Chương 42 : Giáo thảo dừng bước, ta có thể trông thấy tâm tư ngươi phía trên nai 8
Editor : Yume0000 Bối Điềm Điềm cảm thấy, dù sao gần đây cũng không có ai, nói thì nói thôi. "Ừ!" Con mắt Tịch Anh nhìn chằm chằm vào động tác của Bối Điềm Điềm, đối với cô ta sau khi làm xong thì gật gật đầu liên tục. Bối Điềm Điềm nhìn Tịch Anh rồi cười cười, sau đó liền bỏ đi. "Nai ..." Tịch Anh vừa mới xoay người muốn nói cho Bối Điềm Điềm rằng Tô Uyên Chi ở phía sau, Bối Điềm Điềm đã chạy không thấy bóng dáng. Tất nhiên Tịch Anh đâu muốn nói cho cô ta thật a, chẳng qua là làm cho Tô Uyên Chi nhìn mà thôi. Tô Uyên Chi từ trong rừng trúc đi ra. "Tiểu nai lại đang nhìn tôi." Tịch Anh sững sờ nhìn vào trái tim của Tô Uyên Chi. Hồi nãy Tô Uyên Chi biết thứ Tịch Anh không phải là hoa in trên quần áo hắn. Hắn dùng di động tìm một tấm ảnh chụp hình nai, xoay màn hình cho Tịch Anh nhìn, đồng thời chỉ vào ngực mình, làm ra biểu cảm nghi hoặc. "Là cái này sao?" Tô Uyên Chi hỏi. Có thể thấy được, bất luận là người có IQ cao bao nhiêu, cho dù bọn họ biết rõ người đối mặt với họ là một kẻ điếc không nghe được nghe, cũng sẽ không tự chủ đem lời nói nói ra. Tịch Anh ôm lấy thỏ con màu trắng, nghẹo đầu nhăn lông mày nhỏ lại, tựa hồ đang suy nghĩ Tô Uyên Chi rốt cuộc là ý gì. Tô Uyên Chi bị bộ dạng này làm cho manh đến tận cùng! Lúc này, Tịch Anh nghe thấy trái tim nai của Tô Uyên Chi mở miệng: "Ngươi xác định ngươi thích cô ta? Ngươi có chắc rằng đó là Vưu Lê Nhi chưa?" [ hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt, vì cái gì ta nhìn thấy con nai này vừa mở miệng nói chuyện lại cảm thấy thật buồn cười! ] Tiểu Ức Ức ở trong đầu Tịch Anh lăn lộn cười không ngừng. Nai trong trái tim lấy được câu trả lời của Tô Uyên Chi, lông mi nho nhỏ nhíu một cái, "Ta chỉ là muốn xác định một chút, tốt xấu điều này cũng liên lụy đến tính mạng của ta, ngươi cũng đã quyết định, vậy ta liền đụng đi." Một giây sau, Tịch Anh trông thấy nai trong trái tim của Tô Uyên Chi lui về phía sau hai bước, tựa hồ là đang chuẩn bị chạy lấy đà. Sau đó —— Nó bắt đầu điên cuồng đụng vào trái tim của Tô Uyên Chi. [ báo cáo kí chủ, độ thiện cảm của Tô Uyên Chi đối với ngài đã đạt 30%! ] [ báo cáo kí chủ, đọ thiện cảm của Tô Uyên Chi đối với ngài đã đạt 50%! ] [ báo cáo kí chủ, độ thiện cảm của Tô Uyên Chi đối với ngài đã đạt 70%! ] Chờ đến sau khi thanh âm của Tiểu Ức Ức dừng lại, nai trong trái tim của Tô Uyên Chi cũng đã đâm đến đầu rơi máu chảy. Tịch Anh nhìn chằm chằm trái tim Tô Uyên Chi, đi về phía trước hai bước. Một tay cô ôm lấy thỏ con màu trắng, một tay mở lòng bàn tay ra, nhẹ nhàng đặt vào trái tim nai trước mặt. Cô có thể cảm thụ được tiếng tim đập từ trong lòng bàn tay truyền đến, nhanh chóng mà nóng rực, tựa như giờ phút này trái tim nai cùng ánh mắt đồng dạng. Tay nhỏ mềm nhũn thơm ngát chạm vào thân thể Tô Uyên Chi, hắn một chút phản cảm đều không có, thấp mắt nhìn chăm chú thân thể nhỏ nhắn trước mắt, chuyên chú mà nhu tình. Nửa ngày, Tịch Anh mới ngẩng đầu, có chút tốn sức mà nhìn tới Tô Uyên Chi cao hơn chính mình 30 phân. Trong mắt cô cũng đã chứa chút nước mắt óng ánh trong suốt, thanh âm mang theo chút nghẹn ngào, "Tiểu nai bị thương, đầu đổ máu, đau đau." Tô Uyên Chi cảm thấy, Tịch Anh có thể trông thấy trái tim nai hẳn là thứ cho thấy một người đối điều nào đó, sự vật hoặc người yêu thích. Mặc dù không biết vì sao Tịch Anh lại có thể có được dị năng này, nhưng năng lực tiếp nhận của hắn rất mạnh, cho nên không có gì đáng ngại. Bất quá bị người mình ưa thích nhìn thấy hình ảnh trái tim nai của mình đi loạn vẫn đủ xấu hổ ... Hắn vừa muốn nói gì, lại nghe thấy một thanh âm chứa đựng thanh xuân dào dạt truyền đến. "Này nha, đây không phải Tô đại giáo thảo sao?" Cố Tây Dã mặc đồng phục kiểu dáng Âu Tây từ một bên khác của đường nhỏ đi tới, nụ cười dương quang xán lạn. ***