9 giờ sáng.

Chiếc du thuyền sang trọng chạy trên biển nguyên một đêm, cuối cùng cũng cập cảng.

Từ trên du thuyền bước xuống, Nhược San đã trông thấy Nguyệt Dực đứng bên ngoài xe chờ cô.

Cảm thấy lồng ngực như có thứ gì đó đè xuống nặng trĩu, cô mang cảm giác áy náy bước đến trước mặt anh.

"Nguyệt Dực..."

"Tiểu thư..." Nguyệt Dực mang theo lời lạnh nhạt lên tiếng.

Đúng lúc Hoắc Tần Phong bước đến, anh liền cúi đầu lịch sự chào: "Hoắc tổng, làm phiền ngài rồi."

Hoắc Tần Phong liền bày ra bộ mặt vô cùng hưng phấn, vui vẻ trả lời Nguyệt Dực, nhưng ánh mắt lại đậu ngay trên người của Nhược San: "Có gì đâu mà phiền, tôi đưa vợ chưa cưới đi du ngoạn trên sông một đêm, sẵn tiện bồi đắp thêm tình cảm thôi mà.

Tôi nói thế có đúng không, vợ chưa cưới?"

Hoắc Tần Phong rướn đôi mày cao hơn, ánh mắt như muốn ngầm cảnh cáo "Nhược San, nếu không muốn chuyện tối qua bị lộ, thì cô cứ bật lại thử xem."

Nguyệt Dực nghe thấy thế, bàn tay rất nhanh liền nắm chặt lại, sau đó mới từ từ buông lỏng.

Tuy nhiên, động tác ấy vô tình lại lọt vào mắt của Hoắc Tần Phong, anh nhếch cánh môi bạc mỉm cười hài lòng.

Nguyệt Dực không hỏi, cũng không biểu lộ cảm xúc nào, nhưng thâm tâm xem ra đã rất khó chịu.

Nhược San cắn chặt cánh môi, ánh mắt như tia lửa điện phóng thẳng vào Hoắc Tần Phong "Hoắc Tần Phong, tôi đây không phải là vì mình, càng không phải là vì anh.

Chẳng qua tôi không muốn để Nguyệt Dực lo lắng mà thôi".

Rồi đột nhiên cô thay đổi thái độ, cố gắng nở một nụ cười vô cùng tự nhiên.

"Nguyệt Dực, thật ra là Hoắc tổng đây mời nhiệt tình quá, tôi lại vì muốn gỡ bỏ một số hiểu lầm nên mới nhận lời đi cùng ngài ấy.

Chúng tôi chỉ hóng gió trên biển, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì khác."

Nguyệt Dực bình thản như không mấy để tâm: "Tiểu thư, cô vui là được, không cần giải thích với tôi.

Chúng ta mau trở về Bạch Lâm thôi, mọi người còn đang đợi."

Nguyệt Dực còn không thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ bước đến mở sẵn cửa xe.

"Nguyệt..., tôi hiểu rồi." Nhược San định nói gì đó rồi lại thôi, tâm trạng có chút buồn bã bước theo.

Đúng lúc này, Long Phi trên tay cầm điện thoại, từ phía sau vội vàng chạy đến hét lớn:

"Hoắc tổng! Ngài xem này, vụ truy đuổi của chúng ta tối qua đã lên bản tin rồi.

Dân cư mạng còn nói, họ chưa bao giờ được chứng kiến cảnh tượng nào hoành tráng như thế, cứ như là đang xem phim hành động vậy."

"Còn nữa..n.."

Long Phi bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên.

Cảm giác hoảng sợ bao trùm tâm trí anh.

Trước mặt Long Phi lúc này, là bốn con mắt tuyệt mỹ của Hoắc Tần Phong và Nhược San, bỗng chốc biến thành bốn quả tên lửa phóng thẳng vào anh.

Long Phi không hề biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rõ rằng hình như mình đã trót nói điều không nên nói.

Hoắc Tần Phong chẳng màng để ý đến biểu hiện của Nguyệt Dực, giận dữ bước thẳng đến chỗ của Long Phi.

Trong khi Long Phi còn chưa kịp phản xạ, thì Hoắc Tần Phong đã nhanh tay giật phắt chiếc điện thoại trên tay anh, ném thẳng xuống biển.

"Aaaaaa....Hoắc tổng...tôi còn chưa trả góp xong."

Long Phi mếu máo nhìn theo đường bay của chiếc điện thoại mà lòng đầy đau xót.

"Về AJP! Nhanh lên!"

Tiếng Hoắc Tần Phong gầm lên đầy giận dữ, lúc bước ngang qua người Nguyệt Dực, còn cố tình nhấn nhá vài câu: "Nếu muốn biết chuyện gì thì đến tìm tôi.

Bạch Uyển Đồng, cô ta chẳng biết gì cả đâu."

Câu nói như chiếc dao cùn càng cứa sâu vào lòng Nguyệt Dực "Hoắc Tần Phong, trước kia là Bạch Uyển Đồng, bây giờ lại định cướp mất Đường Nhược San sao? Đừng hòng"

Sau khi Hoắc Tần Phong rời đi, Nguyệt Dực cũng lái xe đưa Nhược San về thẳng căn hộ của Bạch Uyển Đồng.

Vừa bước vào, anh liền nắm lấy tay đẩy cô vào góc tường, ánh mắt phảng phất sự giận dữ, kèm theo giọng nói có chút đau lòng.

"Nhược San, là cô không tin tôi?"

Tim Nhược San đột ngột đập mạnh, cô kinh sợ nhìn Nguyệt Dực: "Không phải! Thật ra…tôi không muốn anh lo lắng."

Giọng Nguyệt Dực gằn lên: "Muộn rồi! Tôi đã rất lo lắng cho cô.

Trong khi tôi cả đêm đợi cô về, còn cô thì tin tưởng ở lại cùng hắn.

Nhược San, cô thà hùa theo hắn nói dối, cũng không muốn để tôi biết được sự thật?"

Nhược San cảm thấy lồng ngực như thắt lại, trái tim dường như bị ai đó bóp mãi không buông:

"Nguyệt Dực, tôi không muốn giấu anh, nhưng nếu không làm như vậy, thì tôi không thể nào yên tâm mà làm Bạch Uyển Đồng được nữa."

"Cô là vì chuyện của em trai mình? Vốn dĩ tôi đã cho người theo bảo vệ nó, nhưng cô không hề nói với tôi một câu, lại vội vàng chạy đến đó làm loạn.

Nhược San, bản thân cô vẫn không tin những gì tôi đã sắp xếp hay sao?"

Nhược San run sợ nhìn vào Nguyệt Dực, chưa bao giờ cô thấy anh giận dữ thế này, nước mắt không tự chủ được mà trào ra.

"Anh...anh chưa hề nói với tôi."

"Là do anh không nói với tôi..."

Nhược San bất lực đưa tay còn lại đánh vào ngực Nguyệt Dực đầy ấm ức.

Nào ngờ anh túm nốt tay còn lại của cô, điên cuồng cúi xuống mà hôn.

Quá sức bất ngờ với hành động của Nguyệt Dực, Nhược San hoảng sợ vùng vẫy cố thoát ra, nhưng đã bị cơ thể to khoẻ của anh siết chặt lại.

"Ưm...ưm...!buông...ra....Nguyệt...Dực."

Một tay Nguyệt Dực túm lấy hai tay Nhược San, tay còn lại giữ lấy đầu của cô, cánh môi cứ như vậy mà chiếm giữ.

Nguyệt Dực như kẻ khát tình, chiếc lưỡi không ngừng càn quét vào bên trong Nhược San, nụ hôn quá nồng nhiệt, và cuồng dại, khiến hô hấp trong cô càng lúc càng cạn kiệt.

"Không đúng, đây không phải là nụ hôn mà cô trông đợi."

Thấy Nhược San đã bớt vùng vẫy, Nguyệt Dực khẽ nới lỏng cánh môi, thì thào bên tai cô đầy mê hoặc: "Nhược San...cô thích tôi có phải không?"

"..."

"Trả lời, thích hay không?"

Nhược San hiếm hoi hít lại chút không khí, người cô nóng bừng, tứ chi đều trở nên mềm nhũn.

Tất cả khí huyết vừa rồi đều đã bị Nguyệt Dực hút sạch, cô mơ màng khẽ gật đầu.

"Tốt! Vậy chúng ta cùng nhau làm chuyện đó nhé!"

Giọng Nguyệt Dực vang lên đầy ái muối.

"Chuyện...chuyện gì...?"

Ngay lập tức, Nguyệt Dực di chuyển bàn tay xuống phía dưới, vội vàng luồn vào bên trong váy của Nhược San.

Cô giật mình khép chặt hai chân lại, kêu lên: "Nguyệt Dực! Không...không được."

"Gọi tôi là Dực..."

Như một nhát dao sắc bén đâm vào tim Nhược San, cô gom hết sức lực đột ngột đẩy Nguyệt Dực ra ngoài, mạnh bạo tát anh một cái, nước mắt không tự chủ được mà rơi thành dòng.

"Tôi là Đường Nhược San, không phải là Bạch Uyển Đồng.

Tôi có thể giống với người phụ nữ mà anh yêu, nhưng vĩnh viễn không phải là cô ấy."

Lời nói đau lòng của Nhược San bất chợt khiến Nguyệt Dực như bừng tỉnh.

Lúc đầu trong thâm tâm chỉ muốn làm vấy bẩn cô, chỉ muốn khiến cho Hoắc Tần Phong kia phải sẽ phải hối hận.

Nhưng sau lại mơ hồ biến cô trở thành Bạch Uyển Đồng.

Dù là với mục đích nào đi chăng nữa, thì anh cũng đã vô tình làm tổn hại đến Nhược San, cô gái vốn vô tội đã bị anh kéo vào vũng bùn lầy.

Thấy Nhược San thất thần đứng khóc như một đứa trẻ.

Nguyệt Dực đau lòng thở dài một hơi, bước đến nhẹ ôm cô vào lòng, bàn tay đưa lên đầu Nhược San xoa xoa như một đứa trẻ, giọng nhỏ nhẹ trấn an:

"Xin lỗi! Tôi sai rồi! Từ giờ sẽ không làm ra những chuyện như thế nữa, nếu tôi vi phạm, cô được phép rời đi."

"Là anh hứa rồi đấy nhé!"

"Tôi hứa!"

"Cô mau nín đi được không?"

"Tôi mua gà rán cho cô nhé!"

"Anh có bắt tôi chạy bộ không?"

"Sẽ không."

"Tôi tin anh được chứ?"

"Bắt đầu từ bây giờ đi.".