Đợi chờ, không đợi được các ca ca đáp lại, nghĩ rằng các ca ca không có nghe rõ ràng, Tiểu Bảo hướng tới các ca ca đang không ra một tiếng, nói lại một lần: “Ca ca, song tu.”

Nhiếp Chính là người đầu tiên lấy lại tinh thần: “Nhị đệ, đem Bảo ôm lại đây, đừng đông lạnh nhóc.”

“A!”

Diệp Địch tâm hoảng hoảng đem Tiểu Bảo ôm đến trên giường, Nhiếp Chính kéo qua chăn trụ hai người.

“Cục cưng…” Diệp Địch muốn hỏi, lại sợ. Cục cưng nói song tu, là, là cùng đại ca, hay là, cùng “Bọn” hắn?

Nhiếp Chính nhìn Tiểu Bảo hỏi: “Bảo, ngươi vừa rồi…”

Tiểu Bảo thành thật trả lời: “Cùng, Đại ca ca, song tu.”

Một viên cự thạch đập vào trong lòng ba người, nhấc lên cuộn sóng.

Lam Vô Nguyệt đi đến bên cạnh bàn, châm ngọn đèn, trong phòng sáng ngời, ba người tinh tường thấy được ửng đó trên mặt Tiểu Bảo còn chưa thối lui. Phấn phấn nộn nộn , rất là khả ái. Lam Vô Nguyệt nhìn về phía nơi khác, tâm so với bình thường nhảy nhanh hơn rất nhiều. Diệp Địch quỳ gối bên giường, ánh mắt phức tạp.

Nhìn nhìn Mỹ nhân ca ca, Hảo ca ca cùng Quỷ ca ca, vui sướng trong lòng do được Đại ca ca chấp nhận nay biến thành khẩn trương, Tiểu Bảo bất an nói: “Ca ca… Song tu… Trị, bệnh…”

Nhiếp Chính sờ sờ mặt Tiểu Bảo, mặt ngoài bình tĩnh nói: “Bảo, vết thương trên người ngươi còn chưa có khỏi ni, không vội. Hiện tại cũng đã muộn, mau ngủ đi.”

Tâm đau đớn, Tiểu Bảo hướng vào ổ chăn rụt lui, cúi đầu nói: “Đã muốn, tốt lắm… Quỷ ca ca… Song tu…”

Diệp Địch nhìn đại ca, vội vàng nói: “Cục cưng mệt mỏi, ngủ ngủ. Chờ cục cưng tốt lắm, lại song tu.”

“Không mệt.” Tiểu Bảo lại càng bất an nhìn nhìn Mỹ nhân ca ca đang cúi đầu không nhìn cậu, nhìn nhìn lại Quỷ ca ca không có tiếu dung, lại nhìn nhìn Hảo ca ca đang thần sắc kích động, tâm tràn đầy chờ mong trước khi tiến vào lập tức ngã vào vết nứt. Các ca ca, không muốn.

Tâm một trận chua xót, Tiểu Bảo nhắm mắt lại, tựa hồ là muốn ngủ.

“Nhị đệ, Tam đệ, các ngươi cũng nhanh đi ngủ đi.”

“A, ai.”

Liếm liếm cái miệng phát khô, Diệp Địch luyến tiếc rời đi bên giường, màng tai bởi vì tim đập quá kịch liệt mà phồng lên. Cục cưng vừa mới nói song tu, là muốn cùng đại ca, hay là… Cũng nguyện ý cùng hắn a?

Diệp Địch không có về phòng mình, lúc này hắn không muốn rời đi Tiểu Bảo. Lên giường Lam Vô Nguyệt, hắn còn nhìn người đang đem cả đầu đều rụt ở ổ chăn đại ca. Lam Vô Nguyệt thổi tắt ngọn đèn, ở bên người nhị ca nằm xuống, trong lòng thực loạn. Tiểu Bảo cùng A Mao song tu , Tiểu Bảo vừa cầu cùng bọn họ song tu. Tiểu Bảo căn bản không rõ song tu ý nghĩa là gì, hài tử ngốc này, song tu cũng không chỉ là chữa bệnh a. Phải cự tuyệt sao? Nhưng như thế nào cự tuyệt? Tiểu Bảo sẽ loạn nghĩ đi, nhất định sẽ khóc; nhưng mà không cự tuyệt sao? Nói ra miệng như thế nào?

Trong lòng Nhiếp Chính đồng dạng thực loạn. Người mà Bảo muốn song tu là ba người bọn hắn, người nào đến trước? Tam đệ tựa hồ còn đang do dự, không thể miễn cưỡng; Nhị đệ khẳng định nguyện ý, nhưng Nhị đệ không mở miệng, hắn cũng khó mà nói, luôn có cảm giác là đang khi dễ Bảo. Bảo chỉ xem song tu là chữa bệnh, nhưng bọn hắn không thể nghĩ như vậy. Chính mình? Càng không được. Hắn là đại ca , phải nhường cho đệ đệ, nhưng Tiểu Bảo là người, là Bảo của bọn hắn, lời này khó có thể mở miệng nha. Bảo a Bảo, ngươi lại ra nan đề cho ca ca. Song tu… Không chỉ riêng là chữa bệnh a.

Cúi đầu , tiếng khóc áp lực đem ba người đang lâm vào trong trầm tư kéo lại, ai đang khóc ? Thân mình Nhiếp Chính mạnh chấn động, xốc lên chăn. Ổ chăn, người lui thành một đoàn đang che miệng khóc ni.

“Bảo!”

Nhiếp Chính vội vàng ngồi dậy, người đang khóc kích động lau nước mắt. Hai người khác trên một cái giường cũng đi lên, trong phòng lại sáng.

Nhiếp Chính lau nước mắt cho Tiểu Bảo, vừa là đau lòng, vừa là cười khổ: “Bảo, ngươi lại hiểu lầm các ca ca .”

“Cục cưng, không khóc không khóc.”

Tiểu Bảo vừa khóc, Diệp Địch liền hoảng, còn quản cái gì song tu hay không song tu. Lam Vô Nguyệt đứng ở phía sau nhị ca, cảm thấy ảo não. Tiểu Bảo chỉ mặc một kiện áo đơn, dưới y phục cái gì cũng chưa mặc, nút thắt cũng không cài, lúc đến cậu nhóc chỉ là lấy tay cầm lấy y phục. Lật người, Tiểu Bảo nhịn xuống nước mắt: “Không, không có.” Nghĩ đến các ca ca không muốn, nước mắt không có nhịn xuống.

Ba vị ca ca đồng thời nuốt nuốt cổ họng, không ai ra tiếng. Tiểu Bảo xoay người khiến xiêm y mở rộng, lộ ra thân thể nho nhỏ trắng mịn, lại mang theo rất nhiều vết sẹo. Trên thân mình kia có dấu vết *** vừa trải qua, mà bản thân cậu nhóc lại không biết bộ dáng này của mình mang đến cho ba vị ca ca trùng kích như thế nào.

Kéo lại xiêm y Tiểu Bảo, đắp chăn cho nhóc, Nhiếp Chính thanh thanh cổ họng, khàn khàn nói: “Bảo, các ca ca không phải không muốn cùng ngươi song tu, mà là ngươi vừa cùng Đại ca ca song tu , hiện tại hẳn là ngủ, hảo hảo nghỉ ngơi, bằng không thân mình của ngươi sẽ không thể chịu được.”

Tiểu Bảo vội vàng lắc đầu, vội vàng bắt lấy tay Quỷ ca ca: “Không mệt, không mệt.” Cậu chữa bệnh cho các ca ca.

“Bảo…” Nhiếp Chính không biết nên nói như thế nào .

“Quỷ ca ca… Mỹ nhân, ca ca… Hảo ca ca… Song tu…” Khóc khẩn cầu, đỏ ửng trên mặt Tiểu Bảo biến thành tái nhợt, “Chữa bệnh… Đánh, người xấu…”

“Cục cưng…” Diệp Địch đỏ mắt, đau lòng lau lệ cho Tiểu Bảo, chính hắn cũng muốn khóc, “Hảo ca ca, nguyện ý, nguyện ý. Cục cưng ngủ, tỉnh ngủ Hảo ca ca cùng cục cưng song tu, cục cưng không khóc.”

Lắc đầu. “Không mệt, không mệt, song tu… Ca ca, song tu…” Trừ bỏ song tu, cái gì cậu cũng không giúp được các ca ca, “Cùng nhau, cùng nhau …” Nhìn về phía Mỹ nhân ca ca, “Cùng nhau …”

Tâm Lam Vô Nguyệt bị hai mắt đẫm lệ của Tiểu Bảo thật mạnh va chạm. Tối hôm qua y nói với Tiểu Bảo là bọn họ cùng nhau , cùng nhau đối phó người xấu. Tiểu Bảo sẽ dùng chuyện chính mình có thể làm để đến chứng minh bọn họ là cùng nhau .

“Quỷ ca ca… Hảo ca ca… Mỹ nhân, ca ca… Cùng nhau, cùng nhau … Song tu…”

“Hảo.” Một cái hôn ôn nhu đến cực điểm dừng ở ngoài miệng Tiểu Bảo, hôn trong chốc lát, người nọ ở trong vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của hai người khác mà thối lui, nói: “Các ca ca và Bảo là cùng nhau , các ca ca nguyện ý cùng Bảo song tu. Bất quá Bảo, hiện tại ngươi nên ngủ. Dưỡng tinh thần, dưỡng công trong cơ thể ngươi cũng phải đầy đủ mới có thể càng dễ chữa bệnh cho các ca ca. Đêm mai các ca ca cùng ngươi song tu.” (…=______=|||||)

Hai mắt đẫm lệ tản mát ra hào quang, Tiểu Bảo chớp rơi nước mắt, nho nhỏ tiếng hỏi: “Ca ca, nguyện ý?”

“Nguyện ý.”

Khóe miệng lộ ra đồng tiền, Tiểu Bảo gần sát trong lòng Quỷ ca ca, cao hứng chợp mắt. Cậu phải nhanh ngủ, dưỡng hảo tinh thần chữa bệnh cho các ca ca.

Vỗ nhẹ Tiểu Bảo, mãi cho đến khi hô hấp của nhóc vững vàng , Nhiếp Chính mới thật dài hộc ra một hơi. Diệp Địch ngu si nhìn Tiểu Bảo, miệng trương lớn, trong lòng loạn nhảy. Lam Vô Nguyệt lại là thân thể cứng ngắc nhìn đại ca, đêm mai? “Bọn” hắn? Y?

Nhìn biểu tình hai vị đệ đệ, Nhiếp Chính nhịn không được cười nhẹ hai tiếng, nói: “Nhị đệ, Tam đệ, mau đi ngủ đi, sáng mai còn phải thức sớm ni.”

“Đại ca!”

Lam Vô Nguyệt đi đến bên giường ngồi xuống, hiện tại như thế nào ngủ được!

“Đại ca, cục cưng…” hai mắt Diệp Địch nhìn chằm chằm , làm sao ngủ được!

Nhiếp Chính cười khẽ hai tiếng, sau đó cảm khái thấp giọng nói: “Ta đời này, là không có khả năng buông ra Bảo . Đoạn ngày ở trong lao đã đem Bảo khắc vào trong lòng ta. Ta cũng phân không rõ đối với Bảo là ôm tâm tư như thế nào, nhưng các ngươi biết, cho dù cậu nhóc sau này sẽ hận ta, ta cũng buông không ra nhóc. Từ khi cậu nhóc khóc bảo ta Quỷ ca ca, ta cùng với Bảo, liền phân không ra .”

Lau đi giọt lệ bên khóe mắt Tiểu Bảo, Nhiếp Chính thở hắt ra: “Nếu ta là người bình thường, đương nhiên không thể chịu đựng được Bảo cùng người khác làm cái loại chuyện này. Nhưng giống như Bảo đã nói , chúng ta là cùng nhau . Ta bị Lâm Thịnh Chi chộp tới, dùng hết các loại khổ hình, sớm đã người không ra người, quỷ không phải quỷ. Tam đệ, ngươi không có một cánh tay, nếu không gặp được Bảo, tiến tới gặp được sư phó, ngươi chỉ sợ đã nội công nổ tan xác mà chết. Còn có Nhị đệ…”

Diệp Địch khóc: “Đại ca, ta không cần, không cần, không cần cục cưng cùng mấy người song tu, chỉ cần cục cưng còn muốn Hảo ca ca này, ta đều không cần. Đại ca, ta không cần cùng các ngươi tách ra, không cần cùng cục cưng tách ra. Chúng ta thật vất vả mới gặp nhau, thật vất vả…”

“Phải nha, thật vất vả.” Nhiếp Chính thương cảm nhẫn hạ không khoẻ dưới yết hầu, tiếp tục nói: “Tràng kiếp nạn kia, làm cho ba huynh đệ chúng ta chịu nhiều đau khổ, nhận hết bi kịch. Bảo là bảo bối của chúng ta, nếu không có nhóc, ta không có khả năng thoát đi Lâm Thịnh Chi; nếu không có nhóc, Tam đệ ngươi cũng không có khả năng gặp gỡ ta, càng không thể tìm được nhị ca ngươi. Hơn nữa A Mao, hắn cũng là người cơ khổ. Đối với Bảo lại toàn tâm toàn ý, che chở đầy đủ. Vì Bảo, hắn thiếu chút nữa đánh mất tánh mạng không nói, còn không tiếc đem một thân công lực đều cho người khác. Đổi lại người khác, khẳng định làm không được như hắn.”

Lam Vô Nguyệt mở miệng: “Đại ca, ta cùng nhị ca là cha nương nhặt được , vốn là là huynh đệ dị tính (không cùng dòng máu). Nay, chúng ta đều bái ở môn hạ sư phó, cùng A Mao cũng là huynh đệ.”

Nhiếp Chính gật gật đầu: “A Mao còn so với ta lớn hơn hai tuổi, coi như là đại ca chúng ta.”

Diệp Địch cũng thẳng gật đầu: “A Mao thương cục cưng, đối với chúng ta cũng tốt, chúng ta cùng A Mao là huynh đệ, là huynh đệ.”

“Đúng, là huynh đệ.” Nhiếp Chính chụp lên vai Nhị đệ, “Nếu là huynh đệ, vậy tuy hai mà một. Bảo rời không được chúng ta, chúng ta cũng muốn sủng nhóc, cần gì phải so đo nhiều như vậy. Hơn nữa tình huống hiện tại nếu không cùng Bảo song tu, cậu nhóc liền nghĩ rằng chúng ta không muốn, sẽ khóc.”

Một người thấp giọng lẩm bẩm: “Ta chỉ là, đem Tiểu Bảo trở thành đệ đệ, chưa bao giờ nghĩ tới…”

“Cục cưng là đệ đệ, cũng là cục cưng.” Diệp Địch không có gì khúc mắc.

Nhiếp Chính cười cười: “Loại sự tình này không miễn cưỡng, ngày mai ngươi tìm một cơ hội cùng Tiểu Bảo nói rõ ràng đi. Chỉ là đứa nhỏ này luôn nghĩ đến song tu chính là chữa bệnh, ngươi phải chú ý tìm từ, đừng tổn thương nhóc.”

Lam Vô Nguyệt nhẹ nhàng gật gật đầu, trên mặt tràn đầy do dự cùng mâu thuẫn.

“Đại ca, cục cưng nguyện ý cùng ta song tu a.” Tâm Diệp Địch ngọt ngào. Nhiếp Chính nhìn tươi cười của Nhị đệ, trong lòng chua sót, sau khi đã trải qua tràng đau khổ kia, cả người Nhị đệ đều thay đổi. Sau đó hắn vỗ nhẹ Tiểu Bảo đã ngủ say, may mắn Nhị đệ gặp Tiểu Bảo, bằng không Nhị đệ còn không biết phải điên bao lâu.

Chậm rãi mở to mắt, bên ngoài thấu vào ánh sáng, trời, sắp sáng đi. A Mao theo bản năng sờ sờ bên giường, trống rỗng. Hắn nháy mắt bừng tỉnh, a Bảo! Mạnh ngồi xuống, lại phát hiện mình tựa vào đầu giường ngủ một đêm, chăn trượt xuống, lộ ra bản thân trần trụi , thân mình tràn đầy lông, A Mao trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

Trí nhớ trước đó kéo tới mãnh liệt, A Mao còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, đã nghĩ tới một sự kiện mà hắn đã làm. A Bảo! A Bảo đâu?! Hắn có phải làm thương a Bảo hay không?! A Bảo!

Thất kinh xuống giường, bắt qua xiêm y phủ ở trên người, A Mao chân trần lao ra nhà gỗ. Hắn không có thời gian đi suy nghĩ sâu xa vì sao sẽ ngất xỉu, vì sao sẽ không biết a Bảo rời đi như thế nào. Liền ngay cả cảm giác khác thường trong quá trình này, hắn cũng không kịp đi thể nghiệm.

Vọt vào dược ốc, trong phòng không có người; vọt vào phòng ở Diệp Địch đang mở cửa, trong phòng cũng không có người. A Mao không chút nghĩ ngợi thẳng hướng nhà gỗ Nhiếp Chính. Tiếng đập cửa bang bang bang làm bừng tỉnh người vừa ngủ không bao lâu, trước khi người nào đó ở trên giường tỉnh lại, một người rất nhanh mở cửa.

“A Mao?”

Lam Vô Nguyệt nhu nhu ánh mắt bởi vì cơ hồ một đêm không ngủ mà mỏi mệt, đối với vẻ hoảng hốt lo lắng của A Mao rất là khó hiểu.

A Mao vội vàng khoa tay múa chân, hỏi Lam Vô Nguyệt có thấy được a Bảo . Lam Vô Nguyệt không hiểu, bất quá y thông minh lập tức nghĩ đến A Mao đang khẩn trương cái gì, y nghiêng người tránh ra, nói: “Tiểu Bảo đang lười ở trên giường đại ca ni. Ngươi đừng vội, cậu nhóc tốt lắm.”

Vừa nghe Tiểu Bảo ở trong này, dưới chân A Mao mềm nhũn suýt nữa ngã ngồi dưới đất. Nhưng nghĩ lại, hắn càng sợ hãi . Có phải hắn làm bị thương a Bảo hay không, cho nên a Bảo mới có thể trốn tới chỗ này?

Đỡ lấy A Mao lung lay sắp đổ, Lam Vô Nguyệt đem hắn đưa đến bên giường. Nhiếp Chính đã tỉnh, hắn cười nói: “A Mao, đi phòng ngươi đi, có chuyện chúng ta muốn cùng ngươi thương lượng, làm cho Bảo ở trong này ngủ.”

“Đại ca, các ngươi đi thôi, ta bồi cục cưng. Chỉ cần có thể cùng cục cưng một chỗ, các ngươi nói như thế nào ta liền nghe như thế ấy, ta không ý kiến.” Diệp Địch không chịu đi, hắn muốn thủ cục cưng.

Nhiếp Chính cũng không miễn cưỡng, lấy qua y phục phủ lên, sau đó xuống giường. Vỗ vỗ A Mao còn chưa có hoàn hồn, đang nhìn chằm chằm Tiểu Bảo, hắn nói: “Đi thôi, sự tình liên quan Bảo, mấy huynh đệ chúng ta thương lượng.”

A Mao thất hồn lạc phách , còn chưa có từ bất an trong đáy lòng phục hồi tinh thần lại, Lam Vô Nguyệt trực tiếp đem hắn túm đi ra ngoài. Cửa đóng lại, Diệp Địch mỹ mãn ở bên người Tiểu Bảo nằm xuống, nhịn không được cười nhẹ. Cục cưng muốn cùng hắn song tu đâu, ha ha, ha ha a.

Vào phòng, A Mao hướng tới Nhiếp Chính sốt ruột mở miệng, nhưng hắn lại không thể nói chuyện. Hai tay bắt lấy tay Nhiếp Chính, trong mắt A Mao có lệ. Nhiếp Chính thấy tình trạng này nhanh chóng nói: “A Mao, ta đã biết, Bảo chính miệng nói . Ta không có trách ngươi, lúc trước chúng ta không phải đã nói tốt lắm sao? Chuyện ta muốn cùng ngươi thương lượng chính là cùng Bảo song tu. Đến, trước ngồi xuống.”

Đem A Mao ấn ngồi ở trên giường, Nhiếp Chính ở trên ghế ngồi xuống, nói: “A Mao, Bảo đến phòng ta là tới theo chúng ta song tu, cậu nhóc muốn chữa bệnh cho chúng ta.”

Thân mình A Mao nháy mắt cứng ngắc, trong mắt bối rối đi một ít, nguyên lai không phải hắn đem a Bảo làm đau , a Bảo mới rời đi hắn.

“A Mao, Diệp Địch cùng Vô Nguyệt là huynh đệ ta, ngươi cũng là huynh đệ của ta. Bảo rời không được chúng ta, cùng với chúng ta song tu, chữa bệnh cho chúng ta. Cự tuyệt của chúng ta sẽ làm cậu nhóc thương tâm, khiến nhóc cho rằng chúng ta không thích nó. Ta đã nghĩ qua, chúng ta cùng nhau sủng Bảo được không? Cùng nhau làm ca ca mà nhóc thích nhất, cùng nhau cho nhóc hạnh phúc.”

A Mao nhìn qua, khóe miệng run run.

“A Mao, đừng để ý người khác nói ngươi cái gì, ngươi ở trong mắt chúng ta chính là A Mao, là hảo huynh đệ đáng giá phó thác. Hiện tại sư phó không ở đây, bên ngoài lại có hỗn đản Lâm Thịnh Chi, mấy người chúng ta càng phải kết thành một sợi dây thừng. Bảo chính là người thắt dây, nhóc đem bốn người chúng ta kết cùng nhau.”

A Mao hô hấp trầm trọng, hắn xoa xoa ánh mắt.

“A Mao, ngươi nguyện ý sao? Nguyện ý làm cho chúng ta cùng ngươi có được Bảo?”

A Mao nặng nề gật đầu, nước mắt trào ra.

Đôi mắt Nhiếp Chính cũng đỏ: “A Mao, cám ơn ngươi.”

Đại lực lắc đầu, môi A Mao run rẩy lợi hại, hắn đi đến trước mặt Nhiếp Chính hai tay đè lại bờ vai của gã, không tiếng động nói câu: “Đa tạ.”

“Giữa huynh đệ, cần gì nói đa tạ?”

Ấn lên tay A Mao, Nhiếp Chính hướng hắn gật gật đầu.

Lam Vô Nguyệt càng không ngừng hít sâu, trong lòng các loại tư vị đều có. Y đi ra ngoài, nhìn về thái dương dâng lên phía xa xa, trước mắt cũng là vẻ tươi cười mang theo nước mắt ngọt ngào của Tiểu Bảo.