Từ khi đi vào nơi này quả thật khiến cô nhàm chán, các ông chủ công ty liên tục bắt tay chào hỏi hắn.

-Tôi muốn đi dạo, ở đây buồn quá_cô nói khẽ vào tai Nhạc Tử Lôi

-Ừ, đừng đi xa quá_Nhạc Tử Lôi gật đầu tay cũng buông eo cô ra, được tự do cô đi ra ngoài có ai biết bây giờ cô đang nghĩ gì? Ở đây là nhà hàng chỉ cần ra khỏi cửa tất nhiên cô sẽ trốn thoát. Đây là cơ hội tốt để trốn khỏi Nhạc Tử Lôi

Nghĩ sao làm vậy cô nhanh chân chạy ra khỏi cửa liền bắt một chiếc taxi đi đến một khách sạn, cô biết Nhạc Tử Lôi sẽ tìm cô nên cô không về nhà của dì Diệp

"rầm"

-Tìm cô ấy cho tôi? _Nhạc Tử Lôi tức giận gạt hết tất cả đồ trên bàn, hắn quả thật không nghĩ cô dám bỏ trốn là do hắn quá lơ là nên cô mới có cơ hội bỏ trốn

-Giỏi lắm Diệp Song Điểm để tôi bắt được em, em đừng mong sống yên _Nhạc Tử Lôi lầm bầm ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm

Cô trốn đi đã là hai ngày sao Nhạc Tử Lôi cũng chưa có tìm đến cô tất nhiên cô không nghĩ Nhạc Tử Lôi sẽ bỏ qua cho cô nên cứ lo cuộc sống an nhàn trong vài ngày này là được rồi.

-Song Điểm con sao rồi?khỏe không? Hôm đó có người vào nhà chúng ta nói con phải đi công tac làm ta lo lắng cho con_Dì Diệp bên kia lo lắng nói

-Dạ, con ổn ạ, mọi thứ ổn hả dì? _Cô trả lời

-Ổn là được, khi nào con về thăm ta?

-Con sẽ cố gắng thu xếp, dì, tạm biệt con có việc, dì sớm ngủ

"Reng.... Reng"

-Alo, cho hỏi ai? _Cô trả lời điện thoại là số lạ

-Điểm Điểm, em cũng thật to gan dám bỏ trốn? _Nhạc Tử Lôi nhẹ giọng hỏi có ai biết hắn là đang rất tức giận

-Nhạc Tử Lôi? _Cô hốt hoảng gọi tên hắn rồi nhanh chóng cúp máy