Bảo Bối Em Là Ai

Chương 1: Đúng Người Đúng Thời Điểm

Skybar.

Nhược San đứng trước gương trong phòng toilet, liên tục cúi đầu xuống bồn rửa tay để nước lạnh làm giảm đi cơn nóng nực đang bốc lên mặt.

Chỉ mới một lúc trước, khi cô còn tỉnh táo phục vụ trên quầy bar, thì bị một gã đàn ông buông lời chọc ghẹo.

Một mặt vì không muốn làm phiền đến quản lí, mặt khác cô sắp đến giờ giao ca, nên mới vội vàng đồng ý uống cạn ly rượu từ tay hắn mà không một chút nghi ngờ.

Cô chỉ đoán rằng hắn đã cho thứ gì đó không đàng hoàng vào trong rượu, nhưng có nằm mơ Nhược San cũng không thể ngờ được, thứ mà cô uống phải lại chính là "hồng phiến".

Nhớ đến lúc đầu, khi Đình Đình rủ cô đến đây làm, cô còn không tiếc lời mắng cậu ấy mấy câu, cho rằng môi trường ở quán bar không trong sạch.

Chỉ khi vô tình, trông thấy giấy báo đóng học phí của Bách Tùng được cậu ném trong sọt rác, thì Nhược San mới bắt đầu phân vân.

Bách Tùng là người em trai mà cô rất yêu thương, tuy cậu ít thể hiện tình cảm, nhưng bên trong lại là người ấm áp.

Sau khi cha mất, thì Bách Tùng và mẹ chính là tài sản lớn nhất đối với Nhược San.

Cô biết Bách Tùng vì không muốn gây cho cô thêm áp lực, nên không dám nói ra chuyện học phí, chính vì thế càng khiến Nhược San khổ tâm hơn, cô không thể nào để Bách Tùng bỏ dở ước mơ của mình được.

Và sau nửa ngày suy nghĩ, Nhược San quyết định nhận lời.

Rất may cho Nhược San là môi trường làm việc ở Skybar rất "sạch sẽ", đó là quán bar nằm trên tầng thượng của tòa cao ốc đắt đỏ, bên dưới chính là một chuỗi nhà hàng và khách sạn sang trọng.

Nhược San vuốt đi vuốt lại những vệt nước trên khuôn mặt, hô hấp càng ngày càng khó khăn hơn.

Dù đã tìm cách ói ra số rượu đã uống, nhưng xem ra không hề có tác dụng, nhịp tim đã bắt đầu tăng lên, cổ họng cô khô lại, phút chốc tâm trạng rạo rực lạ thường.

Nhược San hoảng sợ lao ra phía ngoài toilet, nào ngờ vừa bước chân đến hành lang, đã bị gã đàn ông đê tiện đó túm chặt cổ tay cô kéo ngược vào trong góc.

Hắn bịt lấy miệng Nhược San, dùng hai chân hắn khóa chặt cô vào tường.

Đầu Nhược San trở nên quay cuồng, thân nhiệt càng lúc càng nóng lên, khiến cơ thể bắt đầu rơi vào trạng thái mơ hồ.

Biết cô đã ngấm thuốc, gã đàn ông phấn khích luồn tay vào bên trong áo của Nhược San, đang định tiến vào sâu hơn thì Nhược San đột ngột nhấc đùi lên cao, thụi cho gã một cú vào ngay công cụ gây án, khiến gã đau đớn ngã lăn ra sàn, mặt mày xanh tái.

Nhược San nhân cơ hội túm lấy vạt áo cắm đầu chạy ra bên ngoài.

Do không để ý, cô đâm sầm vào bóng dáng cao lớn vừa bước tới.

Nguyệt Dực cùng Uyển Đồng từ căn phòng VIP bước đi trên hành lang, đang định rời khỏi Skybar thì bất ngờ va chạm với Nhược San.

Nhược San bị mất thăng bằng liền ngã người về sau, ngay lập tức bàn tay Nguyệt Dực đưa ra đỡ lấy lưng của cô.

"Cần thận"

Nhược San hoảng hốt tựa vào tay Nguyệt Dực thở gấp vài nhịp, rất nhanh Nguyệt Dực đẩy một cái giúp cô lấy lại thăng bằng.

Nhược San vừa đứng lên, liền khiến Nguyệt Dực không khỏi kinh sợ, ánh mắt đen tựa mặt hồ rung chuyển.

Bởi vì điều mà Nguyệt Dực trông thấy, chính là một khuôn mặt giống hệt với Bạch Uyển Đồng, người đang đứng ngay phía trước anh.

Bạch Uyển Đồng không quay lưng lại, mà chỉ khẽ liếc mắt hỏi Nguyệt Dực "Dực, chuyện gì thế?"

Nguyệt Dực rất nhanh lấy lại bình tĩnh, liền lên tiếng: "Tiểu thư, không có chuyện gì đâu, chúng ta đi thôi!"

Nhược San mồ hôi vã đầy trên trán, vội vàng túm chặt lấy ống tay áo Nguyệt Dực: "Khoan đã… làm ơn giúp tôi"

Đúng lúc này, gã đàn ông từ hành lang bên trong khu toilet hớt hải chạy đến.

Đồng thời điện thoại của Uyển Đồng cũng bất chợt đổ chuông, chỉ vài giây sau khi nghe máy, cô liền vội vã nhấc đôi giày cao gót phủ bạc rời đi.

Nguyệt Dực toan định bước theo, thì Nhược San đã túm chặt lấy áo anh rồi núp sang phía bên cạnh: "Giúp tôi với… xin anh hãy giúp tôi"

Gã đàn ông lao đến trước mặt Nguyệt Dực, giận giữ hét lớn: "Này cậu, mau tránh ra chỗ khác.

Con khốn kia! Mau bước ra đây nhanh lên!"

"Đừng đi!...!Hắn ta định giở trò đồi bại với tôi..."

Giọng Nhược San vô cùng khó khăn, thân nhiệt cô càng lúc càng tăng dần, cô run run khép chặt hai chân lại với nhau.

"Nói láo, để xem hôm nay tao xử mày thế nào"

Vừa nói hắn vừa vung tay ra định túm chặt lấy Nhược San, nào ngờ bị bàn tay rắn chắc của Nguyệt Dực giữ lại, ánh mắt đen sắc bén găm thẳng vào khuôn mặt của gã.

"Muốn làm gì hả?"

Gã đàn ông có chút sợ hãi, sau đó tìm một lí do để bao biện.

"Bỏ ra! Không phải việc của cậu.

Cô ta là loại gái phục vụ cố tình mồi chài tôi, sau đó lợi dụng lúc tôi không để ý định ăn cắp tiền, hôm nay tôi nhất định phải dạy cho cô ta một bài học."

"Câm miệng, nếu tôi không bị anh chuốc thuốc...thì bây giờ tôi đấm vỡ mồm anh rồi."

Nhược San vừa dứt lời, đã thấy Nguyệt Dực khẽ đánh mắt liếc nhìn mình "cô gái này không hề phủ định, lại còn mạnh miệng đe doạ, thật là thú vị".

Nghĩ xong, Nguyệt Dực liền buông tay, hắn đang nhếch miệng cười hài lòng, thì một tấm danh thiếp được đưa ra ngay phía trước.

"Cái gì đây?" Hắn thắc mắc hỏi.

Nguyệt Dực mỉm cười lịch sự: "Thật trùng hợp, tôi chính là luật sư công, làm việc tại tòa án thành phố.

Nếu như cô gái này đã lấy cắp tiền của ngài, vậy chúng ta hãy cùng nhau đến cục cảnh sát, tôi sẽ giúp ngài tống cô ta vào tù"

"Cái...cái...gì? Cậu là luật sư?…Không…không cần đâu."

Gã đàn ông vừa nghe xong lời Nguyệt Dực nói liền trở nên lo sợ.

Trên người hắn giờ có không ít hồng phiến, chỉ sợ dính đến pháp luật lại toi mạng như chơi, nên vội vàng tìm cách đánh bài chuồn.

"Thực ra may mà tôi phát hiện kịp thời nên cô ta vẫn chưa thực hiện được ý đồ của mình.

Thế này đi, tôi không truy cứu chuyện này nữa.

Vậy nhé, tôi có việc đi trước đây."

Nói xong gã đàn ông co cẳng chạy biến đi, để lại Nhược San đang run rẩy nép bên cạnh Nguyệt Dực.

Cơ thể Nhược San càng lúc càng rạo rực, hưng phấn.

Cô không ngừng đưa tay lên xoa khắp chiếc cổ trắng mịn, khiến Nguyệt Dực vừa đánh mắt né tránh vừa ngượng ngùng lên tiếng: "Cô ổn chứ?".

Xin hãy đọc truyện tại * trùmtr uyện.n e t *

Dường như đôi chân Nhược San không còn sức lực trụ vững, cô đột ngột ngồi bệt xuống sàn, giọng nói gấp rút, đứt quãng: "Khó chịu quá...nóng quá"

Thấy Nhược San định kéo cúc áo của mình, Nguyệt Dực vội vàng cúi người giữ chặt lấy tay cô: "Này, cô kiềm chế một chút."

"Anh làm ơn...!gọi giúp tôi một chiếc taxi được không...tôi muốn về nhà"

"Cô định về trong bộ dạng như thế này?"

"Còn hơn...là phải chui vào trong toilet..."

Nếu là cô gái khác Nguyệt Dực chắn chắc sẽ bỏ đi, nhưng đây lại là người có khuôn mặt giống với Bạch Uyển Đồng, khiến anh có cảm giác không thể nào bỏ mặc được.

Chần chừ vài giây, Nguyệt Dực đột ngột bế Nhược San lên.

Cơ thể cô lúc này mềm oặt, không còn đủ sức mà giãy đạp "Anh muốn...làm gì...hả?"

"Yên tâm, tôi không có hứng với những chuyện như thế này."

"Vậy...anh định...!đưa tôi...đi đâu?"

"Giúp cô tìm một nơi an toàn."

Nhược San cúi đầu, đưa tay nắm chặt lấy áo vest của anh.

Ở trong lòng đàn ông cao lớn này, cảm giác có gì đó thật an toàn.

Nguyệt Dực đưa cô vào căn phòng VIP mà Uyển Đồng đã đặt, cẩn thận để Nhược San nằm xuống ghế sofa, rồi đưa cho cô một chiếc khăn lạnh.

Xong xuôi, anh liền vội vàng rời đi.

Không bao lâu thì Hoắc Tần Phong, chủ tịch tập đoàn tài chính AJP xuất hiện, với chiều cao cực phẩm cùng khuôn mặt tuyệt mỹ đẹp không góc chết, Hoắc Tần Phong nhanh chóng khiến hàng trăm cô gái ở Skybar xin được rụng trứng.

Ý thức được nhan sắc đỉnh cao của mình, Hoắc Tần Phong vừa bước vào đã nhanh chóng tiến đến quầy bar, do nhân viên không hề biết việc Uyển Đồng đã huỷ lịch hẹn, nên điềm nhiên đưa thẳng Hoắc Tần Phong lên phòng VIP..