"Vương thượng giá lâm!" Một tiếng nói lanh lảnh vang lên, không cần phải dùng đại não nghĩ cũng biết người phát ra tiếng này nhất định là một tên thái giám.

Hòa Thái lập tức đứng dậy đi ra ngoài tiếp giá, Hân Vũ thì an nhàn ngồi ở trong thùng tắm, nàng không thèm đi ra ngoài nhìn hắn đấy!

Hình Ngạo Thiên nhịp bước trầm ổn đi tới Vân Yên Các, chỉ thấy một cung nữ đi ra, vật cưng nhỏ đâu rồi? Không phải hồi báo nói đã tỉnh rồi sao?

"Sao chỉ có mình ngươi, chủ tử của ngươi đâu? Vì sao không ra tiếp giá?" Âm sắc trầm mạnh quát về phía Hòa Thái đang quỳ trên mặt đất, nàng sợ tới mức cả thân mình đều thoáng run rẩy.

"Bẩm báo vương thượng, mỹ nhân đang ở trong phòng trong tắm rửa" Kỳ thật lúc vương hậu chết, trong cung từ trên xuống dưới đều biết chính là vương thượng hạ thủ, không ngờ vương thượng lại tàn nhẫn như thế, tự tay bóp chết vương hậu.

Trên mặt Hình Ngạo Thiên hiện lên một nụ cười tà, tiến bước vòng qua bên cạnh Hòa Thái, lập thức đi vào bên trong, đúng lúc hắn từ sau khi trở về còn chưa tắm rửa, gặp dịp có thể cùng uyên ương hí thủy với nàng.

Mặt Hân Vũ tựa vào cạnh thùng, hai mắt hơi hơi híp lại, bộ dạng hưởng thụ tự do tự tại, nghe thấy tiếng đẩy cửa, còn tưởng là Hòa Thái đi vào,cũng không mở mắt ra xem có phải là nàng ta hay không, liền mở miệng nói với nàng ta "Vua của các ngươi đã đi chưa? Hắn không đi thì ta không đi ra, ngươi cho thêm nước ấm vào cho ta, cũng không biết ta phải ngâm nước tới khi nào đây?"

Hình Ngạo Thiên nhìn nhìn bên cạnh, quả thực là có một thùng nước nóng ở đây, vật nhỏ này cũng thật biết hưởng thụ, vừa tắm vừa trốn tránh hắn, chẳng lẽ nàng không biết, toàn bộ vương cung này đều là của hắn sao?

Nhanh nhẹn rót nước ấm vào trong thùng tắm, nhìn khuôn mặt tinh tế lộ ra trên mặt nước, trong làn hơi nước, càng có vẻ quyến rũ mê người khiến cho hắn cũng lúc càng khống chế không nổi muốn cùng nàng!

Cởi quần áo vắt lên trên tấm bình phong, Hân Vũ đợi Hòa Thái hồi lâu nhưng chưa thấy câu trả lời của nàng, vừa mới mở mắt ra nước trong thùng đột nhiên dâng cao lên, còn tràn ra không ít, mà người nàng nhìn thấy trước mặt không phải Hòa Thái mà là ác ma nàng không muốn nhìn thấy nhất – Hình Ngạo Thiên.

"A....! Ngươi đi ra ngoài, ngươi vào đây làm gì...?" Hân Vũ dùng sức đẩy hắn ra, muốn kéo dài khoảng cách giữa cơ thể hai người, tên chết tiệt này không ngờ lại trần truồng ngồi chung trong một thùng tắm với nàng, nhưng thể tích thùng tắm chẳng lớn bao nhiêu, nàng căn bản là trốn không thoát khỏi ma chưởng của hắn.

"Vật cưng nhỏ, nhanh như vậy đã quên ta sao? Không phải đã nói sẽ nghe lời ta sao? Nhưng bây giờ ngươi đang làm gì ở đây? Tránh né ta?" Hình Ngạo Thiên bắt lấy nàng từ phía sau, trói chặt nàng, cánh tay từ dưới nách xuyên qua ôm chặt lấy nàng, còn cố ý nắm lấy nơi đẫy đà trước ngực của nàng, xem nàng có chịu nghe lời hay không!

"Ngươi buông ra, ta không biết ta đáp ứng ngươi cái gì, ta hôn mê khi tỉnh lại cái gì cũng quên hết, cái gì cũng không nhớ!" Không tồi, nàng cũng đủ thông minh, nghĩ được cớ này để ngăn chặn cái miệng của hắn.

Nhưng Hình Ngạo Thiên cũng không phải chủ nhân dễ dàng bị nàng đùa bỡn, cánh tay mạnh mẽ nhanh chóng thu lại, kéo ngắn khoảng các giữa hai người đến không còn kẽ một kẽ hở, cơ ngực căng đày dắn chặt lên lưng của nàng, dưới thân cũng có một thứ cứng rắn đụng chạm nàng, khiến Hân Vũ căng thẳng một hồi, không lẽ hắn muốn nàng tại đây?