CHƯƠNG 25:

Đầu Tiểu Bảo trống rỗng, sau khi trống rỗng đi qua, ý niệm đầu tiên trong đầu cậu là phải bảo hộ Quỷ ca ca. Mặc dù thập phần sợ hãi, sợ hãi đến chân đều nhuyễn, Tiểu Bảo vẫn là cố lấy dũng khí, lắp bắp nói: “Xin, xin, xin, lỗi… Không, không có, ngân, bạc.” Bạc là lưu mua dược cho Quỷ ca ca, tuyệt đối không thể động.

“Ha ha, không có bạc?” Lão đại trong bốn người rút ra đại đao, hung thần ác sát nói, “Tiểu kết ba (đứa cà lăm), không có bạc, liền đem mạng của ngươi lưu lại đi.”

A! Thân mình Tiểu Bảo thoág chốc run run, chỉ thấy bốn người đã hướng cậu đi tới. Nghĩ đến Quỷ ca ca, cậu nhảy xuống xe ngựa, hoang mang rối loạn ở trên người sờ soạng, lấy ra một quả trứng nấu ngày hôm qua mà cậu không nỡ ăn, đưa ra ngoài: “Cho, cho…”

“Ha ha ha, ” bốn người ngửa đầu cuồng tiếu, một người nói: “Đại ca, tiểu kết ba này xem chúng ta là khất cái a, lấy một quả trứng gà liền muốn đuổi chúng ta .”

Trong mắt Lão đại hiện lên âm ngoan, hướng các huynh đệ ra ám hiệu, ba người liền hướng Tiểu Bảo đi nhanh tới.

“Bảo, đi, đi!” Nhiếp Chính giãy dụa muốn đứng lên.

“Chi chi chi!” Tiểu Bối lẻn đến trên lưng Tiểu Bảo, hướng tới ba người kia rống giận, lông trên người nó đều dựng lên.

Vừa nghe bên trong xe có người, ba người cước bộ ngưng lại, tiếp theo toàn bộ rút ra đại đao, Tiểu Bảo sợ hãi. Tiến lên hai bước ý đồ ngăn trở ba người, bối rối nói: “Không, không, bạc… Chúng ta, chúng ta…” Vốn nói chuyện đã không quá lưu loát, lúc này lại càng khó khăn . Không đợi cậu nói cho hết lời, trước đi tới một người một chưởng đẩy ra Tiểu Bảo, đi vào trước mã xa, xốc lên màn xe. Sa mạo trên đầu Tiểu Bảo rơi xuống đất.

“Không cần!” Tiểu Bảo xông đến, đem người nọ đẩy ra, che ở bên cạnh xe, “Không, không… Ca ca ta, ca ca… bệnh, bị bệnh…”

Người nọ bị đẩy ra nắm lấy cổ áo Tiểu Bảo xách cậu lên, sau khi thấy rõ bộ dáng Tiểu Bảo, gã sửng sốt, tiếp theo hung tợn nói: “Ngươi này tiểu kết ba, dám cản lão tử.”  tiếp đó gã quay đầu nói: “Đại ca, trong xe là một phế vật.”

“Chi chi chi!” Tiểu Bối nhảy lên cánh tay đối phương cho một đạo móng vuốt, một người khác thấy thế, lập tức vung một đao chém lại đây.

“Tiểu Bối! Chạy a!” Tim Tiểu Bảo suýt nữa đình chỉ nhảy lên.

“Chi chi chi!” Tiểu Bối thông minh né tránh, nhảy xuống khỏi thân người nọ chạy ra.

“Tiểu Bối! Chạy! Chạy!”

“Ba!” Người bị nắm xoay tay liền cho Tiểu Bảo một cái tát, Tiểu Bảo không cảm giác đau, chỉ là hướng tiểu Bối kêu: “Chạy mau! Chạy!”

Người vừa rồi muốn giết tiểu Bối hướng tới nó vọt đến, tiểu Bối chi chi kêu vài tiếng, nhảy nhanh hướng vào chỗ sâu trong cánh rừng, Tiểu Bảo thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

“Các ngươi buông tha nó! Nó chỉ là một hài tử, nó chỉ là một hài tử! Muốn đánh liền đánh ta!” Nhiếp Chính nghe được một tiếng tát thanh thúy, tâm…tích huyết, đều là hắn liên lụy Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo hô hấp khó khăn khẩn cầu: “Không cần, thương, ca ca ta, van cầu, các ngươi…”

“A, huynh đệ tình thâm nha.” Người nọ túm lên Tiểu Bảo sờ sờ má phải có hắc ban của cậu, đột nhiên dùng sức nắm, hung ác nói: “Đem bạc giao ra đây! Lão tử tha cho ngươi một mạng.”

Nước mắt Tiểu Bảo rớt xuống dưới, khó thở nói: “Không, không có…”

“Lão Tam, cùng nó nói nhiều như vậy làm gì, trực tiếp lục soát!” Lão đại vẫn đứng bất động hạ lệnh .

Lão Tam xách Tiểu Bảo tránh ra vị trí, lão Nhị cùng lão Tứ  xốc lên màn xe, đi vào bên trong.

“Ca ca! Ca ca!” Tiểu Bảo liều mạng giãy dụa đến cả thanh âm đều thay đổi.

“Không cần làm bị thương nó! Nó chỉ là một hài tử!” Nhiếp Chính bị lơ đi chỉ có thể tùy ý người khác đem hắn áp ở trên vách xe, không có cách nào đi cứu Tiểu Bảo. Lão Nhị đang áp hắn ngại hắn ầm ĩ, liền hướng tới đầu của hắn cho một quyền, Tiểu Bảo nghe được tiếng Quỷ ca ca kêu rên.

“Ca ca! Ca ca!” Dùng sức mở ra tay của người đang giữ cậu, Tiểu Bảo a a kêu to, “Không cần! Không cần! Ca ca! Buông tha, ca ca ta! A a a!”

Nhiếp Chính bị đánh choáng váng còn đang dùng sức tê kêu: “Không cần thương tổn nó! Nó chỉ là hài tử! Là hài tử!”

“Ngươi nếu không câm miệng lão tử  sẽ giết nó!” Lão Tứ  chỉ tìm được nửa thùng thảo dược cùng năm quả trứng gà cộng thêm hai rổ bánh bột ngô lập tức nổi giận, hổn hển hướng lão đại kêu: “Lão đại, trong xe tiểu quỷ này cái rắm gì cũng không có, ngay cả một cắc tiền đồng đều tìm không thấy!”

“Ô ô… Không cần đánh… Ca ca ta…” Bên mặt trái Tiểu Bảo in hằn năm dấu tay khóc kêu, nề hà khí lực của cậu quá nhỏ , không thể giãy thoát.

Lão đại không tin đi tới, hướng bên trong xe nhìn thăm dò, nắm cái mũi, hương vị trong xe thật khó ngửi. Lại liếc mắt nhìn nam nhân trên người rõ ràng mang vết thương còn có mớ thảo dược bị bọn họ ném ra một cái, lão đại cũng nổi giận.

“Mụ nội nó, cướp ngay một đứa tàn lại một đứa quỷ.”

“Đệ đệ của ta, là mang ta đi ra, tìm y … Cầu các ngươi, buông tha nó…” Cho dù là bị Lâm Thịnh Chi ngược đãi như vậy cũng không “Cầu” qua một tiếng, Nhiếp Chính giờ phút này lại  hướng bọn hung đồ mở miệng, hắn hiện tại chỉ cầu Tiểu Bảo có thể bình an rời đi.

“Ô ô, không cần, thương ca, ca ca… Ca ca ta, bị bệnh…”

Lão đại chuyển hướng Tiểu Bảo, cao thấp đánh giá thân mình gầy yếu của đối phương một phen, tầm mắt dừng ở trên mặt Tiểu Bảo. Qua một lát, gã tự  nhủ nói: “Các huynh đệ, chúng ta vất vả cướp xe như thế, thế nhưng cái gì cũng không cướp được, nói ra thật quá mất mặt.”

“Lão đại, một đứa thương một đứa nhược , giết cũng không thú vị nha.” Lão Tứ  vẻ mặt khó hiểu, nhưng cũng đồng dạng ão não nói: “Bất quá thật con mẹ nó, một  xe này đáng giá nhất cũng chỉ có năm quả trứng gà kia.”

Lão đại đi đến trước mặt Tiểu Bảo, nắm lấy cằm lại nâng lên đầu cậu, thân mình Tiểu Bảo bất an run run. Sờ sờ gương mặt thủy nộn của Tiểu Bảo, lão đại đem đao thu hồi, nói: “Tiểu kết ba này nếu không nhìn khối ban kia, bộ dáng còn rất không tệ, chúng ta có cả tháng chưa khai huân (tiết dục) đi.”

“Lão đại? !” Tam huynh đệ kêu sợ hãi, trong ánh mắt cả ba hiện lên dục niệm.

Tiểu Bảo không hiểu bọn họ muốn làm cái gì, nhưng Nhiếp Chính bên trong xe sao lại không hiểu, hắn lúc này hô to lên: “Không nên đụng nó! Nó chỉ là hài tử ! Dùng mạng của ta, đổi nó, các ngươi dùng mạng của ta, đổi nó!”

“Ca ca! Không cần!” Tiểu Bảo tránh ra bàn tay trên cằm, dùng hết sức lực xoay đi thân thể. Tên đại ca chặn ngang ôm cậu lên, hướng chỗ trống cách đó không xa đi đến, giương giọng nói: “Ngươi không có bạc vậy dùng thân mình của ngươi đến trả đi.”

“Đại ca, chúng ta có thể cùng nhau hay không a.” Cũng không nhìn đến tồn tại của Nhiếp Chính, tam huynh đệ theo đi lên.

“Bảo! Bảo! Súc sinh! Lũ súc sinh các ngươi! Buông nó ra! Buông nó ra!” Nhiếp Chính sờ soạng muốn đi ra ngoài, lão Tam đi ở cuối cùng xoay người đến trước mã xa, điểm huyệt đạo Nhiếp Chính, lặng lẽ cười nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không giết nó, chơi đã liền trả lại cho ngươi, ngươi ở trên xe nghe một chút đi, nói không chừng ngươi lát nữa cũng thích a. Ha ha.”

“Súc sinh! Súc sinh! Bảo! Chạy! Ngươi chạy mau!” Miệng vết thương trên người Nhiếp Chính trào ra huyết, móng tay của hắn cào gãy ở bên cạnh xe.

Mãi cho đến khi bị đặt ở dưới thân, Tiểu Bảo cũng không biết bọn họ sẽ làm cái gì với cậu. Xiêm y bị vạch trần, lão đại cởi bỏ khố hạ của mình, móc ra tính khí dơ bẩn, một khắc kia, Tiểu Bảo mơ hồ biết bọn chúng muốn làm cái gì.

“A a!” Dùng sức đánh lão đại, Tiểu Bảo bị dọa hoảng tâm thần đến không nói được.

Cho Tiểu Bảo một bạt tai, lão đại không chút nào cố sức xả hạ khố Tiểu Bảo, lão Nhị, lão Tam cùng lão Tứ cũng lấy ra gia khỏa giữa khố.

Tách ra chân Tiểu Bảo, lão đại chuẩn bị trực tiếp đến.

“Súc sinh! Súc sinh!”

“A a a!” Cánh tay Tiểu Bảo bị lão Nhị cùng lão Tam ngăn chặn , trong lòng bàn tay bị mạnh mẽ nhét vào phân thân nam tử. Lão đại lấy tay lộng gia khỏa của mình, làm cho nó trở nên càng thêm cứng rắn.

“Ca ca! !” Mặt Tiểu Bảo trắng bệch, muốn ói ra.

“Súc sinh! Các ngươi, buông nó ra!”

“Chi chi chi chi! !” Cùng với một tiếng hầu tử rống giận, ở thời điểm tính khí lão đại sắp tiến vào hậu huyệt Tiểu Bảo, tiểu Bối vừa mới chạy trốn không biết từ nơi nào xông ra, nhảy lên trên đầu lão đại, hướng tới lỗ tai gã cắn một ngụm.

“A a a!”

“Đại ca!”

Tam huynh đệ từ trên người Tiểu Bảo đứng lên, rút ra đại đao. Ô cái lỗ tai cuồng phun máu tươi, lão đại rống giận: “Giết con khỉ này!”

“Chi chi chi chi! !” Linh hoạt tránh đi lưỡi đao bay tới, tiểu Bối giống như đấu sĩ anh dũng dùng tiểu móng vuốt cùng răng nanh sắc nhọn của nó ở trên người hung đồ lưu lại một miệng máu.

“Ô…” Tiểu Bối… tay chân Tiểu Bảo như nhũn ra kéo khố lên, lung tung mặc y phục.

“Mẹ nó! Lão tử hôm nay muốn ăn hầu não!” Lão đại hét lớn một tiếng, ánh đao xẹt qua từng đạo tàn ảnh, hướng tới tiểu Bối bổ đi. Tiểu Bối lấy một địch bốn, toàn bằng phản ứng thông minh cùng thân hình linh hoạt. Tiểu Bảo ở một bên nhìn vô cùng khẩn trương, nhưng cậu còn có chuyện càng quan trọng hơn phải làm. Khập khiễng nhẫn nhịn ghê tởm lê đến bên xe ngựa, Tiểu Bảo từ trên mặt đất tìm được mã tiên, leo lên xe.

Xe ngựa động , Nhiếp Chính từ nãy vẫn luôn kêu Tiểu Bảo lập tức cảm giác được hơi thở của nhóc, thanh âm phát run kêu: “Bảo?”

“Ô…” Tiểu Bảo bị dọa sợ nhất thời không thể nói .

“A a! !” Điều khiển xe ngựa rời đi, Tiểu Bảo hướng tiểu Bối hô to một tiếng, tiểu Bối tựa hồ hiểu được ý tứ của bằng hữu, cho một đạo móng vuốt đảo qua mắt phải lão đại, nó bay nhanh hướng đến xe ngựa.

“Giết bọn họ!” Lão đại vẻ mặt đầy huyết hoàn toàn bạo nộ.

Tiểu Bảo không dám ngừng, cố gắng huy động mã tiên hướng đến bên ngoài sơn cốc, tiểu Bối cước lực rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền vượt qua Tiểu Bảo, nhảy lên xe.

“Ô ô…” Tiểu Bảo rơi mặt đầy lệ, nước mắt còn đang không ngừng rơi. Tiểu Bối nhảy lên đỉnh xe, nhìn bốn người đang điên cuồng đuổi theo, nó càng không ngừng kêu to, tựa hồ là muốn Tiểu Bảo nhanh chút nữa.

Tiểu Bảo hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn con đường nhỏ phía trước, Nhiếp Chính ở trong xe nói: “Bảo, chủy thủ, ngươi để chỗ nào ?”

“Ô…” Tiểu Bảo chỉ là khóc một tiếng, Nhiếp Chính nghe ra khác thường.

“Chi chi chi! !” Tiểu Bối ở trên đỉnh xe nhảy nhảy, bọn họ sắp đuổi theo!

Tiểu Bảo càng không ngừng quất mông mã, mắt to tràn đầy kinh cụ. Lúc này, “Sưu” một tiếng, một thứ  gì đó từ bên cạnh Tiểu Bảo bay qua, sau đó cậu nghe được một tiếng hét thảm, Tiểu Bảo chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn lại, tay không tự  giác kéo lại dây cương.

“Bảo?”

“Ô ô ô…” Tiểu Bảo khóc rống lên, được cứu rồi… Bọn họ được cứu rồi…

“Chi chi chi!” Tiểu Bối nhảy đến trên người Tiểu Bảo, cảnh giác trừng người đang ngồi trên thân cây cách đó không xa.

Lão đại, lão Nhị cùng lão Tứ  giống như bị người điểm huyệt đạo đứng ở nơi đó, bọn họ nắm chặt đao trong tay, mồ hôi lạnh từ trên trán tuôn ra. Bên chân lão đại là lão Tam với một nhánh cây thẳng tắp cắm trên cổ, sau vài cái giãy dụa, phun ra một bãi huyết, đã chết.

Người trên cây mang hắc sa mạo, bên tay áo phải trống rỗng. Chân phải đạp lên một nhánh cây y vừa bẻ đến, tay trái cầm kiếm, rất nghiêm túc tước nhánh cây, tựa hồ cũng không có nhìn thấy mấy người phía trước cách đó không xa, cũng tựa hồ người vừa mới bắn ra nhánh cây không phải là y.

“Bảo?” Nhiếp Chính nhìn không thấy, lòng nóng như lửa đốt.

Khóe miệng Tiểu Bảo phiết phiết, chui vào bên trong xe, nhào vào trong lòng Quỷ ca ca. Bên tai Nhiếp Chính tất cả đều là tiếng tim đập của mình, càng không ngừng hôn lên trán cùng hai má Tiểu Bảo.

“Ô ô ô…” Tiểu Bảo bị dọa hoảng ở trong lòng Quỷ ca ca ủy khuất khóc lên. Màn xe vừa rồi mới ở trên đường hạ xuống, bên trong xe ngựa hôn ám, hai người bị dọa gắt gao rúc vào cùng nhau.

“Vị tráng sĩ này, này chính là ân oán riêng tư  giữa chúng ta và bọn hắn, thỉnh tráng sĩ có thể đừng xen vào.”

Hôi y nhân vẫn hết sức chăm chú tước nhánh cây, lão đại hướng hai vị huynh đệ đánh cái ánh mắt, ba người lặng lẽ lui về sau, tính thời cơ  đào tẩu.

“Sưu!”

Nhánh cây Hôi y nhân vừa rồi còn đang tước đột nhiên lăng không xẹt qua, thẳng tắp xuyên thấu cổ lão Nhị. Lão đại cùng lão Tứ  lần này thực sự  sợ chết khiếp, đao trong tay hai người rơi trên mặt đất, đầu gối mềm nhũn, thẳng tắp quỳ xuống.

Hôi y nhân tùy tay bẻ một nhánh cây khác, lại tước lên.