Động tác như vậy, khiến toàn thân Hân Vũ tê dại một hồi, toàn thân nhất thời vô lực, toàn bộ xụi lơ trong ngực của hắn, đóng chặt hai mắt lại, cắn môi nhỏ, mũi liều mạng thở hồn hẩn, Hình Ngạo Thiên đỡ nàng ngồi dậy, ôm eo nhỏ của nàng, tìm đúng phương hướng, dùng sức một cái, chiếm hữu lấy nàng.

"—-" Hân Vũ chỉ cảm thấy cự vật của hắn đi vào, thân thể không kiềm được cứng đờ, cả người dồn về sau một cái, nếu không phải Hình Ngạo Thiên ôm lấy eo nàng kịp lúc, chắc chắn sẽ té xuống. " Vật cưng nhỏ của ta, nói nàng ở dưới thân ta rất khoái lạc, nói nàng nguyện ý ở lại bên cạnh ta cả đời." Một bên không ngừng ôm nàng cao thấp tiến lên, một bên kéo thân thể nàng xuống, liếm lên vành tai của nàng!

"... Ngươi... Ngươi chỉ cần thả ta đi, cho ta tự do, như vậy ta mới có thể khoái hoạt" Hân Vũ cố nến sự tiến công mãnh liệt của hắn, cũng có một chút cơ hội vì chính mình.

Hiển nhiên Hình Ngạo Thiên rất không hài lòng với đáp án như vậy, ôm nàng xoay người một cái, đổi tư thế của hai người, đảo nàng ngược lại dưới thân mình, cúi đầu đối diện với khuôn mặt đỏ ửng cùng ánh mắt mê ly của nàng, luận động dưới thân cũng khi nhanh khi chậm, sự ôn nhu của hắn biến mất, hung hăng tiến đến, khiến nàng khẩn trưởng ôm lấy hắn.

"Muốn rời đi sao? Vậy ngươi nói cho ta, ngươi rốt cuộc là từ đâu tới? Và tại sao đột nhiên xuất hiện ở trong hồ nước nóng của ta?" Hình Ngạo Thiên chưa từng hỏi nàng vấn đề này, tối nay hắn muốn hiểu rõ nàng hoàn toàn mới thôi.

Khi Hân Vũ nằm dưới thân hắn, đã bị va chạm của hắn làm cho hỗn độn, nhưng lý trí cho nàng biết, nàng không thể nói ra chuyện có liên quan tới nhân thư, càng không thể nói cho tên ác ma khốn kiếp này, Đỗ Hân Vũ nàng là người hiện đại đến từ năm nghìn năm sau, đừng nói hắn sẽ không tin tưởng, chỉ sợ là bất cứ người nào cũng sẽ không tin tưởng, nhưng nàng vẫn thực sự đã xuyên qua rồi!

Ở nơi cuộc sống chưa quen này, muốn nói dối lừa hắn cũng không được, ngoài việc biết nơi này là phong thành quốc ra, nàng còn nhớ ông nội đã từng nói, nơi này còn có một quốc đô cũng rất lớn mạnh, gọi là... Thiên... gì ấy nhỉ? Đúng vào thời điểm mấu chốt lại quên mất, rốt cuộc tên là gì chứ?

"—" Dưới thân lại truyền đến một trận tiến công kinh đào hãi lãng (kích động đáng sợ), Hình Ngạo Thiên thấy nàng chậm chạp không đáp, cảm thấy tức giận, liền nâng đôi chân thon dài của nàng lên, vây ở ngang hông của hắn, ra sức không ngừng tấn công nàng!

"Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi tới từ đâu?" Ngữ khí nói chuyện có vẻ cứng rắn, hơi thở cực nóng phả trên má nàng, trong khoang mũi chứa đầy hơi thở của hắn.

Đầu óc nóng lên, thuận miệng ném cho hắn một câu: "Ta.. Ta đến từ 2012!!!"