Ji Yong vừa nhìn thấy biểu tình của Jaejoong, lập tức hiểu được. “Hyung…”

“Ji Yong a… Hyung…” Trong mắt Jaejoong dường như có nước mắt, môi run run, giống như sẽ khóc ngay lập tức.

“Em đã biết, không cần phải nói.” Ji Yong nhịn cười, hyung diễn rất giỏi a, vừa rồi mình còn thấy hyung cười.

“Ji Yong a… Hyung làm sao bây giờ… Thật vất vả mới có cơ hội…”

Ai.. Hyung, hyung nghĩ em sẽ tin sao? “Cơ hội thích hợp…”

Jaejoong đang lặng lẽ lau “nước mắt” nghe thấy Ji Yong nói liền nháy mắt, “Ji Yong, em nói cái gì?”

Ji Yong vỗ vỗ bả vai Jaejoong. “Hyung, chúc mừng ~”

Jaejoong bật cười, hôn lên má Ji Yong. “Ai ~ Không lừa được Ji Yong của chúng ta nha.”

“Đã nói rồi, em không phải trẻ con! Em không cần hyung hôn lên má!”

Jaejoong lập tức đổi sắc mặt, một tay giữ chặt Ji Yong đề phòng cậu chạy, tay kia gõ lên đầu Ji Yong. “Tên nhóc kia, em nói gì! Hyung thật lòng nên mới hôn lên má em, em nói gì vậy!”

Ji Yong còn chưa kịp kêu đau, đã bị một người mạnh mẽ tách cậu và Jaejoong ra.

Nhìn lại mới thấy một người đàn ông mang theo khí chất vương giả, mặc tây trang màu đen, đeo caravat cũng đen, trong ấn tượng của Ji Yong, đàn ông mặc tây trang đều ngốc hệt như một đầu gỗ, chỉ biết công tác, nhưng người trước mặt này lại nhìn rất thuận mắt, giống hệt người mẫu, tiếc là mặt anh ta nhăn lại, không nhìn rõ khuôn mặt ban đầu.

“Kim Jaejoong.”

“A? Yunho? Sao anh lại ở trong này?” Jaejoong ngẩng đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy Yunho, sao Yunho lại ở trong này?

“Hai người quen nhau sao…” Ji Yong nhìn hai người trao đổi ánh mắt, nhỏ giọng nói.

Tầm mắt Yunho dời khỏi người Jaejoong, quay sang Ji Yong đang sửng sốt một bên, đánh giá, lúc sau khẳng định. “Đúng, cậu là bạn cùng phòng của Jaejoong.”

“Dạ.” Ji Yong rất không thoải mái trước ánh mắt của người đàn ông này. [Ji Yong thật đáng thương]

“Tôi là Jung Yunho, người yêu Kim Jaejoong.” Một câu tỏ rõ thân phận của mình, không đợi Ji Yong tự giới thiệu, Yunh liền nói tiếp. “Tôi muốn dẫn Kim Jaejoong đi. Hẹn gặp lại sau.” Nói xong liền lập tức kéo Jaejoong chạy ra ngoài.

Dọc đường kéo a kéo, Jaejoong cũng không dám lên tiếng, từ lúc ở ký túc xá luôn cúi đầu, Yunho rất ít khi gọi đầy đủ tên mình, Yunho nhất định vô cùng tức giận…

Jung Yunho hôm nay tan tầm sớm, hấp tấp chạy tới công ty Jaejoong, muốn đưa tiểu thiên hạ trong lòng đi ăn bữa tối, sau đó trải qua một đêm đẹp, ngẫm lại thật hạnh phúc! Muốn cho bảo bối một cái kinh hỉ lớn, vào công ty hỏi thăm ký túc xá mới biết nó khá gần đó, liền đi bộ đến, lại hỏi phòng Jaejoong rồi lén lút lên, không thấy bên trong có tiếng động gì, Yunho tin tưởng mình không hề nghe lén, là quang minh chính đại đứng ở đây, cho nên ở ngoài nghe ngóng động tĩnh.

Kết quả lại nghe thấy bảo bối hôn người khác, còn bị người ta ghét bỏ, vọt vào, kéo bảo bối lên xe về nhà.

“Yunnie… Em đã đói bụng...”

Vào nhà, Yunho buông tay Jaejoong, chạy tới tủ lạnh lấy nước đá uống, sớm biết vậy sẽ giữ chặt bảo bối bên người! Chạy đi làm diễn viên làm gì!

Yunho càng nghĩ lửa giận càng lớn, nghe thấy Jaejoong kêu đói, anh hiện tại còn đói hơn! Đi qua phòng bếp, thấy Jaejoong ra vẻ nữ vương ngồi trên sô pha, áo sơmi kẻ caro đỏ dưới ánh nắng chiếu vào làm da cậu càng thêm trắng, mắt hơi nheo, môi hồng hồng, nhìn đã muốn cắn.

Yunho quả thật làm vậy.