Bảo Bối Xin Lỗi Anh Đến Muộn Rồi

Chương 6: 6 Sự Trừng Phạt Của Sở Kiều Yến

Cô đứng đấy thẩn thờ nhìn Sở Kiều Yến rời đi, hắn nói sẽ trả giá? Hắn muốn làm gì cơ chứ, cô đang rất lo lắng và sợ hãi sợ rằng anh ta sẽ làm hại đến cha của cô.

Cuộc sống trong tù vốn chẳng dễ dàng, cha lại rất hiền lành nên sẽ bị ma cũ bắt nạt.

Càng nghĩ cô càng lo, lúc này từ trên đột nhiên có một luồn khí lạnh phà xuống.

Cô rợn người lên tay theo phản xạ ôm lấy, cảm giác lạnh này không phải lạnh băng như tuyết mà là lạnh kiểu nhè nhẹ khiến người ta phải ớn lạnh dù gì trong phòng tối này một mình cô cũng rất sợ.

Độ lạnh ngày càng tăng, cô ngồi lên giường lấy chăn đắp lại toàn thân.

Chăn này không dày cũng không mỏng nhưng hiện tại nó không đủ để làm ấm cho cô.

Trình An Nhã run bần bật lên, môi cũng khô dần đi mặt này tái nhợt vì lạnh.

Lúc này đột nhiên âm thanh vang lên, là âm thanh của tiếng còi xe tiếng xe cộ tiếng tông xe.

Thứ âm thanh hỗn tạp, rất nhiều âm thanh dồn vào đầu cô.

Tiếng xì xào người nói tiếng hét chói tai của phụ nữ, tiếng hét chói tai của trẻ con.

Tiếng cười khàn đặt man rợ, cô rất sợ hãi nhìn xung quanh.

Cô biết đây là sự trừng phạt của Sở Kiều Yến cô run rẩy vừa lạnh vừa sợ vừa phải nghe những thứ tiếng hỗn tạp đáng sợ đó.

Cô trùm kín hết chăn lại tay cố gắng che tai để không còn nghe nhưng không có tác dụng gì, cô sợ hãi ôm đầu đau nhứt cả toàn thân.

- " Hức....đừng....đừng hét nữa.....dừng lại đi....dừng lại đi mà...làm ơn.....Sở Kiều Yến cứu em " Cô không hiểu sao tâm lý mình lại bất ổn như thế này, trong đầu xuất hiện nhiều khung cảnh hổn tạp cảnh xe cộ tông nhau nhưng cô nhớ cô đâu có chứng kiến cảnh này bao giờ.

Tiếng âm thanh ngày càng nhiều khiến cô khó chịu, hình phạt này là Sở Kiều Yến dành cho cô nhưng chẳng hiểu sao miệng lại cứ kêu tên anh ta đến cứu mình.

- " Đừng mà....làm ơn cứu tôi " Cô sợ hãi, chạy xuống giường đi đến cánh cửa đập thật mạnh vào và hét lớn kêu cứu.

Từ lúc bị nhốt vô thì đây là lần đầu tiên cô chạm tay đến cánh cửa này, hành động của cô ngày càng hoảng loạn tâm trạng và cảm xúc không thể dừng lại được.

Như một màn tra tấn tâm lý đáng sợ.

Sở Kiều Yến ở trong phòng của mình ngồi trên ghế nhìn vào màn hình máy tính quan sát mọi biểu hiện của cô, ánh mắt hắn một chút thương xót động lòng cũng không có.

Tàn nhẫn lạnh lùng đến phát sợ, quản gia đứng cạnh mặt cũng không còn vui vẻ gì.

Tay nắm chặt nhìn sang Sở Kiều Yến, ông cảm thấy người này bị điên rồi.

Một cô gái yêu hắn như thế vì hắn bỏ cả thanh xuân, dù cho cha cô ấy làm hại ba mẹ anh ta thì sao? Người nào làm người đánh gánh, cô gái ấy chẳng có một chút gì liên quan đến vụ tai nạn cả.

Ấy vậy mà hắn khiến cô ấy từ một người con gái luôn tươi cười luôn xinh đẹp đáng yêu bây giờ đây lại giống như một con thú bị tra tấn đánh đập.

Ông làm quản gia ở gia đình này từ rất lâu, chứng kiến Sở Kiều Yến lớn lên.

Ông được ba mẹ Sở Kiều Yến xem trọng và luôn đối xử như người nhà nhưng con trai của hai người ấy sinh ra thì không giống thế, ác độc tàn bạo lạnh lùng khát máu bi3n thái khiến ông phải phát sợ.

Trình An Nhã cô như đang bị dầy vò tâm lý, đầu óc xuất hiện nhiều hình ảnh còn âm thanh thì cứ vang lên độ lạnh cứ tăng dần khiến cô sợ hãi mệt mỏi rồi ngất lịm đi.

Sở Kiều Yến nhìn thấy cô ngất đi thì cười nhạt quay ra nói với quản gia.

- " Đừng để cô ta chết " Nói xong Sở Kiều Yến đứng lên rồi rời đi.

Từ nãy giờ Hi Hoa đứng nhìn lén ngoài cửa, thấy anh xem gì đó còn có tiếng la hét của phụ nữ mà người phụ nữ ấy lại kêu tên Sở Kiều Yến.

Lấy làm lạ, khi nãy có một tiếng động làm cô ta giật mình thấy Sở Kiều Yến bước ra khỏi nhà kho rồi quản gia lại vào phòng làm việc cùng Sở Kiều Yến cô ta thấy thế nên liền tò mò đi theo lén lút xem.

Nhìn thấy Sở Kiều Yến chuẩn bị đi ra cô ta liền lật đật chạy ngược lại về phòng ngủ của mình.

Sở Kiều Yến thấy cửa hở cũng không nghi ngờ gì mà rời đi, Hi Hoa về đến phòng cô ta càng nghĩ càng thấy nghi ngờ.

- " Đừng để cô ta chết? Là nói người phụ nữ trong video đó sao? "

Hi Hoa cô ta không nghĩ nữa, hôm nay ba mẹ gọi về nhà nên cô ta cũng phải thay đồ chuẩn bị một chút.

Chuẩn bị xong cô ta xuống lầu nhìn Sở Kiều Yến mỉm cười đến nắm lấy tay anh, Sở Kiều Yến đột nhiên giật mình mà rụt tay lại.

- " Là em à? " Anh ta cười hỏi.

- " Em về nhà thăm ba mẹ một chút "

- " Có cần anh đưa về không? "

- " Không cần đâu, em tự lái xe được ".