Phượng Vô Trù lia mắt về phía nàng, con ngươi đen sâu thẳm phát ra tia sáng quỷ dị " tình huống này thật quen thuộc "! Liều lĩnh bướng bỉnh, cao ngạo quật cường, đúng cái dáng vẻ " lợn chết không sợ nước sôi " đây mà! "Ốc đặc "? Tuy cũng không hiểu nàng vừa nói cái gì, nhưng nhìn nét mặt này đoán cũng chẳng phải điều hay ho!

Con ngươi Phượng Vô Trù trầm xuống, hắn chậm rãi nâng tay phải lên, một luồng khí tức cực đại nhanh chóng ngưng tụ lại quanh toàn thân nhấp nhô cao hàng vạn trượng, hắn bất ngờ úp tay xuống đánh thẳng xuống sàn khiến cho toàn bộ đại điện rung như động đất.

Cả đám co rụt người vì sợ hãi!

Chỉ thấy chén rượu trước mặt Lạc Tử Dạ rung lên, đột nhiên vỡ nát, các mảnh vụn bắn tung tóe dưới sàn. Lần nào cũng thế, mỗi lần hắn ra tay đều áp đảo như vậy, chẳng hề khoa trương màu mè, chỉ một chiêu là chết!

Trong đại điện tràn ngập sát khí lạnh lẽo khiến cho người người run rẩy, chẳng hoài nghi gì nữa, chỉ cần hắn hạ tay một lần nữa là sẽ trực tiếp lấy mạng của Lạc Tử Dạ, cả đám người nín thở.... Một hồi lâu không thấy hắn có động tĩnh, tuy vậy nhưng cũng chẳng ai dám đứng ra vì Lạc Tử Dạ cầu tình!

Lại thấy tiếng thái giám the thé từ ngoài cửa điện truyền vào: " Hiên Thương Phong vương, Phượng Minh Thần vương đến!"

Không khí căng thẳng thoáng dịu lại, môi mỏng khẽ nhếch lên, trong nụ cười có chút ẩn nhẫn. Hắn chậm rãi hạ tay xuống,cầm ly rượu lên, lúc này, đại điện nghiêng nghả mới dần trở về trạng thái ban đầu! Cố gắng áp chế được kích động muốn bóp chết Lạc Tử Dạ, con ngươi âm u sâu thẳm nhìn chằm chằm như muốn khóa hình bóng chặt của nàng ở bên trong, đáng chết, bướng bỉnh quật cường lại hấp dẫn hắn đến vậy! Chết tiệt thật.... tên tiểu tử này... lần đầu tiên Phượng Vô Trù cảm thấy có chút bất lực không biết phải làm sao mới tốt...

Lạc Tử Dạ nhướn mày, sống lưng toát mồ hôi lạnh, sau vài lần đối đầu với hắn, nàng cũng tự đúc rút ra được bài học xương máu! Nguyên tắc sống sót chính là mặt phải vênh váo, đầu phải ngẩng cao, ngực ưỡn thẳng, cơ bụng phải nâng, cơ mông phải thít, dáng vẻ phải thật quật cường, chỉ cần tỏ ra không sợ hãi thì hết thảy sẽ được bình an vô sự!!

Hoàng đế cũng không muốn trong buổi thọ yến của mình nhuốm máu, ông ta nhanh chóng lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt: " Mời hai vị vương gia vào!"

Lời còn chưa dứt, phía ngoài tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, chỉ trong chốc lát chàng thiếu niên ấy xuất hiện, tuấn mỹ rực rỡ như ánh mặt trời, khí chất bất phàm, dung nhan của y khiến cho trăm hoa thất sắc, mỗi cái giơ tay nhấc chân tựa như ánh ngọc ánh vàng, đẹp đến mức khiến cho người ta không thể hít thở nổi! toàn bộ đại điện như được thổi một luồng gió xuân ấm áp, nụ cười tươi tắn, tinh khiết như như sương mai, người chưa đến đã thấy linh khí như hoa lan thổi đến cửa: "Hiên Thương Dật Phong thay đại vương tới chúc mừng. Có chút trậm trễ kính mong bệ hạ thứ lỗi!"

Áo trắng như tuyết, phiêu dật như tiên, nụ cười như hoa đào tháng ba, sưởi ấm lòng người. Mặt mũi như tranh vẽ, nam tử ôn hòa như gió xuân, khiến chi trái tim Lạc Tử Dạ không khỏi chấn động!

Nếu như là Phượng Vô Trù đứng tại nơi đó sẽ khiến cho kẻ dưới thành tâm quỳ lạy, cung phụng hết thảy, thì chàng thiếu niên này lại có khí chất thanh nhã xuất trần khiến cho người khác không dám lại ngẩng đầu, vô cùng áp lực!

Y vừa dứt lời, phía sau đám hạ nhân cung kính đem lễ vật dâng lên.

Lạc Tử Dạ quệt nước miếng vào ống tay áo,bối rối liếc Phượng Vô Trù một cái, mặc dù con heo kia tuyệt mĩ vô song hơn nhiều nhưng tính tình thì lại đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài của hắn. Nếu đặt lên bàn cân thì Hiên Thương Dật Phong này có khi lại hay hơn! Dù sao nhìn mỹ nhân tươi mát như gió xuân thế kia, không cua được "nàng" ít ra ta vẫn còn giữ được cái mạng!

Tuy nhiên cái dáng vẻ nho nhã bề ngoài này lại làm nàng nhớ đến chủ nhân " Tương tư môn ", đóa hồng có gai mặt ngoài thoạt nhìn kiều diễm mê hoặc, kì thực lại là gai nhọn đâm chết người!

Hoàng đế hài lòng gật đầu cười nói: " Nghe đại danh Hiên Thương Phong vương đã lâu, hôm nay mới được kiến ngộ, quả thật danh bất hư truyền! Xin mời ngồi!"

Hiên Thương Dật Phong mỉm cười, tiếp lại nhìn về phía Phượng Vô Trù khẽ cúi chào, nhẹ giọng nói: " Mới bước đến thềm đã cảm thấy đại điện nghiêng ngả, không lẽ lại có người dám chọc giận nhiếp chính vương? "

Mà giờ phút này Phượng Vô Trù cũng hơi nghiêng nghiêng đầu quét mắt về phía y, con ngươi sâu thẳm lạnh lẽo quỷ dị thoáng chút kinh ngạc, hắn xoay tròn chén rượu giống như đang nghiền ngẫm điều gì, nhưng chỉ trong nháy mắt lại thông suốt, tựa như mọi việc sớm đã bị nhìn thấu, tiếng nói trầm thấp mê hoặc như tiếng chuông leng keng từ địa ngục vọng về chậm rãi vang lên: " Quả thực, Phong vương cũng nên biết, từ trước đến giờ bất luận kẻ nào dám nghịch ý Cô đều chỉ có một con đường chết. Nhưng vương phủ vẫn cần đến thái tử,cho nên tạm thời giữ lại cho hắn một mạng!"

Nghe thấy điều này, khuôn mặt của Lạc Tử Dạ trở nên vặn vẹo xấu xí! Thiếu chút nữa nàng lại quên mất chuyện này," tiện nhân " này tưởng đã quên rồi chứ! Con bà nó, đúng là thù dai nhớ lâu, nàng nghiến răng rít lên: " Chuyện đó tất nhiên bản thái tử sẽ không quên, nhưng chân bản thái tử đang bị thương, chờ tối nay nhiếp chính vương băng bó trước đã rồi tính sau!"

Này... Mắt Hiên Thương Dật Phong trợn tròn vẻ mặt không dám tin nhìn Phượng Vô Trù! Dưới gầm trời này dám bắt Phượng Vô Trù tự tay làm việc này chắc cũng chỉ có một mình Lạc Tử Dạ...

Phượng Vô Trù nheo mắt, liếc Lạc Tử Dạ một cái, đoạn lại nghiêng đầu nhìn Hiên Thương Dật Phong nói: " Cô vương có chút hơi dung túng sủng vật nên giờ mới dám khoa tay múa chân trước mặt chủ nhân như vậy, khiến cho Phong vương chê cười rồi!"

Lạc Tử Dạ thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà hắn, con heo này giữa ban ngày ban mặt mặt không đỏ khí không thở gấp cứ thế nói mê sảng như thế coi mà được à! Càng đẹp quả nhiên tính cách càng đê tiện, thật quá đê tiện...

Hiên Thương Dật Phong thoáng nhìn sắc mặt của Lạc Tử Dạ, bụng bảo dạ trong chuyện này nhất định là có mờ ám, y khẽ mỉm cười đang định nói thì Phượng Vô Trù đã lên tiếng trước: " Chỉ có điều, Cô cũng không hiểu, Phong vương tốn công tốn sức tới tận đây rốt cuộc là đang dự tính điều gì?"

Trong chớp mắt, toàn đại điện bị luồng khí cường đại vây hãm, tựa như nếu Hiên Thương Dật Phong không cho hắn một đáp án thỏa mãn lập tức sẽ bị luồng khí này xiết chết ngay tại chỗ!

Đám người ở đây đã bắt đầu sợ hãi, một lần nữa nín thở, thường thì ở đời con người sinh ra ai cũng có niềm đam mê bát quái, ngoài thì sợ sệt nhưng trong lòng lại rất tò mò không hiểu hai tuyệt thế mỹ nam này rốt cuộc có chuyện gì bí mật, Lạc Tử Dạ nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu nhưng nàng dám chắc chuyện này không hề đơn giản...

Hiên Thương Dật Phong sững sờ, nhưng nhìn ánh mắt rét lạnh của Phượng Vô Trù liền sớm hiểu ra ý của hắn. Khí thế bức người, con ngươi sâu thẳm như đầm nước ánh lên những tia sáng màu vàng sáng rực, tuyệt đối không cho phép y lẩn tránh. Đến giờ phút này cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân tại sao Phượng Vô Trù có thể khiến cho thiên hạ cúi đầu thần phục! Y vẫn mỉm cười như cũ, nụ cười kia khiến cho vạn vật lu mờ trăm hoa mất đi vẻ đẹp, tuấn dật vô cùng: " Bất kể lý do vì sao bản vương lại sao tới, cũng chạy không khỏi ánh mắt của nhiếp chính vương, không phải sao?"

Lời này, chính là đang thừa nhận đó sao?!!

Lạc Tử Dạ vẫn chưa hiểu tại sao Phượng Vô Trù lại uy hiếp y như vậy? Hiên Thương Dật Phong đến đây theo phục mệnh ý chỉ của Hiên Thương hoàng đế, cũng chưa thấy có ý đồ gì khác xuất hiện ở đây. Vậy, ý của hắn tóm lại là gì?

Y vừa nói xong chỉ thấy Phượng Vô Trù nhếch môi, giống như đạt được câu trả lời vừa ý, Luồng khí cường đại ép người lúc ấy mới bắt đầu tiêu tán, sáo mặc ngọc trong tay hắn khẽ nâng lên, hơi thở chết chóc tan biến hoàn toàn, mọi người bấy giờ mới thở hắt ra một hơi. Hắn trầm giọng cười: " Hi vọng Phong vương sẽ luôn nhớ những lời này, đừng để cho Cô vương phải nhắc nhở!"

" Được!" Hiên Thương Dật Phong nở nụ cười yếu ớt tiếp đó mới bước vào chỗ ngồi xuống.

Trong lúc mọi người còn mải đuổi theo suy nghĩ của mình thì ngoài điện xuất hiện một người đang tiến vào, Nam nhân này có đôi mắt hẹp dài âm ngoan như rắn độc, toàn thân toát ra hơi thở nguy hiểm khiến cho người khác phải run rẩy sợ hãi, y cúi đầu cung kính với hoàng đế: " Minh Dận Thanh thay đại vương đến chúc mừng!"

Dứt lời, đám hạ nhân đứng sau hắn lập tức dâng lễ vật.

" Phượng Minh Minh vương, mời ngồi!" Hoàng đế mỉm cười, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy ánh mắt của ông ta hơi liếc về phía Hiên Thương Dật Phong, quả nhiên là rất để tâm đến đoạn đối thoại không đầu không đuôi vừa nãy!

Minh Dận Thanh mỉm cười đáp lại, tiếp lại chắp tay cúi đầu tỏ vẻ cực kì tôn kính đối với Phượng Vô Trù, sau đó mới ngồi xuống.

Lạc Tử Dạ mắt đảo như chuột quan sát bốn phương tám hướng, nàng thật sự rất tò mò nhưng lại lười phải nghĩ nhiều. Giờ phút này, trong đầu nàng chỉ toàn quanh quẩn hình bóng của các mỹ nam,...cũng phải thừa nhận rằng gen di truyền hoàng thất thật sự là rất tốt, này hoàng tử, này vương gia.... Mỹ nhân à mỹ nhân, như mây buổi sớm, mưa rơi chiều tà, cả đời Lạc Tử Dạ chưa bao giờ cảm thấy khó khăn chọn lựa như bây giờ, một rừng giai nhân tuyệt sắc thế này bỏ người nào ta cũng tiếc, biết chọn ai đây?!!!

Có người hồn vẫn đang lơ lửng ở chín tầng trời thì bị thanh âm ma mị trầm bổng kéo tụt xuống đất: " Sứ giả mỗi nước đều dâng lễ vật mừng thọ bệ hạ, vậy còn lễ vật của thái tử đâu?" Từ lúc ngoài cửa hắn đã chú ý đến Lạc Tử Dạ tay không nghênh ngang đi vào, mà đám người hầu sau lưng cũng không mang theo lễ vật gì, trong lòng hắn cũng có chút hiếu kỳ, không biết lễ vật của Lạc Tử Dạ rốt cuộc đã giấu ở đâu?

Thôi xong mẹ nó rồi, lông mày Lạc Tử Dạ giật giật, đêm qua mải nghĩ đến biện phó đối phó với Phượng Vô Trù mà quên phéng mất lễ vật mừng thọ hoàng đế.. đang định nhại lại câu nói của hắn " ta không mang liên quan cái lông gì đến ngươi, ngươi là cái what...thì thấy ánh mắt hoàng đế quét tới, giống như đang nói " lễ vật của ngươi đâu, đại gia ta chờ lâu lắm rồi đấy "!

Miệng Lạc Tử Dạ méo xệch, nàng quay đầu nháy nháy Tiểu Minh Tử mấy cái, tiểu thái giám sửng sốt, chẳng phải thái tử đã chuẩn bị một chiếc nhẫn cực kì trân quí làm lễ vật tặng bệ hạ từ hơn một tháng trước rồi sao? Chẳng lẽ lại quên không đem theo rồi?

Nàng nhỏ giọng: " Ta đưa cho ngươi cái hộp đựng con dao phay đâu rồi?" Cứ tặng tạm trước đã, sau đó nếu lão hoàng đế có hỏi, ta sẽ hàm ý sâu xa chém bừa mấy tên gian thần vậy!

" Không...không mang ạ!" Tiểu Minh Tử trả lời như sắp khóc.

Lúc này Lạc Tử Dạ còn muốn khóc hơn y, với cái mỏ nhọn hay đưa chuyện của Phượng Vô Trù thảo nào cũng sẽ tìm cách gây thêm nhiều rắc rối cho nàng. Lạc Tử Dạ nuốt nước bọt, ngẩng đầu nghênh ánh mắt của hoàng đế, nghiêm mặt thưa: " Phụ hoàng, nhi thần ca tặng người bài " Trái táo nhỏ " nhé!"