Editor : Yume0000 [ kí chủ, cô chẳng lẽ không tức sao, vì cái gì độ hảo cảm của cô đối với hắn cũng đã đạt 40%, nhưng của hắn đối với cô mới chỉ tới 5%? ] Tiểu Ức Ức cố ý tò mò hỏi.
Tuy nói nó là lần đầu vào cương vị hệ thống, nhưng được sở hữu trí tuệ nhân tạo thông minh.
Cùng Tịch Anh tiếp xúc một thời gian không ngắn, Tiểu Ức Ức cũng đã hiểu rõ, Tịch Anh là một người hiếu chiến lạc hậu lại cuồng bạo lực.
Nếu không thời điểm lúc trước nghe được bản thân xếp số một tỉ tỉ thì con mắt mới đột nhiên sáng như vậy.
Ngay cả cái loại vật độ thiện cảm này, cô cũng nhất định là muốn so.
Quả nhiên, vừa nghe nói như thế mày liễu tinh tế của Tịch Anh tức khắc nhíu lại.
"Nói cách khác, trước mắt ta so với hắn còn thiếu 35% độ thiện cảm?"
[ không sai! ]
"Nói cho ta biết làm thế nào để khiến hắn tăng độ thiện cảm đối với ta."
Oh yeah!
Tiểu Ức Ức ở trong lòng hoan hô một tiếng, cuối cùng cũng có thể đem lực chú ý của kí chủ hoàn toàn hấp dẫn đến phương diện này, yeah yeah yeah! Nó đúng thật là cao tay!
[ kí chủ, chỉ cần cô để hắn dần dần ưa thích cô, độ thiện cảm sẽ dần dần tăng lên. ]
"Thích ta?" Bên trong ánh mắt Tịch Anh là một mảnh mê mang, nhưng rất nhanh, mảnh này mê mang liền bị kích động cho thay thế.
Những sự tình này cho tới bây giờ cô đều chưa có thử qua, thoạt nhìn vẫn rất có tính khiêu chiến nha!
[ đúng vậy kí chủ, cô có thể lựa chọn dùng 'Mỹ nhân cứu Anh Hùng', 'Biểu hiện ra một mặt ưu tú tốt đẹp nhất của bản thân', 'Hợp ý' đến hấp dẫn ánh mắt Cố Phạm Đình, từ đó để hắn ưa thích cô. ] Tiểu Ức Ức trong tay cầm lấy một quyển sách tên là "Làm thế nào để trêu chọc đàn ông" đọc chậm.
"Nếu như độ thiện cảm của ta tới trước 100%, sẽ như thế nào?"
[ vậy cô liền thua a. ] Tiểu Ức Ức cố ý nhấn mạnh phát âm chữ "Thua".
"Thua?" Tịch Anh hơi hơi nheo lại con ngươi, ánh mắt sắc bén tựa hồ có thể phá tan tất cả trở ngại, "Ở trong từ điển của ta, không bao giờ xuất hiện chữ thua!"
[ kí chủ uy vũ, kí chủ ngầu lòi bá đạo, kí chủ của Tiểu Ức Ức cố lên! Công lược Cố Phạm Đình từ giờ trở đi, GO GO GO! ]
"Công lược?" Ánh mắt Tịch Anh biến đổi.
[ Chính là khiến độ thiện cảm của Cố Phạm Đình đối với cô lên trước 100%! ] Tiểu Ức Ức tranh thủ thời gian bồi thêm một câu.
"Ừ, công lược Cố Phạm Đình." Vừa nghe được sau khi giải thích, khoé miệng Tịch Anh câu lên thành một độ cung nhất định
...
Khoáng khu phía tây, tiếng khóc trẻ con vang động trời.
Cố Phạm Đình ngồi trên xe lăn che khuất đứa nhỏ phía trước cùng người công nhân đeo chiếc nón bảo hộ màu vàng đang cầm khối đá trước mắt giằng co.
"Tôi tôn kính anh nên mới gọi anh một tiếng thầy giáo Cố , anh phải cho tôi một câu lời chắc chắn, anh có tránh ra hay không?" Khuôn mặt công nhân tàn ác cầm viên đá.
"Ngô tiên sinh, bọn nhỏ cãi nhau ầm ĩ là chuyện rất bình thường, hơn nữa chuyện xảy ra tôi cũng đã nghe học sinh khác nói, là bản thân con nhà anh chạy quá nhanh nên ngã xuống đập vào đá, sau đó được cậu bé kia đỡ dậy."
Mặt Cố Phạm Đình vẫn hoàn toàn như trước tràn ngập ý cười ôn nhuận, âm thanh cũng không nhanh không chậm.
Nhưng ở chỗ sâu trong con ngươi hắn, đang cố nhẫn nại đè ép nộ ý đang sắp bạo phát.
"Cái gì mà bản thân tự ngã xuống! Con trai tao nhất định là bị thằng ranh con này đạp ngã ! Được, Cố Phàm, mày không tránh đúng không? Vậy thì hôm nay tao sẽ cho mày với nó cùng ăn đòn!" Nói xong, công nhân tay cầm hòn đá hướng lên đầu Cố Phạm Đình đập xuống.
Mà Cố Phạm Đình một chút ý tứ tránh né cũng không có.
Hắn không thể tránh, hắn bây giờ là người tàn tật, nếu như có thể né tránh được, nhất định sẽ có người hoài nghi thân phận của hắn!
Đến lúc đó tất cả cố gắng hắn làm ra đều thất bại trong gang tấc!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một thân ảnh màu trắng nhanh chóng đánh tới.
***