Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi

Chương 8: Khóc hết nước mắt khi biết sự thật....

Edit: Mẹ Chíp​

Trong chính điện, Quả Qủa the thé kể tội...

Trên ghế vương, đôi mắt đen sâu hút hồn của nam tử chậm rãi mở ra, con ngươi lóe lên tia sáng màu vàng âm u quỷ dị, môi mỏng vẽ ra một đường cong hoàn mĩ, quan sát toàn thân Quả Quả.

Quả Quả thấy chủ nhân để ý đến thân mình, khẽ co rúm lại, sau đó ra vẻ tức giận âm cao lên một bậc: " Quả gia chính là không chú ý mới bị ám toán!" Nét mặt chủ nhân kia là như thế nào? Coi thường Quả gia?

Nó nói xong,vẫn không thấy chủ nhân nói lời nào, hai mắt màu xanh da trời híp lại, liếc trộm hắn một cái. Sau đó lại nhấn mạnh: " Quả gia bị đốt chính là lớp lông vũ nguỵ trang mà thôi, lông vũ, chỉ có lông vũ mà thôi!"

Nó lặp đi lặp lại, sau đó lại dùng mỏ nhọn, dứt mạnh mẽ hết chỗ lông vũ còn lại trên thân, đập cánh mấy cái. Bộ lông ngụy trang giống chim sáo đá cứ thế mà rụng xuống, lộ ra hai cánh giống như dực long, mặt như chim phượng,vô cùng trang nghiêm khí phách, đôi mắt ngây thơ to tròn màu xanh da trời như hai giọt nước long lanh.

Sau khi rũ bỏ lớp lông ngụy trang, vẫn thấy chủ nhân im lặng, Quả Quả nhịn không được, bắt đầu kích động, đưa ra một cánh dùng hết sức vỗ bồm bộp vào ngực mình: " Quả gia phượng hoàng hậu duệ, Quả gia là thần thú! Thái tử hắn là tiểu nhân, đánh lén, đánh lén Quả gia....." Nó hết sức chứng minh với chủ nhân, lần này bị người ta nướng, tất cả chỉ là ngoài ý muốn, chứ không phải vì nó vô dụng!

Nói cả buổi, vẫn không thấy người trên ghế vương nói lời nào. Do kích động vỗ ngực quá lâu,cũng bắt đầu có chút đau nhức, nước mắt cứ thế mà trào ra, trong lòng cảm thấy hết sức bi thương, tiếp tục cố gắng tự bào chữa: " Quả gia kích động, kích động nhất thời, bị đánh lén! Đều là bị đánh lén.... Quả gia uy vũ, Quả gia là thần thú, Quả gia lợi hại...."

Cuối cùng, Phượng Vô Trù cũng mở miệng.

Giọng điệu khinh miệt, chỉ ngắn ngủi ba chữ: " Đồ vô dụng!"

Âm thanh nặng nề, giống như âm láy ma quỷ từ thời viễn cổ vọng về, tràn ngập hơi thở tử vong chết chóc, khiến cho Quả Quả càng thêm bị đả kích!

" Độp " Dùng sinh mệnh biện hộ cho bản thân cả nửa ngày, Quả Quả kích động ngã xuống! Hai dòng nước mắt chảy ra trong như nước suối, nằm tê liệt giữa đại điện, toàn thân co giật, vừa khóc vừa giật giật....

Diêm Liệt bước vào đến cửa liếc mắt nhìn, thở dài đồng cảm, vương quả nhiên là tàn nhẫn, thật biết nói những lời vô cùng đả kích! Quả gia có tiếng tăm cực kỳ lừng lẫy,vang dội bốn bể năm châu, nay bị vương không chút thương tiếc đả kích như vậy, trong lòng nó chắc sẽ đau đớn muốn chết!

Chứng kiến con đường chết của thái tử ngày càng gần, y rảo bước nhanh vào trong điện, bọn hạ nhân thấy y đi vào cũng khẽ cúi đầu, biểu thị sự tôn kính. Sau đó, y quỳ một chân, cúi đầu nói: " Vương! Long Ngạo Địch hạ quân lệnh điều năm nghìn quân tinh nhuệ bảo vệ phủ thái tử. Mà hôm nay, thái tử hạ lệnh đào mương dẫn nước thải, địa điểm chọn ngay gần nhiếp chính vương phủ, xem ra là đang nhắm vào người!"

" Ồ?" Trên ghế vương, nam tử nghe vậy, nhưng thật ra đã đứng dậy. Hắn nở nụ cười lạnh lùng, vung tay lên, bầu rượu từ phía xa rơi vào trong tay. Môi mỏng nhếch lên, thuận tay rót rượu, giọng nói lạnh như rượu ủ ngàn năm, sóng sánh mê hoặc, chậm rãi vang lên: " Vậy thì hôm nay, ngươi tự mình dẫn người san bằng phủ thái tử!"

Diêm Liệt sửng sốt, ngẩng đầu hỏi lại: " Vậy năm nghìn quân tinh nhuệ...."

" Giết! " Hắn đặt phịch bình rượu trong tay xuống bàn án chạm trổ kín hoa văn hình hắc long, giọng nói lạnh đến cực điểm, giống như giông tố cuồn cuộn, nháy mắt sát khí bao trùm toàn bộ đại điện, khiến cho người khác kìm lòng không nổi muốn quỳ xuống dưới chân hắn!

Diêm Liệt cúi đầu, cao giọng đáp: " Tuân lệnh!"

" Năm nghìn quân tinh nhuệ, không bỏ sót kẻ nào! Long Ngạo Địch muốn đối đầu với Cô, Cô làm sao có thể để hắn thất vọng?" Khóe môi Phượng Vô Trù cong lên, cười lạnh lùng ngạo mạn.

Diêm Liệt hiểu rõ, nụ cười đó đang kìm chế sự tức giận với kẻ dám khiêu khích đối nghịch với quyền uy của mình.

Hắn chậm rãi bưng chén rượu, nhấp một ngụm, trầm giọng nói: " Cô cũng muốn xem thực lực của Long Ngạo Địch rốt cuộc lớn đến đâu? Ở thời đại lấy sức mạnh làm quyền lực, kẻ có sức mạnh chính là kẻ thống trị, nếu Long Ngạo Địch dám can thiệp, cũng đừng để cho Cô phải thất vọng. Về phần Lạc Tử Dạ, liên tục nhiều lần cố ý khiêu khích Cô, Cô thậm chí cũng... muốn nướng hắn!"

Diêm Liệt cúi đầu, mở miệng: " Tối nay nhất định thuộc hạ sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa, đem nướng chín thái tử điện hạ mang đến trước mặt người! Đồng thời sẽ cảnh cáo Long tướng quân!"

Nghe vậy, Quả gia đang nằm tê liệt trên mặt đất cuối cùng cũng thấy được một chút hy vọng muốn sống! Chầm chậm từ trên mặt đất đứng dậy, hai mắt mở to nhìn Phượng Vô Trù, đưa một cánh ra lau nước mắt: " Nướng hắn, nướng hắn! Quả gia giúp một tay nướng...."

Phượng Vô Trù liếc nó một cái, hừ lạnh một tiếng, một lần nữa không chút thương tiếc trầm giọng đả kích: " Đồ vô dụng!"

Quả gia ngã quỵ xuống, khóc lóc: " Quả gia rất hữu dụng, Quả gia sẽ ăn, sẽ uống, sẽ đi hóng gió một mình..."

...

Lúc này Lạc Tử Dạ không hiểu vì sao bỗng nhiên rùng mình một cái! Hình như có cơn gió lạnh thổi qua,nhưng nhìn mặt trời vẫn còn ở trên đỉnh nắng chói chang, vì cái gì lại cảm thấy sởn hết cả gai gốc? Nàng ho khan một tiếng, đè sự bất an trong lòng xuống, mở miệng hỏi: " Thiên Diệu hoàng triểu có bao nhiêu đại quân? Binh quyền đang nằm trong tay ai?"

Tiểu thái giám bên cạnh sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ không biết vì sao thái tử điện hạ lại quan tâm đến chuyện này, nhưng vẫn trả lời: " Thiên Diệu hoàng triều có sáu mươi vạn đại quân, hoàng thượng, nhiếp chính vương cùng Long tướng quân, mỗi người nắm giữ hai mươi vạn đại quân!"

Lạc Tử Dạ vừa nghe thấy, lập tức nhướn mày: " Phượng Vô Trù nắm giữ hai mươi vạn đại quân làm cái lông gì vậy?" Bỗng chốc nàng cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh!

Tiểu thái giám khóc mếu máo: " Quan trọng không phải là hai mươi vạn đại quân kia, mà là hộ vệ trong tay nhiếp chính vương điện hạ, tính ra khoảng hai vạn người, mỗi người không dám nói khoa trương, đều là cao thủ một địch một trăm! Nhiếp chính vương đã từng phái hơn tám nghìn binh mã đại chiến với hơn sáu mươi vạn liên quân các nước cấu kết với cẩu tặc Nhung quốc, cuối cùng đại thắng trở về mà chỉ có hơn bốn trăm người thương vong!"

Lạc Tử Dạ ngồi phịch xuống ghế, hít sâu một hơi: " Lấy một địch trăm, vậy chẳng phải trong tay hắn nắm giữ một trăm vạn hùng binh?"

Tiểu thái giám vội sửa lại: " Là hai trăm vạn!" Nếu không phải như vậy thì làm sao có chuyện bốn phương chư quốc tình nguyện thần phục nhiếp chính vương?

Lạc Tử Dạ nuốt nước bọt, nhìn cảnh tượng trước mắt, cuối cùng cũng ý thức được bản thân đã bắt đầu sợ chết, bằng không đêm nay sẽ trộm ít vàng bạc rồi hóa trang thành kẻ ăn mày sống một cuộc sống xa hoa vậy...

Ngay lúc này, hộ vệ phủ thái tử chạy tới, cao giọng nói: " Bẩm thái tử điện hạ, Long tướng quân sai người tới truyền lời, nói tối nay sẽ điều năm nghìn quân tới bảo vệ an nguy cho ngài!"

" Cái gì?" Nàng sửng sốt, nhưng sau khi phản ứng kịp, lập tức mừng như mở cờ trong bụng! Đây, đây chẳng phải là trai đẹp đang cố tình lấy lòng nàng hay sao?! Tất nhiên nàng cũng không có ngu, trưa nay Long Ngạo Địch đối xử với nàng vẫn còn hết sức lạnh lùng, tối lại phái người đến bảo vệ nàng. Nhất định là bởi vì nàng đã đối đầu với Phượng Vô Trù khiến cho trái tim y cảm động!

Hộ vệ nhắc lại thêm một lần, Lạc Tử Dạ nhàn nhã cầm cây quạt phe phẩy, cười hi hi: " Đắc tội cái hố xí Phượng Vô Trù kia, nhưng lại được lòng Long Ngạo Địch, cuộc mua bán này có lời, có lời!"

Tiểu thái giám nhìn nàng, ánh mắt vô cùng đau khổ: " Gia, đắc tội nhiếp chính vương chỉ có mất mạng! Lấy lòng Long tướng quân thì có ích lợi gì? " Đây rốt cuộc là có lời ở đâu cơ chứ?

" Nói như vậy mà ngươi vẫn chưa hiểu sao? Được chết dưới hoa mẫu đơn có làm quỷ cũng phong lưu. Chủ tử của ngươi, nguyện vì mỹ nam mà hi sinh thân mình!" Lạc Tử Dạ rung đùi đắc ý sung sướng phát biểu.

Miệng tiểu thái giám méo xệch, dùng ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn nàng: " Nhưng mà gia, nhiếp chính vương điện hạ vô cùng tuấn mỹ, thiên hạ không một ai sánh bằng, ngài chỉ vì lấy lòng mỹ nam tử mà đắc tội với một nam tử tuấn mỹ nhất thiên hạ, mà còn có lời....! "

Sắc mặt Lạc Tử Dạ như cha chết, " Bộp " một cái, quạt giấy trong tay rơi xuống đất, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn gã, giọng run run: " Ngươi nói cái gì? Phượng Vô Trù còn đẹp hơn?"

Ôi, sao có thể gây thù oán với Phượng Vô Trù thành như vậy? Sao lại có thể đắc tội hắn vậy chứ?

Tiểu thái giám trợn trắng mắt nhìn nàng: " Lẽ nào ngài không biết sao?" Đây không phải là chuyện bốn phương chư hầu đều công nhận sao?

" Hắn đẹp như vậy, vì sao ngươi không nói sớm?" Phịch một tiếng, thái tử ngã từ trên ghế xuống, nằm dài trên đất, nước mắt chảy tồ tồ, ôm đầu khóc rống lên,: " Trái tim ta vô cùng lạnh giá. Tại sao khi biết được sự thật lại đau đớn đến nhường này... "