“Ô… Nương… Đau…”

Cuộn mình ở trên giường, Tiểu Bảo gắt gao ôm chăn, trên mặt tất cả đều là lệ. Tiểu Bối lui ở gối đầu bồi Tiểu Bảo khóc, không dám tùy tiện lộn xộn. Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng tư, vừa đến đầu tháng cùng mười lăm, Tiểu Bảo sẽ toàn thân đau đớn không ngừng, giống như đang bị người dùng trâm nhọn châm vào huyệt đạo. Lâm Thịnh Chi mặc kệ cậu, đại phu trong phủ cũng tra không ra là quái bệnh gì. Không thích thúc thúc bá bá thẩm thẩm nhìn thấy cái dạng thương tâm khổ sở này của mình, Tiểu Bảo từ sau mười tuổi mỗi lần phát bệnh đều đem chính mình khóa trái ở trong phòng, không cho bất luận kẻ nào vào. Cậu cũng sẽ không la to, chỉ ôm chăn cúi đầu kêu lên đau đớn, cúi đầu khóc.

Ngay từ đầu, Hoàng Lương Ngọc bọn họ còn có thể ở ngoài gõ cửa, nhưng sau đó ngẫm lại, Tiểu Bảo sau này cần phải học chịu đựng một mình, bọn họ cũng chỉ đành nhẫn tâm phóng Tiểu Bảo một mình. Không phải không muốn quản, đối với Tiểu Bảo mà nói, rời đi nhà này so với ở lại sẽ tốt hơn. Đêm nay, một vài thẩm thẩm bá bá nằm ở trên giường tĩnh mắt thở dài. Đây là số mệnh, nhân các hữu mệnh, mệnh mỗi người đều tự mình gánh vác, ai cũng quản không được, ai cũng thay không được. Điều bọn họ có thể làm chính là tận khả năng cho Tiểu Bảo ăn no, mặc ấm, cho Tiểu Bảo có thể sớm ngày độc lập, sớm ngày rời đi nhà này.

“Ô ô…”

Đem đầu chôn ở chăn, Tiểu Bảo thoáng phóng đại tiếng khóc, cậu nhịn không được , đau quá đau quá. Nương… Nương… Tiểu Bảo đau quá… Nương… Tiểu Bảo nhớ ngươi… Ô ô… Nương…

“Chi chi chi”, Tiểu Bối cắn một cái móng vuốt của mình, nức nở.

Thẳng đến nửa đêm, Tiểu Bảo mới dần dần bớt đi cái đau, khổ sở một đêm trên mặt cậu mang đầy nước mắt, ôm chăn trầm trầm ngủ. Mồ hôi lạnh thấm ướt xiêm y của cậu, Tiểu Bảo căn bản không có khí lực đứng lên thay y phục. Nhìn cậu trầm ngủ, tiểu Bối lúc này mới rút ra chăn tiến vào trong lòng Tiểu Bảo, trên mặt đồng dạng mang đầy lệ ngủ theo.

Lúc tỉnh lại, Tiểu Bảo mơ mơ màng màng mở mắt, nhất thời không biết chính mình xảy ra chuyện gì. Mãi cho đến khi tiếng đập cửa không ngừng tiến vào lỗ tai cậu, cậu mới phát hiện trời đã sáng rồi, cũng nghĩ đến chính mình tối hôm qua là xảy ra chuyện gì.

“Tiểu Bảo, tỉnh sao? Mở cửa.” Là chưởng quản dược phố (hiệu thuốc) bên trong phủ – Nam Nhữ Tín, Nam bá bá.

“Ân.” Cúi đầu ứng một tiếng, Tiểu Bảo mang theo dư thống (cơn đau sót lại) tối hôm qua từ trên giường chống đỡ đướng lên. Tiểu Bối đã nhảy xuống giường đi mở cửa trước. Cửa mở, Nam bá bá vừa vào cửa liền hỏi: “Tiểu Bảo, tốt chút nào không?”

“Ân.”

Trên mặt Tiểu Bảo còn có nước mắt, đáy mắt Nambá bá tất cả đều là đau lòng. Lão đi vào bên giường ôm lấy Tiểu Bảo, vừa sờ liền thấy trên người Tiểu Bảo còn ẩm ướt, lão đang định giúp Tiểu Bảo thay y phục, Tiểu Bảo lắc lắc đầu.

Nam bá bá buông cậu ra, hỏi: “Muốn tự mình đổi sao?”

“Ân.”

Tiểu Bảo lấy qua xiêm y tối hôm qua đặt ở gối đầu thay đổi, Nam bá bá từ trong lòng lấy ra một lọ dược, nói: “Tiểu Bảo, Nam bá bá vừa xứng một loại dược, ngươi thử xem, lúc đau ăn một viên, xem thử có hữu dụng không. Nếu không dùng được vậyNam bá bá thử lại cái khác.”

“Tạ, tạ.” Tiểu Bảo không thoải mái nói chuyện đều chậm thêm vài phần, bất quá sau khi cậu tiếp nhận dược vẫn là gắt gao ôm lấy Nam bá bá. Tuy rằng cha không thích cậu, nhưng các thúc thúc bá bá thẩm thẩm đều đặc biệt yêu thương cậu, cậu một chút cũng không đáng thương.

“Tiểu Bảo, đi rửa mặt, bá bá đi đến trù phòng lấy thức ăn cho ngươi.” Những người khác không phải không muốn đến, mà là sợ đến đây nhìn thấy Tiểu Bảo khổ sở như vậy, cho nên sau khi Tiểu Bảo phát bệnh xong, người đến đều là Nam Nhữ Tín.

Tiểu Bảo lại lắc đầu: “Ta, tự mình, đi.”

Nghĩ nghĩ,Nam bá bá thở dài: “Hảo, bá bá chờ ngươi.”

“Ân.”

Buông ra Nam bá bá, Tiểu Bảo chậm rãi xuống giường, đi đến bên cạnh giếng, cố hết sức múc ra một dũng thủy, cho mình cùng tiểu Bối rửa mặt, xoát nha so với bình thường chậm rất nhiều.

Nam bá bá nhìn Tiểu Bảo, lệ đảo quanh hốc mắt, đứa nhỏ thật ngoan a, mệnh sao lại khổ như thế! Khi Tiểu Bảo thu thập xong xoay người lại, trên mặt Nam bá bá lập tức treo lên nụ cười. Lão mang Tiểu Bảo đi trù phòng ăn cơm, tại phòng bếp, các thẩm thẩm bá bá để lại canh thịt cho Tiểu Bảo và một quả táo.Ngày hôm nay Hoàng Lương Ngọc không có kiểm tra công khóa của Tiểu Bảo, mà là nói cho Tiểu Bảo rất nhiều rất nhiều chuyện xưa bên ngoài. Đối với cuộc sống sau này, Tiểu Bảo không chút nào sợ hãi, càng có nhiều khát khao, hy vọng.

Nghỉ ngơi hai ngày, Tiểu Bảo lại sinh long hoạt hổ . Ngay khi Tiểu Bảo thật cẩn thận trốn cha thì thị tòng (người hầu) Đinh Lang bên người cha lại xuất hiện ở trước phòng cậu, công đạo mệnh lệnh của cha: “Đại thiếu gia, lão gia muốn gặp ngươi.” Khẩu khí không thể nói rõ là cung kính, nhưng cũng không khinh thị.

Tiểu Bảo lúc ấy liền sợ hãi, đang hảo hảo sao cha lại muốn gặp cậu? Chẳng lẽ cha muốn đuổi cậu đi ?!

Hoàng Lương Ngọc đã ở trong sân, hắn sờ sờ đầu Tiểu Bảo làm cho cậu đừng sợ, hỏi: “Lão gia là có chuyện gì sao?”

Đinh Lang trả lời: “Ta cũng không biết, lão gia chỉ nói cho ta đem đại thiếu gia qua.”

Trong lòng Hoàng Lương Ngọc cũng có chút hốt hoảng, hiểu rõ tính tình lão gia, hắn đẩy đẩy Tiểu Bảo nói: “Không phải sợ, đi thôi, đừng làm cho lão gia sốt ruột chờ .”

Tiểu Bảo sợ hãi ngửa đầu liếc mắt nhìn Hoàng bá bá một cái, ôm lấy tiểu Bối hướng Đinh Lang co rụt lại gật gật đầu. Đinh Lang mặt không chút thay đổi xoay người rời đi, bất quá hắn đi cũng không nhanh, Tiểu Bảo có thể đuổi kịp phía trước. Cẩn thận mỗi bước đi, Tiểu Bảo lo lắng bất an theo Đinh Lang đi đến thư phòng cha mà cậu chưa bao giờ đi qua.

Tứ chi nhịn không được phát run đứng ở trong thư phòng, Tiểu Bảo cúi thấp đầu không dám nhìn về phía trước. Cậu đã rất nhiều năm không có gặp qua cha, chỉ vì lúc qua năm mới cậu cũng không được phép lộ diện . Trong trí nhớ, cha tựa hồ chưa từng cười với cậu, luôn thực nghiêm túc, thực khiến cậu sợ hãi.

Phía sau thư án, Lâm Thịnh Chi nhìn trưởng tử mình trong mắt không hề có độ ấm, thậm chí mang rõ ràng chán ghét cùng nhục nhã. Đối với chuyện Tiểu Bảo sợ hãi cùng xiêm y cũ nát làm như không thấy, Lâm Thịnh Chi nghiêm túc mở miệng: “Ngươi năm nay bao nhiêu?”

Tiểu Bảo gắt gao ôm tiểu Bối, vốn trước đó đã cố gắng thu thập dũng khí, nhưng khi đối mặt cha thì cậu lại thế nào cũng không mở miệng được, thanh âm nghẹn ở trong cổ họng không thể phát ra. Nương từng nói qua, mặc kệ là lúc nào đều phải học được cười, cười sẽ không sợ hãi . Cho nên cậu thích cười, nhìn thấy ai đều sẽ cười, nhưng chỉ có ở trước mặt cha cậu liền cười không nổi, cậu luôn cảm thấy cha thực đáng sợ, thực đáng sợ.

Lâm Thịnh Chi không có kiên nhẫn chờ Tiểu Bảo suy nghĩ, hắn cũng đã cơ hồ quên đứa con này của hắn đại danh kêu Lâm Ngạn Tử, đã quên bộ dáng nhi tử này là ra sao. Nhất là trên mặt đứa con còn có một khối hắc ban, càng khiến hắn chán ghét. Không trông cậy vào Tiểu Bảo có thể nói, Lâm Thịnh Chi tự đáp: “Ta nhớ rõ ngươi đã mười ba .”

Tiểu Bảo gật gật đầu.

Lâm Thịnh Chi nói: “Tiếp qua hai năm ngươi liền tròn mười lăm, luôn ở nhà chơi bời lêu lổng không ra thể thống gì. Mười ba cũng không tính là nhỏ, ngươi đi ra ngoài học một môn thủ nghệ (tay nghề), sau khi tròn mười lăm liền đi ra ngoài đi, ngươi là nam nhi, ta không có khả năng nuôi ngươi cả đời.” Tiếp đó hắn đem năm mươi lượng bạc trên bàn đẩy ra phía ngoài: “Bạc này ngươi lấy , lưu cái cần dùng, nuôi ngươi nhiều năm như thế, ta đối với ngươi coi như là tận nghĩa , ngươi cũng đừng trách ta làm cha tâm ngoan (lòng dạ độc ác).”

Tiểu Bảo vẫn là gật gật đầu, tập tễnh đi đến trước bàn, vươn bàn tay nhỏ bé gầy yếu lấy qua bạc.

Lâm Thịnh Chi nhìn tàn thối (chân tật) của Tiểu Bảo, nói: “Ngươi trở về đi. Nhớ , ra khỏi phủ này ngươi sẽ không còn là Lâm Ngạn Tử, không được nói với bất luận kẻ nào về quan hệ của ngươi và ta.”

Tiểu Bảo lại gật gật đầu.

“Tốt lắm, không còn chuyện gì , ngươi đi xuống đi.”

Tiểu Bảo cung kính cấp cha hành lễ, ôm tiểu Bối lê chân phải của mình ly khai thư phòng luôn có cảm giác âm trầm.

Ra khỏi thư phòng, vòng qua hành lang, lúc này Tiểu Bảo mới đem khẩn trương trong ngực khẩn cấp phun ra. Vỗ vỗ ngực, cậu đem bạc bỏ vào trong vạt áo, trên mặt lộ ra tươi cười vui sướng. Bạc của cậu lại nhiều hơn, có thể sớm một chút ly khai. Nhưng vừa nghĩ đến phải rời khỏi các thúc thúc thẩm thẩm bá bá, cậu lại vạn phần luyến tiếc. Nhiều nhất chỉ có hai năm a…

“Tiểu Bảo.”

Quay đầu nhìn lại, khóe miệng Tiểu Bảo lộ ra lúm đồng tiền. Đối phương hướng cậu vẫy tay, Tiểu Bảo rất nhanh đi đến chỗ đối phương, tuy rằng như vậy sẽ làm cậu mệt lợi hại hơn.

Người gọi cậu không phải ai khác, chính là chưởng gia hiện tại trong phủ – phu nhân An Nhược Dao. Trước khi nương Tiểu Bảo rời nhà An Nhược Dao đã cơ bản tiếp quản Lâm gia, Đông là vị thần tiên nữ tử, đương nhiên sẽ không quản loại tục sự này.

Đem Tiểu Bảo vào trong phòng mình, vẫy lui nha hoàn, An Nhược Dao kéo Tiểu Bảo ngồi xuống, rót cho cậu một chén phong đường thủy. Tiểu Bảo nói tiếng đa tạ, tiếp nhận cái chén từng ngụm từng ngụm chậm rãi uống. Sờ sờ đầu Tiểu Bảo, An Nhược Dao thở dài: “Tiểu Bảo, Nhị nương biết cha ngươi tìm ngươi làm cái gì. Ngươi không nên trách Nhị nương, Tam nương cùng Tứ nương ngày thường đối với ngươi thiếu quan tâm, ngươi cũng biết cha ngươi không thích.”

“Không.” Tiểu Bảo điềm điềm nở nụ cười, “Nương, tốt.” Mặc kệ là Nhị nương hay là tam nương, tứ nương, lúc qua năm mới đều sẽ lén cho cậu bạc a.

An Nhược Dao lại sờ sờ đầu Tiểu Bảo, cảm thấy tiếc hận. Tiểu Bảo lớn lên cực kỳ giống nữ nhân kia, cho dù hiện tại trên mặt có hơn một khối hắc ban lớn bằng bàn tay cũng không che lấp được đứa nhỏ xinh đẹp đáng yêu như Tiểu Bảo. Nhất là đôi mắt có thể nói kia, cơ hồ cùng nữ nhân đó giống nhau như đúc. An Nhược Dao không phải không ghen tị , chính là nữ nhân như vậy rất khó làm cho người ta đố kỵ, cũng bởi vậy nàng một chút cũng không chán ghét Tiểu Bảo. Chính là ngại lão gia, nàng không thể đối với Tiểu Bảo biểu hiện ra quá nhiều quan tâm.

Từ trong tay áo lấy ra một tấm khăn lụa, An Nhược Dao mở ra, trong khăn là một thỏi bạc. Nàng đem bạc nhét vào trong vạt áo Tiểu Bảo, nói: “Tiểu Bảo, đây là tiền mà Nhị nương, tam nương cùng tứ nương gom góp, ngươi giữ lấy. Nhị nương không giúp được ngươi quá nhiều, tiền này ngươi ngày sau đi ra ngoài cũng dễ dàng tìm một chỗ ở. Cha ngươi cho ngươi đi học thủ nghệ cũng là muốn ngươi sau khi đi ra ngoài có thể nuôi sống chính mình. Thân mình ngươi không tốt, Nam bá bá cùng Nhị nương nói muốn ngươi đến dược phòng (hiệu thuốc) làm học đồ, ngươi có nguyện đi?”

“Hảo.” Uống xong phong đường thủy, Tiểu Bảo từ trên ghế cao vươn đến ôm lấy An Nhược Dao, “Tạ tạ.”

An Nhược Dao vỗ nhẹ lưng Tiểu Bảo, nói: “Vậy từ ngày mai ngươi phải đi dược phòng làm học đồ. Nam bá bá đã nói với chưởng quầy ‘Tể An dược quán’, ngày mai ngươi nói ngươi là Tiểu Bảo là được .”

“Ân! Sẽ, nghe lời.” Cậu sẽ nghe lời, hảo hảo học .

“Hảo.” Buông ra Tiểu Bảo, An Nhược Dao thúc giục, “Vậy ngươi mau trở về đi thôi.”

Hướng An Nhược Dao cung kính hành lễ, Tiểu Bảo ôm một trăm lượng bạc mang tiểu Bối ly khai. Cùng với số bạc trước kia qua năm mới thu được, cậu hiện tại có thêm một trăm hai mươi lượng bạc, cho dù hiện tại lập tức rời đi, cậu cũng có thể nuôi sống chính mình cùng tiểu Bối . Xem nhẹ một chút bất an nơi đáy lòng, Tiểu Bảo đối với tương lai tràn ngập hy vọng.

Trở lại trong tiểu viện của mình, Tiểu Bảo từ trên mặt Hoàng bá bá nhìn ra hắn đã biết, cậu ôm lấy Hoàng bá bá đang có vẻ mặt khổ sở cười nói: “Không sợ, ta, trưởng thành.”

Hoàng Lương Ngọc vươn hai tay ôm Tiểu Bảo, thật lâu không lên tiếng, lão gia quả thực sẽ không lưu Tiểu Bảo a.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Bảo mang tiểu Bối ra cửa. Ngoài cửa có một chiếc xe ngựa rất nhỏ, là An Nhược Dao lén chuẩn bị cho Tiểu Bảo, làm cho cậu không cần phải đi bộ. Tiểu Bảo trước kia đã cùng các ca ca trong phủ học qua chạy xe ngựa, này cũng không làm khó được cậu. Đi lên tiểu mã xa của mình, Tiểu Bảo bắt đầu con đường học tập sinh nhai. Với Tiểu Bảo xem ra, cha tuy rằng không thích cậu, nhưng đối với cậu vẫn là tốt lắm , cậu quả nhiên là “Bảo bối” a.