“Em chọn sao…” Jaejoong mở to mắt, thật sự ngồi suy nghĩ xem nên đi đâu.

“Nhưng trước tiên phải đưa Seul Hee đến chỗ thúc thúc đã.” Yunho điểm nhẹ lên chóp mũi Jaejoong.

Nói vậy không phải vì Yunho không thích Seul Hee, mà hắn muốn ở một mình bới bảo bối, sau đó mới đưa Seul Hee đến, đây là suy nghĩ của Yunho.

“Vì sao!?” Jaejoong lập tức đứng lên, khoá ngồi ở trên người Yunho.

“Anh chỉ muốn ở bên em.”

Yunho chính là như vậy, trong lòng Jaejoong luôn là số một, kể cả con mình cũng không ngoại lệ.

Jaejoong nghe Yunho nói, nghẹn nghẹn miệng, lại nằm ở trên người Yunho.“Em không đi!”

Yunho im lặng, muốn nói cái gì, thì lại bị Jaejoong chặn.

“Không phải là anh không thương Seul Hee đấy chứ!?” Jaejoong lại bật lên, hai tay khoanh trước ngực, trừng mắt hỏi Yunho.

Yunho dở khóc dở cười, bảo bối…

Tinh lực sao lại tràn đầy như vậy a? Chẳng lẽ ngày hôm qua mình còn chưa cố gắng đủ? Có nên làm thêm không nhỉ?

Tuy rằng như vậy nhưng Yunho cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, nếu thật sự làm, con mèo hoang nhỏ này sẽ không ngoan ngoãn chịu khi dễ…

“Sao có thể không thương Seul Hee… Chỉ là anh nghĩ muốn ở một mình với em, về sau chúng ta sẽ mang Seul Hee cùng đi!”

Jaejoong nghĩ nghĩ, dường như đã định thoả hiệp.

Yunho còn bồi thêm vài câu. “Về sau một nhà ba người chúng ta sẽ đi! Hiện tại là thời gian em đi với anh a… Bảo bối của anh!”

Jaejoong ở trong lòng cười cười, nhào vào lòng Yunho. “Lần sau nhất định phải mang Seul Hee đi đó…”

Thanh âm có điểm làm nũng, hơi thở xuyên qua quần áo Yunho đến ngực, khiến cho Yunho cảm thấy ấm ấp. “Uh.”

Jaejoong cảm thấy cũng nên để Seul Hee về Hàn Quốc một chuyến, mình cũng nên đi gặp thúc thúc, dù sao trước đây mình nhẫn tâm rời Hàn như vậy…

“Jaejoong… Tỉnh tỉnh…” Yunho nhẹ nhàng đẩy bả vai Jaejoong, tươi cười trên mặt không che giấu được hạnh phúc.

Từ khi nói chuyện buổi sáng xong, Jaejoong ngủ một mạch đến hiện tại, giờ đã là xế chiều.

Yunho gọi đã 3 phút nhưng Jaejoong vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, nhiều nhất chỉ là nghiêng mình một cái, sau đó lại tiếp tục ngủ.

Không có biện pháp…

Yunho cúi đầu, hôn lên môi Jaejoong.

Dùng đầu lưỡi chậm rãi đảo qua răng Jaejoong, sau đó mút môi dưới của cậu, lại chuyển đến môi trên.

Đợi đến khi Jaejoong đã tách hai môi ra, Yunho lại chuyển hướng đến đầu lưỡi Jaejoong, chậm rãi, chậm rãi, mãi đến khi Jaejoong tỉnh.

“Uhm…” Jaejoong đang ngủ, đột nhiên lại cảm thấy có cái gì lạnh lạnh tiến vào trong miệng mình, mơ mơ màng màng mở to mắt, mặt Yunho phóng đại trước mắt cậu.

Muốn đẩy ra, nhưng kỹ xảo hôn môi cao siêu của Yunho khiến cho cậu trầm luân, không thể tự thoát ra được…

Không biết đã qua bao lâu, Yunho mới buông Jaejoong ra.

“Urgg…” Jaejoong vẫn chưa mở hẳn mắt, bộ dáng mơ màng khiến cho Yunho động tâm.

Yunho lại tiếp tục hôn lên môi bảo bối.

“Appa, papa, con đã trở về!” Ngoài cửa truyền đến thanh âm cởi giày, hai người lập tức tách ra.

Yunho sửa sang lại quần áo, Jaejoong lập tức thanh tỉnh, xoa xoa miệng, có điểm oán giận liếc Yunho một cái, bỏ chạy đến cửa.

“Sao hôm nay con lại tự về?”

Seul Hee còn đang cởi giày, ngẩng đầu mỉm cười với Jaejoong. “Là cô giáo thuận tiện đưa con về nhà ~”

Ngay sau đó mỉm cười của Seul Hee biến thành nước mắt. “Bởi vì bạn trong nhà trẻ đều về nhà hết rồi…”