Edit by Chang

Hạ Mạt Tâm đứng trong phòng bếp lén nhìn trộm Lâm Thục Nghi đang ngồi trong phòng khách, cô cố hít sâu một hơi.

Mặc dù đã nghĩ đến đủ loại trường hợp khi mình gặp mặt người nhà Cố Bắc Thần, nhưng lại chẳng hề tưởng tượng được sẽ là tình huống này, bà ta xuất hiện trước mặt thế này thật sự làm chân tay cô luống cuống.

Cô lấy bánh kem dâu tây vừa làm xong ra, lúc đầu cô định chờ đến tối chờ Bắc Thần về rồi cùng nhau ăn.

Cô bưng điểm tâm và cà phê cung kính đưa đến trước mặt Lâm Thục Nghi, cười nói: “Mẹ, không biết khẩu vị của ngài, đây là…”

“Hãy gọi tôi là bà Cố.”

Hạ Mạt Tâm sửng sốt một lúc lâu mới phát ra mấy tiếng trong cổ họng: “Cố, bà Cố.”

Lâm Thục Nghi đoan chính ngồi chỗ đó, nhìn Hạ Mạt Tâm nói: “Cô không cần phiền phức vậy đâu, hôm nay tôi tới đây cũng không phải chỉ vì muốn uống ly trà của cô con dâu như cô đâu.”

Hạ Mạt Tâm không phải người ngốc, cô nghe được trong lời nói của bà ta có ý gì, nhưng vẫn cung kính nói: “Cố Bắc Thần tạm thời đến công ty rồi ạ, bây giờ anh ấy không ở nhà.”

“Tôi biết.” Nói xong, Lâm Thục Nghi lấy một tờ chi phiếu từ trong túi rồi đặt nhẹ trêи bàn trà: “Tôi cũng không muốn nói mấy câu vô nghĩa với cô, tờ chi phiếu này có một trăm vạn, cô cầm lấy rồi nhanh ly hôn với con trai tôi đi.”

Hạ Mạt Tâm mím môi: “Vì sao cháu phải ly hôn với anh ấy ạ?”

Lâm Thục Nghi cười lạnh một tiếng: “Cô Hạ, trước khi tới đây tôi đã phái người điều tra cô rồi, cô là cô nhi, vừa tốt nghiệp đại học, hiện tại đang làm việc trong một công ty quảng cáo. Cô cảm thấy thân phận và địa vị của cô có thể xứng với nhà họ Cố chúng tôi à. Tôi nghĩ có lẽ cô cũng biết, Bắc Thần là người thừa kế nhà họ Cố, vợ thằng bé nhất định phải là một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối với nhà họ Cố chúng tôi, chứ không phải một người tùy tiện như cô đâu. Tôi khuyên cô vẫn nên cầm tiền đi, một trăm vạn đối với cô mà nói đã là một khoản không nhỏ rồi, hừ, cô và Bắc Thần kết hôn vẫn chưa đến một tuần nhỉ, phí chia tay một trăm vạn này cũng coi như được lời rồi đấy.”

Hạ Mạt Tâm âm thầm hít sâu một hơi, đè sự tức giận đang nảy lên trong lòng, nói: “Bà Cố, ngài hiểu lầm rồi, cháu và Cố Bắc Thần kết hôn cũng không phải bởi vì tiền của anh ấy.”

“Ha ha!” Lâm Thục Nghi không khỏi cười nhạo ra tiếng: “Không phải vì tiền của nó? Cô gái nhỏ à, là cô quá ngây thơ hay cô nghĩ tôi ngu vậy? Cửa lớn nhà họ Cố có biết bao nhiêu phụ nữ chen bể đầu để bước vào, nếu cô là một cô gái tốt, vậy sẽ kết hôn với một người vừa quen biết được mấy ngày sao? Không phải vì nhà họ Cố chúng tôi, cô sẽ hao tổn tâm tư mê hoặc con trai tôi vậy à?”

“Mặc kệ ngài có tin hay không, cháu cũng vừa mới biết Cố Bắc Thần chính là cậu cả nhà họ Cố, nhưng cháu sẽ không ly hôn với anh ấy đâu, hôn nhân là chuyện của bọn cháu, không liên quan đến bất kì người nào khác.”

“Hạ Mạt Tâm! Cô biết cô đang nói chuyện với ai không!”

“Rất xin lỗi bà Cố, cháu không biết đã mạo phạm ngài, nhưng cũng hy vọng ngài có thể tôn trọng cháu, cháu là cô nhi, luận thân phận hay địa vị ta đều không xứng với nhà họ Cố. Nhưng cháu gả cho Cố Bắc Thần chứ không phải nhà họ Cố, cho nên phiền ngài cầm tiền về đi.”

p/s: truy cập dtruyen để đọc truyện nhanh và đầy đủ nhất