Editor : Yume0000 Cỗ đau đớn này tới quá nhanh, đến nỗi một tiếng kêu to hắn còn chưa thể phát ra thì đã bị đau đến hôn mê bất tỉnh.
"Lâm ca, Lâm ca anh sao vậy Lâm ca!" Ngải Linh Linh thấy người đang che phía ở trước cho cô ta bỗng nhiên xụi lơ dưới chân Lâm Văn Hàn, thất kinh ôm lấy hắn hô.
"Chậc chậc, người trẻ tuổi bây giờ, tố chất thân thể thật không ổn." Cố Phạm Đình như không phải chuyện của mình mà thản nhiên bình luận.
Tịch Anh đưa cho hắn một chiếc khăn lông khử trùng ấm áp, Cố Phạm Đình sững sờ, sau đó đối mặt với Tịch Anh cười một tiếng.
Cầm lấy khăn lông, xoa xoa lòng bàn tay vừa mới tiếp xúc với Lâm Văn Hàn.
"Đem người mang đi." Cảnh sát nhân dân đứng ở một bên nói.
Sau đó, mấy người cảnh sát khiêng Lâm Văn Hàn đang bị ngất ra ngoài.
Ngải Linh Linh trợn mắt lên giận dữ nhìn một mặt cười lạnh nhạt của Tịch Anh rồi mới vội vàng đi theo.
Cô ta có nơi nào còn tâm tư đi quản thẻ căn cước của mình?
Vừa thấy đại kim chủ Lâm Văn Hàn của mình ngất, cô ta quan tâm thân thể Lâm Văn Hàn còn không kịp!
Thẻ căn cước mất còn có thể báo giấy tờ xử lý lại, không có tiền cũng có thể kiếm lại, thế nhưng trái tim của kim chủ thì không thể liền lại cũng không thể bắt trở lại được!
Nhìn thấy biểu hiện của Ngải Linh Linh, con ngươi đen bóng của Tịch Anh có một tia sáng như ẩn như hiện.
Cô cảm thấy, Ngải Linh Linh không thuần khiết hoàn mỹ như trong nhiệm vụ miêu tả, không kiêu ngạo không tự ti à ...
"Làm sao, thấy vị hôn phu té xỉu, cô cũng muốn đi lên xem một chút tình huống?" Một đạo tiếng nói trầm thấp truyền đến.
[ báo cáo kí chủ, độ thiện cảm của ngài đối với Cố Phạm Đình đã đạt 60%! ]
Thanh âm máy móc của Tiểu Ức Ức máy gọi lại suy nghĩ của Tịch Anh.
Làm sao khi nghe được giọng nói của Cố Phạm Đình, độ thiện cảm lại đột nhiên tăng lên?
"Ngươi xác định hệ thống của ngươi không bị lỗi sao?" Tịch Anh bắt đầu đặt nghi vấn cho Tiểu Ức Ức.
Tiểu Ức Ức làm sao có thể sẽ thừa nhận đây là do nó bịa chuyện, [ kí chủ, cô có thể nghi ngờ ta, nhưng xin đừng nên nghi ngờ năng lực của ta, càng không cần nghi ngờ năng lực sáng tạo của Vị Diện Chủ Thần. ]
Nghe nói như vậy, Tịch Anh đã xác thực rõ ràng chuyện cô đã xuyên việt vào trong thân thể người khác.
Hơn nữa, thế giới này cùng thế giới thật sự của cô hoàn toàn không giống nhau.
Tỉ như, cho tới bây giờ cô vẫn không biết Hoa Quốc có Nam thị, có dạng nhân vật Cố Phạm Đình này.
"Được rồi." Cô tỏ vẻ không quan tâm nhún vai.
Những lời đối thoại này của Tịch Anh và Tiểu Ức Ức đều là dùng ý nghĩ để tiến hành giao lưu, cho nên ở trong mắt Cố Phạm Đình, chỉ có thể nhìn thấy cô đột nhiên nhún vai.
"Lam Thấm?" Hắn kêu một tiếng với Tịch Anh.
"Ừ?" Tịch Anh nghiêng mặt qua, đôi mắt đen to tròn chứa đầy nghi hoặc.
Bị cô dùng ánh mắt này nhìn, Cố Phạm Đình cảm thấy nhịp tim của hắn có chút mất khống chế mà gia tốc.
Giờ phút này, hắn rốt cuộc minh bạch, vì cái gì xuân tâm manh động người đều sẽ nói( "mấy thím cứ tự ngồi mà suy ngẫm câu này đi mị lười dịch :)" - bổn editor said ) , giống như có nai con ở trong tim đập thình thịch.
Hắn - Cố Phạm Đình đã sống 28 năm, cũng cảm nhận được loại cảm giác kích thích kỳ lạ này.
Một giây sau, Cố Phạm Đình không thèm để ý đây là nơi công cộng, cũng không để ý Tịch Anh có nguyện ý hay không, kéo thân thể cô qua, một tay chống ở bên hông cô, hơi hơi cúi người nhắm mắt.
Hai bên môi mềm mại tương hợp.
Bầu không khí mập mờ bao trùm toàn bộ nhà hàng.
Toàn bộ người trong nhà hàng ngay cả cử động cũng không dám, ánh mắt lom dom nhìn nhìn liếc liếc một màn này.
Người đàn ông kia thực sự là tư lệnh máu lạnh mặt lạnh trong truyền thuyết, Cố Phạm Đình sao?
Không phải nói hắn từ trước đến nay đều không gần nữ sắc, thậm chí còn có người suy đoán hắn không thích phụ nữ sao?
Nhưng bây giờ hắn là đang làm gì?
Bọn họ thật không phải là đang nằm mơ sao? !
[ báo cáo kí chủ, độ thiện cảm của Cố Phạm Đình đối với ngài đã đạt 99% ]
***