"Thác... Thác..." Gần như mỗi đêm Mộ Nguyệt đều ở đây dùng châm khống chế độc tố trong cơ thể nàng, vừa mới gỡ châm xuống, Uông Vũ Hàm liền bắt đầu mơ màng khẽ gọi.

Giai Lạc nghe được thanh âm yếu ớt của nàng, cuống quít leo lên giường giữ chặt lấy tay nàng, lo lắng hô: "Vũ Hàm... Vũ Hàm, ngươi nhìn ta, ta là Giai Lạc, ta là Giai Lạc, Vương thượng nhận được thư sắp tới rồi, ngươi phải chịu đứng!"

"Thác... Ta lạnh quá... Lạnh quá..." Uông Vũ Hàm dường như không nghe được tiếng gọi của Giai Lạc, chỉ lầm bẩm một mình. Hình Ngạo Thiên vừa đến, chợt nghe tiếng gọi của nàng, cho dù hắn không phải Độc Cô Thác, nhưng vẫn hi vọng mình cho thể cho nàng một chút ám áp.

Tiến lên ngồi ở bên giường,nhanh chóng ôm nàng vào trong ngực, kéo cao chăn bao bọc lấy nàng, bàn tay to nắm chặt bàn tay lạnh như băng của nàng, có lẽ là bởi vì trúng độc nên toàn thân nàng đều lạnh như băng: "Giai Lạc, bảo người lấy thêm chăn lông, đưa vào trong phòng một lò sưởi, để phòng ấm lên."

Phong Thành quốc ở phương Bắc, thời tiết tự nhiên sẽ lạnh hơn so với Thiên Diệp quốc ở phương nam, bây giờ còn là mùa thu, nhưng đã cảm thấy được cái rét lạnh của mùa đông, đặc biệt là nhiệt độ về tối sẽ xuống thấp hơn, điều này cũng khó trách khiến Hân Vũ cũng cảm lạnh.

Giai Lạc lập tức phân phó người đi làm. Đêm qua Hân Vũ uống thuốc, trong lúc mơ màng đang ngủ nghe được thanh âm của Hình Ngạo Thiên mới giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Ngạo Thiêm ôm chặt học tỷ, trong nháy mắt tâm đau như bị xé rách.

"Ngạo thiên, tỷ tỷ thế nào, có đỡ nhiều hay không?" Cố nén đau trong lòng, Hân Vũ gắng gượng đi tới bên giường, nhìn thấy mặt Uông Vũ Hàm không có chút huyết sắc nào,lo lắng hỏi.

Hình Ngạo Thiên lắc đầu,áy náy nói: "Vẫn như cũ, thân thể còn lạnh hơn trước, xem ra độc tố cũng chỉ có thể khống chế được vài ngày, hi vọng Độc Cô Thác có thể tới tìm cách cứu Vũ Hàm."

Nhìn thấy Hình Ngạo Thiên trong lúc nói chuyện đều chăm chú nhìn học tỷ, nàng hiểu rõ, càng thấy rõ ràng, từ đầu tới cuối, nàng chính là bóng dáng của học tỷ, là vật phẩm thay thế học tỷ, trong lòng Ngạo Thiên, vĩnh viễn đều chỉ có thể là học tỷ.

Ngẩng đầu nhìn về phía Hân Vũ, sắc mặt của nàng cũng cực kém, nghĩ đến nàng bây giờ còn đang bệnh, chìa một bàn tay kề lên trán nàng,nói: "Để Hải Đại Phú quay về Hưng Khánh cung với nàng đi, nàng còn đang bệnh, không thể chịu vất vả, Vũ Hàm không rời khỏi ta được, ta phải ở lại đây trông coi nàng."

Lời của hắn khiến Hân Vũ không biết trả lời như thế nào, chẳng lẽ chỉ có học tỷ cần hắn sao?Nàng ở trong lòng hắn coi là gì? Cũng dúng, nàng chỉ là một bóng dáng, bóng dáng sao còn có thể cần người chăm sóc chứ?

Gật đầu, Hân Vũ không nói câu nào liền yên lặng rời khỏi Nguyệt Hoa cung, Giai lạc nhìn thấy bóng lưng cô đơn của nàng, đem chăn lông đáp lên người Vũ Hàm, do dự một hồi, vẫn là quyết định nói rõ: "Vương huynh, ngươi đối với Hân Vũ hình như không tốt lắm đâu? Ngươi đừng quên, Hân Vũ cũng bị bệnh, mà ngươi lại ở bên chăm sóc Vũ Hàm, Vũ Hàm là Thiên Diệp Vương hậu, không phải Vương hậu của ngươi, Hân Vũ mới là nữ nhân của ngươi, ngươi phải phân biệt rõ ràng đấy."

"Đủ rồi – hiện tại đừng tranh luận điều đó, ta tin rằng Hân Vũ sẽ hiểu được tâm ý của ta đối với nàng như thế nào, điều này không cần muội quan tâm!" Hình Ngạo thiên bất mãn rống lên một câu với nàng sau đó không buồn nhắc lại.

Trong Nghi Lan cung, Lam Cẩm Nhi suy đi nghĩ lại cũng không thông, rốt cuộc là ai hạ độc, nàng đúng thực là muốn độc chết con tiện nhân kia, nhưng lần này nàng còn chưa kịp xuống tay thì đã có người kìm không được, có điều lần này trúng độc lại là Thiên Diệp Vương hậu, phiền toái có thể to lắm, thật không biết đó là ý định của người nọ hay là đánh bậy đánh bạ để Thiên Diệp Vương hậu gặp tai ương, thật là đồ ngu xuẩn.

Một khi Thiên Diệp Vương hậu xảy ra chuyện ở Phong Thành quốc,Thiên Diệp là đại quốc rộng lớn, mà nghe đồn Thiên Diệp Vương thực cực kỳ yêu thương Vương hậu này, tình nguyện vì nàng mà buông tha cho giang sơn, thậm chí còn hi sinh chính bản thân mình, nàng cũng có được lòng dân Thiên Diệp, nếu thực sự xảy ra sự cố, chỉ sợ Phong Thành quốc còn khó giữ được, chứ đừng nói tới tranh đoạt hậu cung đâu?

Lục Kiều từ từ đi tới phía sau nàng,thấy nàng còn trầm tư vì vấn đề kia, không kìm được mở miệng hỏi một câu: ‘Nương nương, người nghĩ xem người nào có thể xuống tay trước cả chúng ta chứ?"

Mắt liếc Lục Kiều, nhìn chính mình trong gương đồng, nói: "Ngươi là người đi theo bổn cung mà vậy sao, chẳng lẽ chút tiểu xảo này cũng không nhìn ra được?"

Lam Cẩm Nhi đứng lên, Lục Kiều lập tức dắt nàng tới bên cửa số: "Hậu cung của Vương thượng trừ Vương hậu đã mất, phóng nhãn nhìn laị, người có thực lực nhất còn có thể là ai, hai ả Tuyết Cơ cùng Bạch Linh Lan kia, cũng không phải là đèn đã cạn dầu, chuyện lần này, nhất định chính là một trong hai ả làm, muốn độc chết Đỗ Hân Vũ, rồi giá họa cho bổn cung, thực hảo tâm mà!"

"Nương nương, vậy người không phải rất nguy hiểm sao?" Lục Kiều nghe nàng phân tích như vậy, đúng thực, hai nàng hiện giờ là quý vị tần phi, chỉ cần đem hai chướng ngại vật trước mắt bỏ đi thì tiền đố trước mắt liền bằng phẳng."

"Sợ cái gì?Đừng quên cha ta là tả tướng, hơn nữa, cho dù Vương thương tin là ta làm nhưng trong tay Vương thượng không có chứng cứ, hắn sẽ không đến làm khó ta, nếu không, sự việc xảy ra đã hai ngày sao còn không thấy người tới bắt ta?" Lam Cẩm Nhi đã sớm nhìn rõ ván cờ này, mặc kệ là chuyện của nàng, màng cũng sẽ không tự mình rước lấy mùi tanh vào người.

Liên tục ba ngày, Mộ Nguyệt đều bày châm bức độc cho Vũ Hàm,nhưng đều là vô ích, thấy thân thể nàng suy yếu từng ngày, Hình Ngạo thiên bất đắc dĩ dựa ngồi vào một bên, ba ngày ba đêm không chợp mắt, hắn luôn canh giữ bên giường nàng, mỗingày sáng sớm đều thấy Vũ Hàm miệng phun máu tươi mà hôn mê, tim của hắn lại càng níu chặt.

Độc Cô Thác ra lệnh cho Viên Dã vào trong núi đón Kha Sắt, còn bản thân phóng như bay đến Phong Thành, Viên Dã không dám chậm trễ, tìm được Kha Sắt đại phu rồi ngay lập tức dẫn hắn xuống núi tiến về phía Phong Thành quốc.

Lúc chạng vạng tối, Độc Cô Thác cùng vài tên ám vệ chạy trước tới quốc đô Phong Thành, Viên Dã dẫn theo một nhóm ám vệ khác, bởi vì lên núi tìm Kha Sắt cho nên chậm trễ chút thời gian, phỏng chừng phải buổi tối mới đến nơi.

Độc Cô Thác cho dù đã vào Đô thành, khoái mã vẫn không dừng chậm lại tốc độ, một mạch như điên đến Vương Cung Phong Thành, lấy lệnh bài đại biểu cho thân phận của mình từ trên người ra, thị vệ lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Diệp vương, đồng loạt quỳ xuống dập đầu.

Diệp Đỉnh nhận được tín hàm của Vương thượng, vừa tới trước cửa cung liền nhìn thấy Vương thượng đang hỏi thăm chuyện Vương hậu: ‘Vương thượng, cuối cùng người cũng tới, Vương hậu sợ là chịu không được, vừa rồi miệng lại phu ra máu đen."

"Cái gì —-? Diệp Đỉnh lên ngựa, lập tức dẫn đường!" Diệp Đỉnh cưỡi ngựa của một ám vệ phía sau, lập tức dẫn theo bọn họ chạy một mạch tới Nguyệt Hoa cung