Bốn phía tối đen, chỉ có đèn pin bắn ra một đường ánh sáng.

Úc Ly nhíu chặt mày, khi ý thức được rất có thể mình bị đùa bỡn, xấu hổ và phẫn nộ suýt nữa khiến y bùng nổ ngay tại chỗ.

Ngay lúc này, một tiếng nhạc bỗng nhiên vang lên.

Là tiếng dương cầm.

Úc Ly nhìn lại theo tiếng, chỉ thấy trong đình trên cầu gỗ ở suối nước nóng có đặt một chiếc dương cầm, xung quanh đình được che bằng mành rèm xanh nhạt rửa khép, trong ánh nến dịu dàng, ánh sáng vàng chanh ấm áp tỏa ra khắp suối.

Tạ Phỉ ngồi cạnh dương cầm, nghiêm túc đàn một khúc “Chúc mừng sinh nhật”.

Úc Ly sửng sốt.

Cho tới bây giờ y vẫn không biết Tạ Phỉ biết đàn.

Càng không biết tại sao nơi này lại có dương cầm.

Lấy sức chứa não bộ của Úc Ly, cũng không suy nghĩ được quá nhiều, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm Tạ Phỉ.

Tiếng đàn theo gió đêm quanh quẩn bên tai, trong nháy mắt đưa Úc Ly về lúc trước.

Người kia, cũng đánh đàn cho y nghe.

Chẳng qua là bốn ngàn tám trăm năm đã trôi qua, y không thể nghe được nữa.

Thẳng đến giờ phút này.

Khi nốt nhạc cuối cùng dừng lại, người trong đình khép lại nắp đàn, xa xa đối mặt với y: “Ca, anh tìm em sao?”

Úc Ly không trả lời.

Tạ Phỉ thở dài trong bụng, là hắn đàn không tốt, hay là sự chuẩn bị ngạc nhiên mừng rỡ không đủ thú vị?

Vì ngày hôm nay, hắn còn cố ý tìm Hoắc Tình mượn đàn, mà lúc ở thế giới cũ đi học, hắn đã có không ít phần thưởng dương cầm, cho dù chuyển kiếp đến đây là lần đầu luyện tập, cũng không đến nỗi không biết đàn một bài “Chúc mừng sinh nhật” chứ?

Kệ đi, dù sao hắn vẫn còn chiêu khác.

Vì vậy không lâu sau, Úc Ly chỉ thấy Tạ Phỉ bê bánh sinh nhật cắm đầy cây nến đi tới trước mặt mình, trong ánh nến chính là một con gấu trúc nằm sấp bằng socola.

“Cậu…” Úc Ly lấy lại tinh thần, “Sao chỉ có một mình cậu?”

“Không phải còn có ca sao?” Vừa nói xong, Tạ Phỉ liền nghiêng đầu hắt hơi một cái.

Úc Ly chú ý tới trên người Tạ Phỉ chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng mỏng, khẽ cau mày, “Cậu không lạnh?”

Tạ Phỉ ra vẻ thông thạo: “Nhưng đàn dương cầm thì phải mặc như vậy mới giống như hoàng tử được.”

“Xùy —” Úc Ly nhẹ nhàng cười một tiếng chế giễu, tầm mắt dời về phía sau lưng Tạ Phỉ, nơi đó có hai nhà gỗ thiết kế xinh đẹp, một cái làm phòng thay quần áo, một cái khác chủ yếu là chỗ giải trí nghỉ ngơi của khu suối nước nóng, muốn tắm, cũng có nước ở bên trong, tầng một còn có quầy nước.

Úc Ly không sợ lạnh, chỉ mặc một cái áo ngắn tay đến, không có cách nào cởi ra cho Tạ Phỉ, liền hất cằm, tỏ ý Tạ Phỉ cùng y vào nhà.

Như vậy ngược lại là điều Tạ Phỉ mong muốn, hắn vốn cũng muốn dẫn Úc Ly qua bên kia.

Nhà nhỏ ngăn cách gió núi, ngược lại ấm áp lên không ít.

Sau khi vào cửa, Úc Ly vốn định bật đèn, liền nghe Tạ Phỉ ngăn cản: “Chờ một chút, còn chưa thổi nến đâu.”

Trong ánh sáng mờ tối, Úc Ly nhíu mày, thu tay về hỏi: “Những người khác đâu, sẽ không trốn ở nơi nào chứ?”

“Sinh nhật của em và ca, từ đâu ra những người khác?” Tạ Phỉ cố làm vẻ mờ mịt.

Úc Ly xác nhận mình bị lừa gạt, nhưng trong lòng lại không hề có lửa giận, chỉ cau mày trần thuật sự thật: “Cậu lại lừa tôi.”

“Em sai rồi.” Tạ Phỉ ngoan ngoãn nói xin lỗi.

“Sai chỗ nào?”

“Không nên giấu giếm việc em biết nguyên hình của anh, không nên cùng anh A Phúc len lén nhìn ảnh của anh, không nên muốn cùng qua sinh nhật với anh nhưng lại chơi tâm cơ lạt mềm buộc chặt.” Cũng không nên biết rất rõ ràng anh rất mong đợi sinh nhật còn làm như không thấy, Tạ Phỉ yên lặng bổ sung trong lòng.

Nhưng không phá thì không xây được, lấy tính khí của ca hắn, nếu là làm từng bước mà mời, đối phương ắt sẽ làm kiêu, qua hết sinh nhật tiếp tục chiến tranh lạnh cũng không phải không thể.

Chiến thuật tâm lý của Tạ Phỉ vẫn rất thành công, tâm trạng Úc Ly đã từ đáy cốc bay tới đỉnh núi, lại đắc ý: “Cậu biết thì tốt.”

“Chúng ta tới đó cầu nguyện chứ?” Tạ Phỉ cười giơ cao bánh ngọt, “Em tự làm, không thêm sữa.”

“Tôi không cầu nguyện.” Nói xong lại lo lắng Tạ Phỉ hiểu lầm, Úc Ly bổ sung: “Tôi không tin những thứ này, tự cậu đi đi.”

Tạ Phỉ phân biệt ra được Úc Ly không có ý tức giận, cũng không làm người khác khó chịu, cười một tiếng, “Vậy chúng ta đi thổi nến thôi.”

“Cậu không cầu nguyện sao?”

“Em đã cầu nguyện rất nhiều trong lòng rồi.”

Úc Ly không hỏi cầu nguyện cái gì, tầm mắt dời về phía cây nến trên bánh ngọt, chợt hỏi: “Làm sao chỉ có chín cây?”

“Em không biết ca bao nhiêu tuổi, nếu là sinh nhật của hai chúng ta, cũng không thể chỉ dựa theo số tuổi của em được.”

Ánh nến vàng chanh chiếu vào tròng mắt Tạ Phỉ, tựa như ánh sao đầy trời, “Em muốn chúng ta thật dài thật lâu.”

Da mặt Úc Ly nóng lên, may mà có ánh sáng mờ tối, y rũ mắt, “Thổi, thổi nến đi.”

Một làn gió phất qua, nến tắt toàn bộ.

Trong nháy mắt bóng tối phủ xuống, Úc Ly cảm giác trên môi mềm nhũn.

“Ca, sinh nhật vui vẻ.”

Khi Úc Ly ý thức được có chuyện gì xảy ra, cả người đều đờ đẫn.

Trong tai, trong lòng, trong đầu y cũng chỉ còn lại tiếng tim đập cuồng loạn của mình, tựa như Hoàng Đế trong cuộc chiến dùng da Quỳ chế thành trống, tiếng vang như nổ, cũng khiến huyết dịch người ta như trướng lên.

“Cạch —— “

Bên trong phòng, ánh đèn chợt sáng.

Úc Ly híp mắt theo bản năng, chờ thích ứng được với ánh sáng, liền thấy rõ trên mặt Tạ Phỉ hơi có nụ cười ngượng ngùng.

Y thẫn thờ xoay người, giống như người máy rỉ sét đưa ra bước chân cứng đờ, một bước hai bước, càng đi càng nhanh.

Tạ Phỉ vội vàng buông bánh ngọt xuống, đuổi theo định kéo lấy Úc Ly, vừa chạm được tay đối phương, đã bị cầm ngược kéo một cái.

Người còn không có đứng vững, một giây sau đã bị đẩy ngã lên ghế salon cạnh tường.

Úc Ly cong gối quỳ đè bên người Tạ Phỉ, một tay vẫn nắm cổ tay hắn, từ trên cao nhìn xuống, lạnh giọng chất vấn: “Có phải tôi quá buông thả cho cậu, khiến cậu có dũng khí nhiều lần khinh bạc tôi?”

“Nếu chúng ta thích lẫn nhau, hôn một cái đâu phải khinh bạc?”

“Ai nói tôi thích —”

Tạ Phỉ lý trí nói: “Thích 0.000001 cũng gọi là thích.”

Úc Ly há miệng, nhưng không thể phản bác được gì.

Suy nghĩ của y hỗn loạn không chịu nổi, linh hồn tựa như cắt thành hai nửa, một nửa rạo rực, một nửa kích động.

Nụ hôn đầu bảo vệ năm ngàn năm đã mất.

Bất ngờ không kịp đề phòng như vậy.

Thậm chí y còn chưa cảm nhận được thật tốt mà.

Đáng ghét!

Đủ loại tâm trạng xen lẫn, Úc Ly bật thốt lên: “Có giỏi thì hôn tôi cái nữa xem.”

Sau đó, Tạ Phỉ liền rất nghe lời hôn y thêm cái nữa, lần này không lập tức lui ra, còn quẹt một cái…

Chờ ấm áp trên môi biến mất, Úc Ly theo bản năng muốn đuổi kịp đi, lại nhịn được — y không thể để cho Tạ Phỉ quá bành trướng!

“Còn muốn hôn không?” Tạ Phỉ ngẩng đầu nhìn y, đôi môi ướt át, hơi nhếch lên.

Trong đầu Úc Ly ong ong, y biết toàn thân mình đều đỏ ửng, căn bản không thể che giấu, dứt khoát bất chấp tất cả, thoải mái trước đã rồi nói sau: “Hôn, hôn mười cái!”

“Ca, anh thật tham lam.”

Không đợi Úc Ly nói gì nữa, Tạ Phỉ đã phong bế môi của y.

Cái hôn này triền miên như gió, nóng bỏng như lửa.

Tạ Phỉ nhắm hai mắt, cũng không nhìn thấy một cái tay Úc Ly đỡ ghế salon trắng bệch, bởi vì quá mức kích động, móng tay đã hóa thành móng nhọn, đâm cái ghế ra thành năm cái lỗ.

Cũng không biết qua bao lâu, hai người mới thở hổn hển tách ra.

Tạ Phỉ hoàn toàn không biết có đủ mười cái hay không, hoặc là nhiều hơn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ — yêu chính là yêu!

Chắc môi của hắn đã bị cắn rách, truyền tới đau nhói nhỏ xíu, Tạ Phỉ nhấp mím môi, nắm lấy cơ hội hỏi: “Em có thể làm bạn trai anh không?”

Thấy Úc Ly không lên tiếng, hắn lại ngửa đầu hôn lên cằm đối phương, “Ca, em cực kì thích anh.”

“Tôi cũng —” Úc Ly đột nhiên im tiếng, “Cũng, cũng chính là nể mặt cậu thích tôi, cho cậu một cơ hội.”

“Cảm ơn.” Trong phút chốc Tạ Phỉ mặt mày hớn hở, trong mắt vẫn có hơi nước chưa tan.

Úc Ly kinh sợ trong lòng, chuyển tầm mắt đi, không được tự nhiên nói: “Cậu cũng không cần quá đắc ý, chẳng qua là thời gian thử việc thôi.”

“…” Tạ Phỉ khiêm tốn học hỏi: “Thời gian thử việc và trở thành chính thức có cái gì khác nhau?”

“Trong khoảng thời gian thử việc, không cho phép chọc tôi mất hứng, nếu không thì —” Mấy chữ hủy bỏ tư cách, Úc Ly không mở miệng được, suy nghĩ một chút mới nói: “Sẽ phải chấp nhận sự trừng phạt của tôi.”

Tạ Phỉ thầm nói vậy thì chẳng khác nào không có điều kiện, quả quyết gật đầu, “Được thôi.”

Hai chữ nhẹ nhàng giống như lông chim cào trong lòng Úc Ly, y cảm giác lúc này Tạ Phỉ đang như có như không câu dẫn y, vì tránh cho mình bị cám dỗ, y không thể không dựng thẳng người, ngồi xa chút.

“Vậy chúng ta nói chuyện yêu đương, có thể nói cho người khác biết không?” Tạ Phỉ cũng ngồi dậy.

Úc Ly liếc hắn, “Cậu còn muốn thông báo khắp nơi sao?”

“Chỉ nói cho bọn chị Tương.”

“Có thể.” Úc Ly rộng lượng gật đầu, nhấn mạnh nói: “Nhưng nếu như cậu muốn thông báo cho toàn mạng, thì phải chờ đến sau khi trở thành chính thức.”

“…” Không cần đâu, thế có mà điên, Tạ Phỉ cũng không muốn bị 60 triệu fans xé nát.

Nam thần khiến người khác gào to, hôm nay thành của một mình hắn, còn muốn cái gì nữa?

Thấy Úc Ly có vẻ nóng lòng muốn thử, Tạ Phỉ yên lặng cảnh cáo mình, chờ sau khi chuyển qua thành chính thức, nhất định phải nghĩ cách để cho Úc Ly im miệng.

Nhưng lúc này không cần phải nói, hắn liếm liếm đôi môi vẫn có chút tê dại, “Ca, anh đói không?”

Úc Ly không hiểu nổi: “Không đói.”

“Vậy có thể nể mặt, ăn bánh ngọt với em không?”

Úc Ly kiêu căng gật đầu một cái, đứng dậy đi về phía cái bàn tròn bày bánh sinh nhật, đồng thời chú ý tới trang trí bên trong phòng.

Đỉnh đầu có vô số ánh đèn, từng cái dải lụa màu rủ xuống, trong tầm mắt tùy ý có thể thấy hoa tươi và những vật trang trí nhỏ khác, trên tường còn treo bóng bay “Happy Birthday”.

“Không tệ.” Úc Ly dò xét một vòng, hài lòng cho ra đánh giá.

“Mọi người đều ra sức rất nhiều, nhất là anh A Phúc…” Tạ Phỉ nhân cơ hội khen A Phúc mấy câu, nhưng mà người nào đó đang hân hoan căn bản không chú ý mà nghe.

Cắt bánh ngọt, rót rượu vang.

Hai người nâng ly, nhìn nhau cười một tiếng.

“Ca, thật ra thì em còn có một tâm nguyện.” Tạ Phỉ bỗng nhiên nói.

“Tôi đã để cho em hôn rồi, cho phép em lên cấp thành bạn trai thực tập, vậy còn chưa đủ sao?” Ngoài miệng Úc Ly nói như vậy, nhưng trong mắt đều là nụ cười.

“Em vừa ước ba điều, còn thiếu một điều nữa.”

“Cậy sủng mà kiêu.” Úc Ly hất cằm, “Nói đi.”

“Anh có thể biến gấu trúc cho em… xem một chút không?”

“Càn rỡ!” Úc Ly nặng nề đặt ly rượu xuống, khí thế hung hăng: “Em còn dám nói cái này? Em, rốt cuộc là biết từ bao giờ?”

Tạ Phỉ cười một cái khô khốc, do dự một giây giữa việc hiến tế anh A Phúc và thẳng thắn, “Em mơ thấy.”

Úc Ly ngẩn ra, dò xét hắn: “Em còn mơ thấy cái gì?”

Tạ Phỉ tỉ mỉ hồi tưởng lại mấy giấc mơ rực rõ đó.

“Em mơ thấy anh biến thành một con gấu trúc con.”

“Mơ thấy cuộc chiến tranh giành.”

“Mơ thấy Ứng Long đưa nghịch lân cho anh.”

Tạ Phỉ dứt khoát không giấu giếm nữa, nói hết ra, đồng thời cũng hỏi ra nghi ngờ đã chôn sâu rất lâu: “Ca, rốt cuộc em có phải—”

Nhưng mà hắn lại bị Úc Ly bịt miệng.

“Tôi không thể nói, sẽ bị nghe.”

Tạ Phỉ không biết tại sao lại không thể nói, cũng không biết là ai nghe, chỉ thấy sắc mặt Úc Ly trắng nhợt, trong mắt có giấu vẻ sợ hãi, vẫn ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Dù sao, trước kia hắn cũng không có câu trả lời, coi như chưa từng hỏi đi.

Úc Ly ngưng mắt nhìn hắn, một lát sau mới chậm rãi thả tay xuống.

“Em thích gấu trúc nhất.”

“…”

Một câu nói đột nhiên xuất hiện, đánh Úc Ly không kịp trở tay.

Mặc dù đây không phải lần thứ nhất y nghe Tạ Phỉ nói như vậy, có điều tâm trạng lúc này đã hoàn toàn khác, đang muốn phản ứng, cánh tay liền bị đối phương níu lại: “Ca, cầu anh biến một lần đi!”

“Đừng có mà được voi đòi tiên!”

Tạ Phỉ nào chịu bỏ qua cho Úc Ly dễ dàng, hắn còn muốn cảm nhận mùi vị được gấu trúc ôm đùi cơ, vì vậy dùng mọi cách năn nỉ, nhưng Úc Ly vẫn làm lơ.

“Hôm nay là sinh nhật em mà.” Tạ Phỉ cố làm vẻ đáng thương, “A Ly ca…”

Úc Ly rút mạnh tay về.

“Haiz…” Tạ Phỉ khoa trương thở dài, vô cùng thất vọng.

“Em, em nhắm mắt lại.”

Tạ Phỉ ngẩn người, sau khi kịp phản ứng có triển vọng thì vội vàng nhắm mắt, chỉ sợ Úc Ly đổi ý.

Nhưng đợi một lúc lâu, một chút động tĩnh cũng không có.

“Ca, anh xong chưa?”

“Em có thể mở mắt không?”

“Ca?”

Tạ Phỉ chậm chạp không nghe được đáp lại, lặng lẽ mở ra một con mắt, nhưng phát hiện đèn trong phòng đều bị tắt đi, chỉ có một đường ánh trăng ngoài cửa sổ.

Hắn kinh ngạc trợn to mắt, Úc Ly còn học nói dối chuồn mất?

Đang lúc bực mình, dư quang quét qua góc tường, Tạ Phỉ bỗng dưng dừng lại.

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Thúy Thúy: Ca tìm tôi sao? (tìm em)

Thúy Thúy: Ca tha thứ cho tôi chưa? (tha thứ cho em)

Thúy Thúy: Ca biến thành gấu trúc cho tôi xem sao? (biến)