Editor: May

Thân mình anh đĩnh lười biếng dựa vào ghế ngồi phía sau, một bàn tay to tùy ý gác lên, chỉ là tùy ý ngồi ở chỗ kia, lại cho người ta một loại uy áprất mạnh, làm người hít thở không thông.

Lúc Ivy nhìn thấy Tần Lệ Tước cũng nhìn qua, cả trái tim thình thịch nhảy loạn cả lên, rồi lại mặt không đổi sắc lui về phía sau vài bước, làm bộ kinh hoảng nhìn thoáng qua Đường Tâm Niệm “Không, này không tốt đi, đây là đồ của Tâm Niệm!”.

Lục Thiên cũng mặc kệ chuyện này, cả ngày hôm nay anh ta không có thấy tiểu ngốc tử xấu mặt, còn một lần hai lần bị cô ta thiếu chút nữa rống ngốc, thù này không báo không phải quân tử!

“Lấy tới”

Anh ba bước cũng làm thành hai bước đi tới trước mặt Ivy, bàn tay to vói qua trực tiếp đoạt lại đây.

Ivy làm bộ che chở trốn tránh một chút, tiếp theo camera liền rơi vào trong tay Lục Thiên.

“Tâm Niệm, làm sao bây giờ?”

Ivy kinh hoảng thất thố bắt lấy cánh tay Đường Tâm Niệm, mặt đầy sợ hãi.

Đường Tâm Niệm giơ tay gỡ cánh tay cô ta ra, trong mắt đen trong trẻo có ánh sáng lạnh nhè nhẹ hiện lên.

“Sao camera của tôi sẽ ở trong tay cô?”.

Ánh mắt kia không tính là lạnh, lại làm người cảm thấy âm trầm, ý vị không rõ.

Biểu tình Ivy hơi ngẩn ra một chút, ngay sau đó nói “Tâm Niệm, cậu đã quên, ngày hôm qua cậu đã nói muốn tớ bảo quản cho cậu sao, hôm nay tớ vốn dĩ muốn cầm tới cho cậu, nhưng ai ngờ đến…”

Nói xong, cô ta khẽ nâng đầu một chút, lại làm bộ không phải cố ý

“Ai biết sẽ làm Tước thiếu phát hiện!”.

Vừa nghe đến bốn chữ Tước thiếu phát hiện này, Lục Thiên càng thêm gấp không chờ nổi, trực tiếp ấn lên chỗ chốt mở camera, chuẩn bị xem một chút, đến tột cùng trong đó là có bí mật kinh thiên gì.

Liền ở khi anh ta muốn lục xem album camera,

“Lục Thiên”

Một tiếng nói ngọt mềm sâu kín truyền đến “Tôi khuyên anh vẫn là nghĩ kỹ lại xem, xem đồ vật bí mật trong đó, rất có thể sẽ trực tiếp muốn mệnh của anh!”.

Nhưng Lục Thiên là ai, anh ta và Tần Lệ Tước chính là bạn bè, Tần Lệ Tước không lên tiếng, ở chỗ này ai dám muốn mệnh của anh ta?

“Tiểu…”

Hai chữ ngốc tử còn chưa có nói ra, Lục Thiên nghĩ đến tiếng rống vừa rồi của Đường Tâm Niệm, lại lập tức sửa miệng lại.

“Hôm nay tiểu gia chính là muốn xem cô lại làm chuyện không thể gặp người gì với Tước đại thiếu của chúng tôi”.