“Hơ hơ…” Y Đại nhìn Diệp Băng, cười gằn từng tiếng. “Trung úy, cô cũng tài giỏi lắm!”

“Thiếu tá quá khen.” Diệp Băng cười khúc khích rồi nhìn khuôn mặt nhăn nhó khó coi của Y Đại. “So với Thiếu tá Diệp Băng tôi có là gì đâu.”

Y Đại thật không biết đây là khen hay là nhạo đây.

“Phu nhân, sau này phu nhân vẫn để Hi Hi giúp sức chứ?” Lâm Hi Hi đứng bên cạnh, đôi mắt long lanh ánh lên tia hiền dịu.

Diệp Băng thật không biết nên khóc hay nên cười.

“Phu nhân,cô nói gì đi chứ. Cô im lặng như vậy Hi Hi thực sự rất buồn.”

“Hi Hi, cô đừng làm quá lên!”

“Phu nhân à? Có phải phu nhân không cần Hi Hi nữa hay không?” Lâm Hi Hi đã bắt đầu rơm rớm nước mắt. “ Có phải Hi Hi đã làm gì khiến phu nhân không hài lòng?! Hi Hi sẽ sửa mà.”

Diệp Băng khẽ cười: “Đâu có.” Rồi nhanh chóng bước ra phía cửa sổ.

“Phu nhân! Có chuyện gì buồn trong lòng phu nhân cứ nói ra. Đừng làm thế!” Lâm Hi Hi hốt hoảng ôm lấy chân Diệp Băng.

“Hi Hi, cô làm gì thế?”

“Phu nhân, đừng tử tự mà. Sao phu nhân có thể để một mình Hi Hi bương trải với cõi đời được chứ.”

“Tôi có định tự tử đâu.” Diệp Băng không nhịn được, che miệng cười khúc khích. “Tôi ra mở cửa sổ thôi.”

“Phu nhân sọa Hi Hi sợ chết khiếp.”

“Này này, hai cô quên ai rồi hả?” Y Đại bị bơ nãy giờ cũng không chịu được mà lên tiếng. “Các cô coi tôi là không khí hả?”

“Thưa thiếu tá…” Diệp Băng giơ tay chào theo nghi lễ uân đội. “Thiếu tá chắc chắn không phải là không khí!”

“Tốt.” Y Đại có chút tự đắc.

“….Mà là không khí cực kì độc hại ạ.”

Nguyên soái, sau này cnếu ngài sống được với phu nhân, Y Đại nhất định càng thêm khâm phục ngài.