Editor : Yume0000

"Đi thôi." Cố Phạm Đình nhìn Tịch Anh một cái rồi nói.

Tịch Anh ngẩng đầu lên, sống lưng thẳng tắp đi về phía trước.

Tư thế kia, một chút cũng không thua kém dáng đi của Cố Phạm Đình nhiều năm được huấn luyện trong quân đội mà hình thành.

Nhìn bóng lưng cô, Cố Phạm Đình nhếch miệng lên tà mị.

[ báo cáo kí chủ, độ thiện cảm của Cố Phạm Đình đối với ngài đã đạt 20% ]

Đi vào nhà hàng, Tịch Anh theo thói quen quét mắt toàn bộ đại sảnh một lần.

Vừa xem xét, cô liền để ý tới một bàn cơm nơi khá hẻo lánh, là chỗ ngồi của nam chính Lâm Văn Hàn cùng nữ chính Ngải Linh Linh.

"Đứng ở nơi này làm gì, cô cho rằng tôi sẽ mời cô ở đại sảnh ăn cơm? Lên lầu, vào phòng riêng." Thanh âm Cố Phạm Đình từ tính vang lên sau lưng cô.

"Tôi nhìn thấy người quen, nghĩ nên ra chỗ đó ăn." Tịch Anh ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn về phía Cố Phạm Đình, ý cười trong mắt chất chứa vô hạn giảo hoạt, "Thuận tiện chọc tức bọn họ."

[ báo cáo kí chủ, độ thiện cảm của Cố Phạm Đình đối với ngài đã đạt 25% ]

Hôm nay Ngải Linh Linh đi thử vai, được tuyển chọn làm nữ số 4 của một bộ phim cổ phim trang.

Mặc dù không phải vai diễn gì trọng yếu, nhưng dẫu gì cũng được xem như là lần đầu tiên cô ta được diễn vai nhân vật nữ phụ trong năm.

Cho nên, cô ta liền cầm tiền tích trữ cùng Lâm Văn Hàn tới nhà hàng này chúc mừng.

Thời điểm trước kia Lâm Văn Hàn còn chưa bỏ đi khỏi Lâm gia, bọn họ thế nhưng là thường xuyên đến nhà hàng này ăn cơm.

Giờ phút này, bọn họ đang cầm thực đơn cẩn thận cân nhắc, muốn gọi gì rẻ nhất.

"Lâm ca ca, em thấy món này cũng không tệ, chất lượng thịt ngon, lượng cũng đủ, chủ yếu khi so sánh giá cả là tốt nhất, anh thấy thế nào?" Ngải Linh Linh nhìn hồi lâu, chỉ vào một phần bò bít tết nói.

"Cái này anh đã nếm qua, mùi vị cũng bình thường. Linh Linh, cái này ăn ngon hơn." Lâm Văn Hàn chỉ vào một món khác nói.

Ngải Linh Linh xem xét, Lâm Văn Hàn chọn phần thịt bò bít tết kia so với phần cô ta chọn còn đắt hơn 2000.

Cô ta đã vất vả tích trữ 1 vạn tệ, chẳng lẽ lại xài hết trong một bữa cơm sao?

Ngải Linh Linh biểu thị đau lòng.

"Hay là Lâm ca ca, chúng ta nhìn lại một chút nha."

"Xin hỏi tiên sinh, tiểu thư, mọi người đã chọn xong món ăn sao?" Nhân viên phục vụ đứng ở một bên chờ đợi hồi lâu khiến nụ cười trên mặt đã có chút cứng ngắc.

Tuy nhiên tố chất những nhân viên này đều rất tốt, nhưng trong lòng vẫn không khỏi nhổ nước bọt.

Không đủ tiền cũng không cần đến nhà hàng năm sao Michelin dùng cơm chứ, thật chưa thấy ai tới nơi này ăn cơm đã chọn ba lấy bốn còn nói tính toán so sánh giá cả.

Muốn tìm nơi so sánh giá cả tốt, cửa hàng bò bít tết bên ngoài kia có nhiều lắm, sao cứ phải đến nhà hàng cao cấp mà làm màu a!

Lúc này, một giọng nói ngọt ngào vang tới tai nhân viên phục vụ.

"Phục vụ, có thể giúp bên này gọi món không?"

Nhân viên phục vụ nhìn sang, chỉ thấy một đôi tình nhân có giá trị nhan sắc siêu cao vừa ngồi xuống.

Trong đó cô gái mặc váy dài màu trắng ý cười với ý cười chàn ngập hướng về phía hắn vẫy tay.

Nhân viên phục vụ bị Lâm Văn Hàn cùng Ngải Linh Linh tàn phá đã lâu, tâm tình phảng phất được chữa trị.

"Có thể có thể!" Hắn vội vàng đáp ứng, sau đó đối với Lâm Văn Hàn và Ngải Linh Linh nói: "Tiên sinh tiểu thư, mọi người cứ từ từ xem, tôi đi giúp khách hàng bàn bên cạnh chọn món ăn."

"Tiểu tỷ, ngài muốn gọi món gì?"

"Nghe nói cửa hàng của các anh mới có thêm một đầu bếp chính, tôi muốn ăn món sở trường bò bít tết của anh ta." Hai tay Tịch Anh chống cằm, đôi mắt to trong veo như nước chuyển động.

"Vâng vâng, ngài cứ nói tiếp!" Nhân viên phục vụ cảm thấy mình sắp bị ánh mắt đáng yêu nhuyễn manh ( dễ thương ) của vị tiểu thư này làm cho hòa tan!

"Tôi muốn hai phần gan ngỗng, gan ngỗng của nhà hàng các anh ăn rất rất ngon đó." Tịch Anh hướng về phía nhân viên phục vụ híp mắt cười cười.

***