“Vì sao lại tránh tôi? Cậu ghét tôi lắm à?”

Quế Chi nghe xong sững người lại. Ghét không? Có, có ghét, nhỏ ghét con người của cô gái này, ghét nụ cười của cô gái này. Không, cũng không ghét, cô gái này có khuôn mặt giống hệt Diệu Anh, làm sao nhỏ có thể ghét được. Nhỏ không biết thật ra mình có ghét cô gái này không nữa. Một lúc sau, không ai nói một câu gì, chỉ im lặng đứng đó.

Một lúc lâu sau, như không chịu nổi cái bầu không khí này, Quế Chi lên tiếng. Nhỏ nói “Đúng, tôi rất ghét cậu. Tôi ghét cậu có khuôn mặt giống hệt Diệu Anh. Ghét cậu suốt ngày dùng điệu bộ giả dối hi hi ha ha nói chuyện với mọi người. Ghét, tôi ghét tất cả của cậu. Không, không phải ghét…mà là rất rất ghét”. Nói đến câu cuối cùng nhỏ gần như hét lên, khi nói xong, nhỏ lập tức sững người lại. Nhỏ làm cái gì vậy? Tại sao lại nói như vậy? Nhỏ bị điên rồi sao?

Từng lời nói của Quế Chi như con dao vô hình cứa từng nhát từng nhát vào trái tim của Trâm Anh. Cô không hiểu, dù cô gái này có liên quan đến quá khứ của cô nhưng không đến nỗi làm cho cô cảm thấy khó chịu khi nghe cô ấy nói như thế này. Cô thật không hiểu chính bản thân mình nữa. Cô, cô bị làm sao vậy? Tại sao nghe cô gái đó nói ghét mình thì khó chịu? Tại sao vậy? Tại sao trái tim của cô đau vậy?

Một nụ cười nhưng chứa đầy bi thương, Trâm Anh buông tay Quế Chi ra, vẫn quay lưng với nhỏ, cố gắng bình ổn lại nói “Thì ra là vậy. Thì ra là khuôn mặt của tôi giống cô gái đó nên cậu mới ghét tôi như vậy. Nhưng chắc tôi không ở đây lâu đâu. Khi nhớ ra mình là ai, tôi sẽ rời khỏi đây. Vì vậy, cậu không cần phải như vậy”

Nói xong, Trâm Anh xoay người bước thật nhanh đi ra khỏi nhà kính, chỉ để lại cho Quế Chi một bóng lưng cô độc và bi thương. Cô muốn đi khỏi nơi đây thật nhanh, muốn đến một nơi nào đó để trốn. Cô rất muốn trốn đi một chút, rất muốn.

Quế Chi nhìn theo bóng lưng của Trâm Anh ra khỏi nhà kính, trái tim nhỏ cũng rất khó chịu. Nhỏ cũng không biết mình làm sao. Thật sự nhỏ không hề muốn nói như vậy. Nhỏ muốn giữ cô gái đó lại, nhưng nhỏ không dám. Mỗi lần cô gái đó gặp nhỏ, cô đều bị cơn đau đầu hành hạ. Đó mới là lý do chính mà nhỏ muốn tránh mặt với cô. Nhỏ không muốn cô ấy đau, nhìn cô đau như thế, nhỏ cũng đau không kém. Uể oải ngồi xuống ghế, nhỏ lấy hai sợi dây truyền trên cổ tay ra, thì thầm “Anh Nhi, có phải mình đã làm sai không?”

////////////////// Tôi là dải ngân hà ngăn cách buổi tối//////////////////////////

Tối nay rất náo nhiệt, bàn cơm cũng rất đặc sắc. Vì sao ư? Tất nhiên là hôm nay đột nhiên ông trời đi vắng, đại thiếu gia Bảo Khánh về nhà sớm và ăn cơm tối ở nhà rồi. Thật ra Bảo Khánh còn muốn làm tiếp công việc cơ. Nhưng khổ cái là có người nào đó lải nhải từ hôm bắt đầu đi làm đến bây giờ về vụ ăn cơm tối. Hôm nay, vì không chịu nổi nữa nên anh mới bỏ hết đám công việc ở lại để đi về ăn cơm tối. Điều này làm cho tất cả nhân viên, từ giám đốc đến nhân viên, ai cũng đều vui mừng. Cuối cùng bọn họ cũng có thể ăn bữa cơm gia đình ấm áp rồi.

Trong bếp, mọi người đang bận rộn dọn cơm ra. Ở ngoài phòng khách, trên ghế salon, Bảo Khánh đang ngồi xem tin thời sự. Bảo Kiệt và Quế Chi thì đang ngồi xem tạp chí những món ăn ngon. Quế Chi là quản lý ở một nhà hàng có tiếng mà.

Lúc này, bác quản gia từ trên tầng đi xuống, cung kính đến bên Bảo Khánh nói “Đại thiếu gia, Anh Nhi tiểu thư không có trên phòng”

“Không có trên phòng là sao?” Bảo Khánh nhíu mày, lạnh lùng nói.

“Tôi lên phòng cô ấy gọi cô ấy xuống ăn cơm. Nhưng căn phòng trống trơn. Tôi cũng tìm bên phòng cậu nhưng cũng không có” Quản gia nói.

“Anh Khánh, chắc cô gái đó đi chơi đâu đó quên cả thời gian thôi. Anh đừng có lo lắng như vậy” Quế Chi chăm chú vào cuốn tạp chí nói.

“Chi nói có lý đó anh hai” Bảo Kiệt nói.

“Ở chỗ khác thì anh không lo. Nhưng nơi chúng ta ở, ở đây có tận mấy chục căn biệt

thự giống nhau. Nếu cô ấy đi lạc thì sao?” Bảo Khánh nhíu mày nói. Dù giọng điệu vẫn lạnh lùng như thế nhưng trong đó lại thể hiện rõ rang sự quan tâm của anh với Trâm Anh.

“Aizzzzz…anh Khánh có vẻ quan tâm đến cô ta nhỉ” Quế Chi nói khích. Nhỏ cố tỏ ra một vị tiểu thư đanh đá, chanh chua để che giấu bộ dạng lo lắng của nhỏ. Từ trưa đến giờ, sau cái lúc ở nhà kính, nhỏ chưa có thấy cô gái đó. Nhỏ cứ tưởng cô lên phòng. Nhưng chắc nhỏ nghĩ sai rồi. Không biết cô ta đi đâu nữa.

“Không được, phải nhanh chóng tìm ra Anh Nhi” Bảo Khánh nói xong chạy ra ngoài tìm. Bảo Kiệt thấy anh trai của mình như vậy không biết vui hay nên lo lắng đây. Cô nàng Anh Nhi đó không hề bình thường.

Nhưng cũng không nghĩ nhiều, Bảo Kiệt điều động tất cả giúp việc trong nhà đi ra ngoài tìm. Quay sang Quế Chi, nắm tay nhỏ cùng nhau đi ra ngoài tìm người.

Đêm nay, khu biệt thự Vinhomes Mĩ Đình náo nhiệt, tất nhiên là vì tất cả mọi người, từ quản gia đến nữ hầu, từ đại thiếu gia đến nhị thiếu gia, ngay cả hai cái vị đã được

nghỉ ngơi sau giờ làm việc cũng bị lôi đi tìm. Ai cũng đều gõ cửa từng nhà một để hỏi về tung tích của Trâm Anh. Cả cái khu biệt thự rộng lớn này, dù phái cả đại gia đình tìm chưa chắc đã thấy.

Ba tiếng sau

“Rốt cuộc cô gái đó đi đâu chứ?” Quế Chi lo lắng nói.

“Anh hai, tìm thế này không phải là cách, chúng ta hỏi tất cả mọi người xem ai là người cuối cùng nhìn thấy cô gái đó là được” Bảo Kiệt nói.

“Hai người không cần hỏi, em là người nhìn thấy cô gái đó lần cuối trước khi cô ta mất tích” Quế Chi nắm chặt hai bàn tay lại với nhau nói.

“Hả là em. Vậy lúc đó em có thấy cô gái đó có gì bất thường không?” Bảo Kiệt nói.

“Thật ra, lúc mới gặp em thì cậu ta rất bình thường. Nhưng khi em với cậu ta xảy ra một chuyện thì em không thấy cậu ta nữa” Quế Chi căng thẳng nói. Cô gái kia, cậu ta mất tích có liên quan đến nhỏ. Nói không lo lắng là nói dối. Thật ra, nhỏ rất là lo lắng cho cô.

“Xảy ra chuyện gì?” Bảo Khánh lạnh lùng hỏi. Từ vừa nãy đến giờ, anh đang nghĩ Trâm Anh chạy đi đâu. Từ khi anh đưa cô về đây, cô không có đi đâu mấy. Ngày thì đi theo phụ giúp và tám chuyện với mấy nữ giúp việc. Đêm rất ngoan ngoãn đi lên giường ngủ sớm. Thật khó đoán. Nhưng trưa nay, lúc trước vẫn bình thường, chỉ là sau khi cùng Quế Chi xảy ra một chuyện thì mới không thấy cô. Anh chắc chắn chuyện này đã làm tổn thương cô.

“Trưa nay, em đang trong nhà kính nghỉ ngơi, em thấy cậu ấy đi vào nhà kính, định đến bắt chuyện với em. Em tránh mặt nên đi trước. Nhưng cậu ta giữ em lại. Cậu ta hỏi em vì sao tránh mặt cậu ta, có phải ghét cậu ta không…” Quế Chi cúi mặt nhìn bàn chân nói.

“Tiếp” Bảo Khánh nói. Anh có linh cảm câu sau chính là nguyên nhân Anh Nhi bị tổn thương.

“Em đã trả lời cậu ta là…là em rất ghét cậu ta” Quế Chi bị khí lạnh của Bảo Khánh chèm ép đến cả người lạnh toát.

“Ài….hôm nay em có vấn đề gì vậy? Cô gái đó, cô ấy làm gì để cho em ghét chứ?” Bảo Kiệt vuốt trán, không biết nên làm sao với Quế Chi. Hằng ngày, vợ của cậu rất hiểu biết mà. Nhưng sao động đến cô gái kia là trở nên trẻ con như vậy.

“Tại cô ấy có khuôn mặt giống hệt Anh Nhi của em nên em ghét” Quế Chi giận dỗi nói.

“Khu vực cạnh nhà kính chúng ta tìm chưa?” Bảo Khánh đột nhiên nói. Lời nói của anh làm cho mắt của Bảo Kiệt và Quế Chi sáng lên. Đúng rồi, bọn họ ra ngoài tìm, nhưng khu vực nhà kính lại loại bỏ. Nơi đó dù nhiều cây cảnh nhưng cũng không có mấy chỗ để trốn. Nhưng, những nơi dễ phát hiện nhất như vậy mới là nơi trốn lí tưởng nhất.

“Chúng ta chưa có ai đi kiểm tra chỗ đó” Bảo Kiệt nói.

Ba người nhìn nhau, song không nói câu gì, cả ba cùng hướng khu nhà kính đi đến.

Khu nhà kính, ngoài cái nhà kính to sụ ra, quanh nơi đó là thảm cỏ nhân tạo. Những lối đi được tạo dựng để có thể đi dạo. Ở bên vách tường, nơi đó có những dàn cây leo bám sát vào tường. Đúng thật nơi đây không có chỗ trốn thật. Khi đến đây, ba người chia nhau ra tìm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nơi này cũng rộng thật. Dàn cây leo tưởng như mỏng thế. Nhưng khi xờ vào mới biết nó dày như thế nào. Và hơn nữa, cũng có vài chỗ trong đó tạo ra khoảng không đủ để một người chui vào. Nửa tiếng rồi mà ba người chưa có tìm ra Trâm Anh. Gọi cũng không có người thưa.

Quế Chi tạm dừng việc mình đang làm, nhìn an hem họ Trần đang rất bận rộn, nhỏ lại cảm thấy mình có lỗi hơn. Nếu nhỏ không nói câu đó, cô gái kia không có mất tích, A Kiệt và anh Khánh không phải bây giờ vẫn ở ngoài tìm người. Nhỏ thật là một người xấu xa.

Ngước mắt lên nhìn ánh trăng hơi méo, nhỏ nở nụ cười gượng “Anh Nhi, cậu mau về đây với mình đi. Mình trở nên xấu xa hơn rồi. Cậu mau về đây giáo huấn mình đi”

Nương theo ánh trăng, Quế Chi đi ra sau khu nhà kính. Nơi đây phải nói là tối cực kì. Và cũng là nơi chốn lý tưởng mà Anh Nhi đã nói với cô. Đúng, nơi đây là căn nhà kính do chính tay Diệu Anh thiết kế. Anh Nhi của nhỏ, dù là con mọt sách, nhưng cô cũng rất thích cây hoa cảnh. Anh Nhi có lần đã nói với nhỏ, loài cây hoa mà cô thích nhất là cây hoa Bồ công anh. Diệu Anh nói, cây hoa Bồ công anh, khi lớn, dù màu sắc nó không thu hút, đã vậy không có hương thơm. Nhưng hoa bồ công anh, chúng rất tự do. Khi hoa héo, mỗi cánh hoa sẽ rời khỏi nhụy, đi tìm một miền đất cho riêng mình rồi lại sinh ra một cây hoa mới. Chúng cứ tuần hoàn như vậy, và chúng không hề cô đơn.

Vì Diệu Anh thích hoa Bồ công anh, Quế Chi đã chọn nơi này làm nơi để trồng nó. Nhỏ tin, những cánh hoa Bồ công anh đó sẽ mang nỗi nhớ của nhỏ nói cho Anh Nhi biết.

Ở khu sau này cũng rất là yên tĩnh. Mùa hè chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu, tiếng từng cơn gió nhẹ thổi qua. Nhưng hôm nay, nó lại không hề yên tĩnh như ngày thường. Vừa đến nơi, Quế Chi nghe thấy tiếng thầm thì, không to cũng không nhỏ. Nó đủ để cho nhỏ nghe thấy.

“Bồ công anh, theo mày tao có nên tiếp tục tìm lại quá khứ đó không? Lúc tỉnh lại, tao đã nói với chính bản thân mình là không cần tìm lại quá khứ rồi mà. Tại sao sau mười hai năm, chỉ vì nhìn thấy cô gái đó, tao lại muốn nhớ lại”

“Bồ công anh, mày biết không? Tao bây giờ đang rất mơ hồ, không biết mình là ai, không biết mình nên làm gì”

“Thật là hâm mộ cánh hoa của ngươi a. Tự do tự tại, không cô đơn”

“Thật là hay nha, tao thích thất là Bồ công anh, Quế Chi cũng rất thích Bồ công anh. Thật là hay mà”

Trâm Anh nhìn lên ánh trăng nói. Cô không biết mình ngồi đây bao lâu rồi, nhưng cũng đã rất lâu. Nhìn trăng mà xem, ánh trăng gần lên cao nhất rồi. Chắc bây giờ cũng gần mười một giờ đêm rồi. Bộ đàm mini trong tai cô rung mấy giờ rồi mà cô không có cam đảm nhận. Cô sợ, cô sợ chỉ cần nghe giọng của hai người, chắc chắn cô sẽ bỏ tất cả để trở về.

“Cuối cùng tôi cũng đã tìm được cậu, cậu làm cho nhiều người lo lắng lắm đó” một giọng nói làm Trâm Anh giật mình. Có người, có người đến gần mà cô không có phát hiện. Có người đến mà cô không có phát hiện. Thật không thể nào tin được. Nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, Trâm Anh đứng lên, cười gượng “chỗ này của cậu à, vậy thì tôi sẽ đi”

Khi Trâm Anh đi ngang qua Quế Chi, cánh tay của cô bị giữ cùng lúc đó, Quế Chi nói “có thể ở đây cùng tôi một chút không?”

Trăng lên cao chiếu xuống phía sau nhà kính, tạo ra ánh sáng mờ ảo. Mấy câu hoa Bồ công anh ở dưới ánh trăng càng thêm mờ ảo, càng trở nên đẹp hơn. Đối diện với mấy chậu Bồ công anh, hai cô gái ngồi trên thảm cỏ, dựa lưng vào tường kính nhìn câu hoa.

“Thật ra…thật ra, lời nói trưa nay của tôi là nói dối. Tôi tránh cậu không phải là vì ghét cậu” im lặng một hồi lâu, Quế Chi lên tiếng phá vỡ bầu không khí đó.

Trâm Anh đang chăm chú nhìn hoa, nghe thấy Quế Chi nói, đầu tiên là giật mình sửng sốt. Xong về sau, cô cười“có phải cậu cảm thấy tội lỗi”.

“Ách…thật ra là tôi có ghét cậu. Tôi ghét cậu giống cậu ấy như vậy, ngay cả nụ cười cũng giống. Nhưng Anh Nhi của tôi, trong mắt cậu ấy luôn là một sự lạnh nhạt nhưng sâu trong trái tim của cậu ấy là một trái tim chân thành. Còn cậu, mắt cậu làm tôi cảm giác cậu rất giả dối. Nụ cười dù giống với Anh Nhi nhưng rất không thật. Thứ tôi ghét là thứ đó” Quế Chi ngẩng mặt lên nhìn ánh trăng, dừng một chút rồi nói tiếp “Tôi tránh cậu, không phải do ghét cậu. Nếu ai đó bị tôi ghét, tôi sẽ xuất hiện trước mặt người đó thật nhiều để làm tức họ chứ không tránh họ”

“Vậy lý do vì sao?” Trâm Anh ngồi nghe, nghi hoặc hỏi. Nếu không phải ghét cô, vậy thì là lý do gì?

“Như tôi đã nói, cậu quá giống với Anh Nhi, giống đến mức, nhiều lần nhìn cậu, tôi cứ nghĩ rằng Anh Nhi đã trở về, trở về bên cạnh tôi. Nhưng khi tôi muốn bắt chuyện với cậu, tôi lại chợt nhận ra rằng, cậu không phải là cậu ấy. Vì vậy, tôi mới tránh cậu” Quế Chi nói.

“Tôi thật hâm mộ cô gái đó. Đã nhiều năm trôi qua mà cô vẫn nhớ đến cậu ta” Trâm Anh đôi mắt phức tạp nhìn về phía cây hoa Bồ công anh. Cô cảm thấy hạnh phúc, nhưng cũng cảm thấy đau. Cô không hiểu vì sao mình lại có cảm giác này.

“Anh Nhi là bảo bối của tôi, chúng tôi làm bạn tận năm năm. Nếu không có sự kiện đó, có khi bây giờ, cậu ấy đang vui vẻ ở cùng tôi rồi” Quế Chi cười buồn. Anh Nhi, nếu ngày đó mình chính chắn lên thì cũng không có ngày hôm nay đúng không? Mình hối hận rồi, hối hận thật rồi…

“Dù gì tôi vẫn thật hâm mộ tình cảm của hai người” Trâm Anh nhìn Quế Chi, thật tâm nói.

“Đó, cậu như thế này có phải đáng yêu hơn không?” Quế Chi nhìn khuôn mặt của Trâm Anh đến thất thần. Thật giống. Anh Nhi, có phải cậu phái cô gái này đến để an ủi mình không?

“Không được nói tôi đáng yêu” Trâm Anh bĩu môi nói. Cô không thích nghe người ta gọi mình đáng yêu đâu nha.

Nụ cười trên khuôn mặt Quế Chi cứng đờ,trong đầu hiện lên câu nói “không được nói mình đáng yêu”. Nhìn Trâm Anh lắp bắp nói “Thật…thật giống”

“Tôi biết tôi giống với cậu ta, cậu không cần nói như vậy nữa” Trâm Anh giận dỗi nói.

“Không…không…” Quế Chi quay mặt đi nói. Làm sao có thể như vậy? Không thể nào, chắc do nhỏ nhớ Anh Nhi quá nên mới như vậy thôi. Chắc vậy rồi.

“Nè, bây giờ, tôi có thể làm bạn của cậu không?” Trâm Anh đột nhiên quay sang nói làm cho Quế Chi giật mình, không kịp chuẩn bị gì trợn tròn mắt ngạc nhiên. Trâm Anh thấy vậy buồn bã quay mặt đi nói “Nếu cậu không muốn thì thôi, coi như tôi chưa nói gì đi”

“Không, tôi rất vui được làm bạn với cậu, từ nay gọi tôi là Chi Nhi cho thân thiết nha. Từ nay tôi cũng sẽ gọi cậu là Anh Nhi” Quế Chi nở nụ cười nói.

“Được, chúng ta giờ là bạn” Trâm Anh nói. Nhưng như nhớ ra gì, cô nhìn Quế Chi, nói “hình như là cậu đang đi tìm tôi? Có người đi tìm cùng, đúng không? Vậy họ đâu rồi?”

“Chết, mình bỏ A Kiệt và Anh Khánh ở khu nhà kính rồi” Quế Chi ngại ngùng nói. Nhỏ thật là, tại sao lại quên chứ…

“Đây là khu nhà kính mà” Trâm Anh nghi hoặc nhìn xung quanh nói. Đây không phải là khu nhà kính à? Không đúng mà, có kính, trong bức tường kính kia có cây. Không hề sai.

“Nơi đây là nơi trốn của mình, không ai biết” Quế Chi hai ngón tay chọc chọc vào nhau ngại ngùng nói.

“Oh, ra vậy, ra cậu để cho hai người đàn ông kia một mình trong đêm tối. Mình thấy tội nghiệp cho họ à nha” Trâm Anh nở nụ cười chọc Quế Chi. Quẫn quá, Quế Chi chỉ biết cúi gầm mặt xuống thảm cỏ. Thật xấu hổ mà.

“Được rồi, chúng ta ra đi” Trâm Anh nói rồi quay đi bước ra khỏi khu trồng Bồ công anh. Quế Chi thấy cô đi, vội vàng chạy đến, đi song song với cô.

Ánh trăng trên trời, chiếu những ánh sáng mờ ảo chiếu rọi xuống hai cô gái. Có lẽ từ đây, họ sẽ lại bắt đầu viết tiếp câu chuyện tình bạn còn giang dở của bọn họ.