Editor : Yume0000 Lúc này, Tịch Anh liền để mọi thứ trên tay xuống, đứng lên, đi ra ngoài nhà gỗ.
Hai công nhân vừa mới ở bên ngoài nhà gỗ nói chuyện về việc lấy khoáng thạch thì đúng lúc nhìn thấy cô từ bên trong nhà gỗ đi ra, còn tưởng rằng vị có tiền này nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, tính ra ngoài tìm bọn họ tính sổ.
Nhưng lại thấy ánh mắt Tịch Anh chỉ liếc thoáng qua bọn, rồi đi vòng tới nhà gỗ phía sau.
[ kí chủ, người đàn ông này rất có thể là chân mệnh thiên tử của cô. ] Thấy Tịch Anh càng ngày càng tới gần, Tiểu Ức Ức lại bật ra một câu nói máy móc.
Tới bây giờ, nó mới cảm thấy thanh âm máy móc không có tình cảm này của mình quả là một bug.
Nếu không nhất định sẽ bị kí chủ nghe ra tâm tình đang hưng phấn của nó.
Nghe thấy Tiểu Ức Ức nói, Tịch Anh nhíu lông mày.
Cô đứng vững trước mặt người đàn ông.
Người kia ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Tịch Anh không nói một lời, duỗi ngón tay trắng ngọc ra, cử chỉ ngả ngớn nâng cằm người đàn ông.
[ báo cáo kí chủ, độ hảo cảm của ngài đối với hắn đã đạt 30% ] Tiểu Ức Ức mừng thầm trong lòng, lại làm bộ báo cáo một câu.
Mà trên thực tế, độ thiện cảm của Tịch Anh đối người đàn ông này căn bản ngay cả 1% đều không có!
"Ha? Chỉ là da thịt va nhau, liền tăng thêm 10% độ thiện cảm sao?" Tịch Anh lầm bầm lầu bầu
Thần sắc người đàn ông tự nhiên, nhưng sâu trong đôi mắt đã bắt đầu ngưng tụ một ngọn lửa chực bạo động.
Người phụ nữ này ... Lại dám khinh bỉ hắn!
Gương mặt này của hắn, còn chưa từng có người thứ hai đụng vào !
[ đúng vậy nha kí chủ, cho nên cô nhìn xem, cô bây giờ cũng đã thích tên này, mà hắn này lại sinh hoạt tại vị diện này, vậy nếu như cô hủy diệt Vị Diện, chẳng phải là ngay cả hắn cũng ... ]
Tiểu Ức Ức lời còn chưa nói hết, Tịch Anh đã dứt khoát cúi người xuống, xích lại gần mặt người đàn ông.
Hai môi chạm nhau, không khí mập mờ lan toả khắp cả một vùng không gian.
Đám trẻ con đang học thuộc bài nhao nhao dùng sách vở che kín con mắt, nhưng lại không tự chủ lặng lẽ nhìn lén qua khe sách.
[ ... ] Tiểu Ức Ức sợ ngây người!
Kí chủ, kí chủ cứ như thế mà hôn người đàn ông này ! ?
Tiểu Ức Ức do bị kinh ngạc đến ngây người mà quên nhắc nhở độ thiện cảm.
Khoé môi Tịch Anh tách ra khỏi người đàn ông, như có điều đang suy nghĩ mà đứng thẳng người.
"Cho nên nói, đều thuộc loại hình da thịt tiếp xúc nhau, nhưng đến thời điểm lần thứ hai, thì sẽ không gia tăng độ thiện cảm?"
Đến khi Tịch Anh tiếp tục lầm bầm lầu bầu lần nữa, Tiểu Ức Ức mới từ trạng thái chấn kinh lấy lại tinh thần.
[ Đúng vậy đó kí chủ, cô đoán không sai. ] nó tranh thủ thời gian phụ họa một câu.
Cũng may là nó mới vừa rồi bị sợ đến ngây người, nếu không nếu thật là nhắc nhở độ thiện cảm lên cao, nói không chừng bước kế tiếp kí chủ hẳn là lôi kéo người kia đi lăn ga giường.
Chủ Thần à! Kí chủ rác rưởi vì cái gì muốn lên trời luôn vậy !
Không chỉ là phái hành động, mà còn là phái điên cuồng hành động !
"Cô có biết hay không vừa cướp đi của tôi một thứ trọng yếu?" Lúc này, một giọng nói như đạo gió mát thanh tuyền chảy xuôi u nhiên ( mô tê!?) vang lên.
Ánh mắt Tịch Anh nhàn nhạt liếc qua, chỉ thấy bên môi người đàn ông mỉm cười, nhưng đáy mắt lại hoàn toàn là lạnh lẽo khắc nghiệt.
Ây nha.
Con ngươi của Tịch Anh nhiễm lên một tầng hứng thú.
Rốt cục cũng lộ ra móng vuốt sắc bén a.
"Thứ gì?" Cô tiện tay rút quyển sách từ trên tay đứa trẻ ra, tùy ý lật xem hai trang.
Ý cười bên môi người đàn ông sâu hơn, ôn nhuận như gió xuân ấm áp.
Mà đáy mắt phảng phất ẩn chứa âm lãnh như có thể thực chất hóa thành một thanh đao sắc bén, thẳng tắp đâm vào trái tim Tịch Anh.
"Nụ hôn đầu tiên."
"À, nụ hôn đầu tiên a." Tịch Anh đối sách vở không hứng thú lắm, bèn ném lại vào trong ngực đứa trẻ.
Cô mặc kệ phải hay không có đập trúng đứa trẻ, cũng không để ý đứa trẻ có hay không tiếp lấy.
***