Bảo Bối Bảo Bối Của Anh Hai

Chương 41: Phụ Trương 2 Bố mẹ ơi hãy cho chúng con bên nhau Phần 1

Một thời gian cứ liên tục đi công tác mà không được gần đứa con trai nhỏ xa cách mười mấy năm của mình, khiến cho bà Lục Tú Doanh- mẹ ruột của Tiểu Kiệt đâm nhớ con quay quắt, lúc nào bà cũng bứt rứt không yên, mỗi ngày sau khi công việc kết thúc thì bà liền gọi về nhà, cứ cách một tiếng lại gọi chỉ là để nghe tiếng đứa con trai nhỏ.

Nhìn thấy cảnh vợ mình sống trong nỗi nhớ khắc khoải như vậy ông Khang Vinh- chồng cuả bà cũng không tránh khỏi đau lòng,vì thực ra chính bản thân ông cũng muốn có thời gian để ở gần bên đứa con trai mình nhiều hơn, để có thể bù đắp cho nó những thiếu thốn về tình cảm..dù đã giao nó cho đứa con lớn chăm sóc dạy dỗ nhưng ông nhiều khi vẫn chưa thể yên tâm lắm, vì so với Khang Thái thì Tiểu Kiệt là một đứa con khó bảo hơn nhiều..

Nghĩ thế là ông quyết định, tạm dừng công việc một thời gian, đưa vợ trở về nhà để được ở gần hai đứa con của mình..Tú Doanh nghe thế thì khấp khởi vui mừng.

Thế nhưng đối với Tiểu Kiệt thì cậu nhóc cảm thấy có chút gì đó bất ngờ, không phải là cậu không muốn được gần bố mẹ, nhưng quả thực, cậu vẫn chưa thể mở lòng với bố của cậu được, vì ông thực sự rất nghiêm khắc, mỗi lần chỉ cần nhìn cái nhíu mày của ông thì ngay đến Khang Thái còn phải sợ chứ đừng nói đến Tiểu Kiệt.

Điều quan trọng nhất là cậu lo nếu như bố mẹ ở nhà thì chuyện cậu và Đinh Đinh thích nhau sẽ sớm bị bại lộ, đến lúc đó thì ngay đến anh hai cũng sẽ bị vạ lây chứ đừng nói đến cậu..

Lúc nghe Khang Thái báo lại tin này mà lòng cậu rối bời khôn cùng..

Để trấn an tinh thần đứa em trai, Khang Thái bảo với Tiểu Kiệt, nhất định anh sẽ cẩn thận từng chút một để giữ bí mật chuyện của cậu với bố mẹ được chừng nào hay chừng nấy. Nghe những lời chắc chắn của ông anh trai, cậu phần nào cũng thấy an tâm. Riêng chuyện gì chứ, về khoản cẩn trọng thì cậu hoàn toàn tin tưởng vào anh trai mình. Tiểu Kiệt vốn tính đơn giản, nên cậu không nghĩ được nhiều chuyện quá xa xôi..

Nhưng Khang Thái thì khác, tuy ngoài mặt anh luôn cố tỏ vẻ bình thản với Tiểu Kiệt nhưng trong lòng anh thì vẫn luôn phập phòng lo sợ. Anh biết, sớm muộn gì rồi cũng không thể giấu bố mẹ chuyện đứa em trai của anh chỉ có thể có tình cảm với con trai..chuyện mà đối với bố mẹ mà nhất là ông bố của anh vốn vẫn bị ảnh hưởng nặng nề từ nền giáo dục nho giáo sẽ không thể nào chấp nhận được.. anh lo không biết đến lúc đó mọi chuyện sẽ như thế nào…

Thôi thì, cứ giấu được đến đâu hay đến đó..

Nếu như đến một ngày bố anh phát hiện ra bí mật này thì anh sẽ với tư cách làm anh mà đứng ra bảo vệ Tiểu Kiệt bằng mọi cách. Dù Khang Thái cũng thập phần rất sợ cái tính bảo thủ một cách thái quá của bố mình.

….

Nhưng cuộc sống này vốn luôn có nhiều điều xảy ra ngoài ý muốn của chúng ta.

Chỉ mới trở về nhà được mấy hôm thì bà Tú Doanh đã vô tình phát giác ra sự việc..

Số là hôm đó, lúc Tiểu Kiệt thì đã đi học, Khang Thái đi làm và chồng bà cũng vừa mới đi ra ngoài, bà ở nhà tranh thủ dọn dẹp vệ sinh nhà cửa.

Sau khi đã dọn xong hết mọi căn phòng trong nhà, bà liền mở cửa bước vào căn phòng của đứa con trai nhỏ để làm nốt cho xong. Cảm giác được chăm nom từ cái ăn chốn ngủ của đứa con bao năm xa cách khiến bà cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Sau khi đã quét sạch bụi dưới sàn, bà lại tiếp tục sắp xếp lại những thứ mà đứa con đã bày ra ở trong căn phòng, so với Khang Thái thì sự ngăn nắp của Tiểu Kiệt đúng là khác xa hoàn toàn, nhưng bà không vì thế mà trách cứ đứa con nhỏ, dù sao đó cũng là một thằng bé cá tính và mạnh mẽ..

Sắp xếp mọi thứ gọn gàng xong bà lại cầm lấy cái chổi lông gà để quét bụi ở chỗ tủ quần áo, sau đó đến kệ sách..khi bà vẫn đang quét thì bỗng từ trên kệ một cuốn sách rơi xuống đất…và vô tình một xấp ảnh trong đó đã bị rơi ra..

Bà Tú Doanh cuối xuống nhặt cuốn sách cùng với những tấm ảnh đó..và bà nhận ra…cậu con trai trong tấm ảnh cùng với con trai của bà trong chuyến du lịch Việt Nam vừa rồi..trong tấm ảnh đó hai cậu nhóc luôn có những cử chỉ khá là thân mật và trên môi luôn nở những nụ cười. Bà cười nhạt rồi lắc nhẹ đầu một cái, đúng thật là hai đứa nhóc này chơi thân đến nỗi tình cảm gắn bó đến mức này đây..thế nhưng..khi bà vô tình lật tấm ảnh lại thì thấy có một hàng chữ khiến bà không khỏi giật mình..” Kỉ niệm giáng sinh tại Việt Nam cùng với tình yêu của tôi –đồ ngốc Đinh Đinh “..lúc đầu bà vẫn chưa thể hình dung ra được điều này có nghĩa là gì..sau đó bà đưa tay lật giở đến từng tấm ảnh khác..đều có một hàng chữ đó.

Có một vài tấm còn thêm hàng chữ “ Kiệt và Đinh mãi mãi bên nhau”.. đến lúc này bà không thể nào tin vào những suy nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí của mình được nữa..bà không dám tin là con trai của bà lại có những rung rộng đầu đời với một đứa con trai khác..mà đó lại là thằng bé mà đã cũng đã được gặp mặt một vài lần …bà không xa lạ gì nó cả..

Bà vội vàng gấp cuốn sách lại, rồi mau chóng đem những tấm ảnh này ra khỏi căn phòng của đứa con trai..rồi tìm cách giấu nó đi ở một nơi mà chỉ có bà mới biết..bà muốn chính mình sẽ là người đi tìm hiểu rốt cuộc thực hư chuyện này là như thế nào…Bà cảm thấy lòng mình bối rối vô cùng..

Ngay khi vừa giấu xong mấy tấm ảnh đi thì ông Khang Vinh, chồng bà cũng vừa trở về nhà.Bà mau chóng lấy lại vẻ bình tĩnh để tránh đi sự nghi ngờ của chồng. Chồng bà tuy tính cách có phần bảo thủ và cố chấp nhưng ông lại rất yêu thương vợ con..nhưng cũng cực kì nghiêm ngặt đến mức độ có thể nói là hà khắc..đối với hai đứa con của mình.

Vừa bước vào nhà, nhìn thấy vợ ông liền cất giọng trầm ấm nói:

- Mình ơi, anh về đến nhà rồi

- Vâng! mình về rồi, mình ngồi xuống nghỉ đi. Để em đi rót nước cho mình nhé, mình đưa áo khoác đây em cất cho – Tú Doanh vừa nói vừa ân cần đến bên cạnh chồng của mình, mỉm cười rồi đón lấy cái áo khoác từ tay chồng..

Khang Vinh trìu mến nhìn vợ, rồi từ từ cởi chiếc áo khoác ngoài ra đưa cho Tú Doanh và nhẹ nhàng ngồi xuống.

Tuy đã sống chung với nhau gần ba mươi năm rồi, nhưng tình cảm của vợ chồng Khang Vinh vẫn rất tốt, chưa bao giờ thiếu vắng đi sự ngọt ngào, lãng mạn dành cho nhau..kể cả lúc bị thất lạc đi đứa con trai thì cũng không bao giờ có chuyện đổ lỗi cho nhau mà chỉ đành câm lặng bên nhau nuốt vào lòng nỗi nhớ thương quay quắt.

Những hành động ngọt ngào của vợ chồng Khang Vinh đã vài lần đập vào mắt của An Tử Yến vào những lúc anh đến nhà gặp Khang Thái..mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng ấy anh không khỏi chạnh lòng khi nhớ đến người mẹ của mình..lúc đó trong anh cũng đôi lần thoáng hiện những suy nghĩ… “giá mà bố mẹ của anh cũng được như thế..” những lúc đó anh lại đột nhiên cảm thấy ganh tỵ với Khang Thái một cách ghê gớm..

Đối với Đinh Đinh khi nhìn thấy cảnh tượng đó cũng nguyên một cảm xúc như vậy..!!

Tú Doanh từ trong bếp bước ra, trên tay cầm một li nước, trong lòng có chút căng thẳng..bà tính sẽ thử dò hỏi động thái của chồng mình..bà dịu dàng ngồi xuống

- Mình này..em có chuyện muốn hỏi..

- Ừm, mình hỏi đi, anh nghe nè..

- Mình ấy, mình nghĩ gì về thằng bé Đinh Đinh, mình thấy nó như thế nào?

- À, Đinh Đinh ấy hả. Mình thừa biết là anh rất quý anh em nó còn gì. Mình cũng vậy mà. Thực sự anh rất thán phục An Tử Yến, đứa trẻ này kì thực quá bản lĩnh, một mình nó vừa lèo lái một cái tập đoàn đồ sộ như An Thị, lại phải tự tay nuôi dạy đứa em trai của mình vậy mà cả hai vai trò nó đều làm tốt. Thằng bé Đinh Đinh ấy, nó vừa ngoan, lại hiền lành, học hành cũng giỏi giang.. kể ra hai thằng con nhà mình đều may mắn khi có anh em nhà họ An ấy làm bạn..- Khang Vinh vừa nói, ánh mắt vừa chứa đầy sự ngưỡng mộ..

- Vâng..! em hiểu, thằng bé An Tử Yến với Khang Thái nhà mình là bạn thân nhiều năm rồi, em không đề cập đến, nhưng mình nghĩ sao về hai đứa nhỏ, Đinh Đinh với Tiểu Kiệt nhà mình ấy

- Cái này thì quá rõ rồi, Đinh Đinh nó hiểu chuyện lại chu đáo, để nó làm bạn với Tiểu Kiệt anh thực sự rất an tâm..

- Nhưng mà mình à…em đặt giả thiết nếu như..giữa hai chúng nó tình cảm lại trên cả mức bạn bè thân thì mình nghĩ sao? – Tú Doanh mím chặt môi hỏi..

Một chút bâng khuâng khi Khang Vinh nghe vợ hỏi mình câu hỏi này..sau đó ông ngỡ như mình dã hiểu ý vợ, mỉm cười Khang Vinh nói:

- Cũng tốt chứ sao, chúng nó coi nhau như là anh em cũng tốt. Vì dù sao anh cũng xem hai anh em nó như con trai..đặc biệt là Đinh Đinh ấy..mà mình à, hôm nay sao em lạ thế, sao tự nhiên giống như đang chất vấn anh vậy, có chuyện gì sao?- Khang Vinh khó hiểu hỏi..

- À không, có chuyện gì đâu mình…chỉ là em hỏi vui vậy thôi. Vì chúng ta dù sao cũng là bố mẹ mà. Nên hiểu hơn về con cái chúng ta và bạn bè chúng cũng đúng mà..- Tú Doanh cố tình lảng tránh..

- Ừm..anh hiểu rồi. Hai đứa con của anh, nhất định phải là những người đàn ông người cha, người chồng mẫu mực trong tương lai, phải xứng đáng là chỗ dựa cho vợ con chúng sau này..- Khang Vinh ôn tồn đầy kì vọng nói..

Nhìn vào ánh mắt và nghe những lời nói của chồng, Tú Doanh lại càng thấy lòng mình hoảng loạn hơn. Bà biết Khang Vinh đối với hai đứa con trai luôn yêu thương và đặt nhiều kì vọng.. bà không thể hình dung ra được nếu như Khang Vinh biết được sự thật chuyện của Tiểu Kiệt và Đinh Đinh ông sẽ như thế nào.

Nhớ lại ngày trước lúc xảy ra tin đồn giữa An Tử Yến và Khang Thái, ông lại trở nên như một con người khác, bao điều tốt đẹp về An Tử Yến đã có từ trước đó đều bị ông đang tâm phủi sạch, ông và Khang Thái những ngày đó quả thực rất căng thẳng, lúc về nhà hai cha con dường như không thể đối diện, còn nếu cứ mở miệng ra là cách gì cũng cãi nhau, thậm chí có lúc ông còn suýt đánh luôn Khang Thái dù con trai ông lúc này đã trưởng thành..tình cảm rạn nứt nhiều năm kể từ sau khi Khang Thái làm lạc mất đứa em trai khó khăn mới có thể hàn gắn lại một lần nữa có nguy tan tành mây khói…nhưng may sao…tin đồn đó cũng nhanh chóng tan đi…

Nhưng lần này mọi chuyện lại hoàn toàn khác..nó chẳng phải là tin đồn nữa rồi..mà nó là sự thật..một sự thật mà chính bà đã tận mắt nhìn thấy…

………………………

……………………………….

Hôm đó, vào một ngày cuối tuần. Nhân lúc đi ra ngoài, bà đã hẹn gặp riêng Đinh Đinh..và cũng thật tình cờ không hiểu làm sao, hôm ấy Đinh Đinh đang một mình đi dạo trong nhà sách mà không có anh hai hay Tiểu Kiệt đi cùng..

Bà hẹn cậu nhóc đến một quán cà phê khá là sang trọng, không gian vô cùng yên tĩnh, bà mang theo cả những tấm hình chụp chung của con trai mình với Đinh Đinh…

Trong khi ngồi đợi cậu nhóc đến, bà cố gắng sắp xếp mọi điều muốn nói trong đầu mình sao cho thật hợp lí và để làm sao có thể khuyên giải Đinh Đinh mà ít làm tổn thương cậu bé nhất..

Đinh Đinh lúc nhận được cuộc gọi của Tú Doanh, cậu nhóc cũng có phần hơi ngạc nhiên, cậu không biết rốt cuộc bác gái Khang có chuyện gì mà lại muốn gặp riêng cậu như vậy… Nhưng cậu tự nhủ, dù có là chuyện gì thì khi trước mặt bác cũng phải thể hiện thật tốt…vì sau này dù có thế nào cậu với bác cũng sẽ là người một nhà…dù chuyện đó còn có vẻ rất xa xôi…

………………………..

- Dạ con chào bác gái – Đinh Đinh bước đến chỗ chiếc bàn mà Tú Doanh ngồi trong một góc nhỏ của quán cà phê, lễ phép nói..

- Ừm, bác chào con..con ngồi xuống đi, gọi nước đi con trai – Tú Doanh dịu dàng nói, bà khẽ đưa mắt nhìn vào gương mặt hiền lành của cậu nhóc đang đứng phía đối diện lòng lại cảm thấy thương đến vô ngần..nhưng thương nó là một chuyện, nhưng không thể chấp nhận tình cảm của nó lại là một chuyện khác..

- Dạ..! – Cậu nhóc đáp, chậm rãi ngồi xuống và nhẹ nhàng cầm lấy menu rồi nhẹ nhàng nói với người bồi bàn đang đứng gần đó- Anh cho em một li nước cam nhé..Sau khi nghe tiếng cậu gọi, người bồi bàn gật đầu nhẹ một cái, rồi khẽ cuối đầu sau đó thì cất bước…

- Con đang đi mua sách sao? – Tú doanh hỏi khi nhìn thấy chồng sách đựng trong chiếc túi bóng bên trái của Đinh Đinh …

- Dạ..mấy cuốn sách khoa học ấy mà..tại con thích đọc sách, với con muốn mua mấy cuốn truyện cười về cho anh hai con đọc để xả xì trét ạ..- Cậu nhóc lễ phép nói..- Hôm nay trông bác đẹp hơn ngày thường rất nhiều đó ạ..hi. Bác và bác trai đẹp đôi lắm, hèn gì mà anh Khang Thái với bạn Tiểu Kiệt ai cũng đẹp trai hết hơn à..-cậu nhóc khéo léo nói..

- Trời đất cái thằng nhóc này, miệng mồm dẻo quá..- Tú Doanh nghe những lời Đinh Đinh nói không khỏi phì cười…lại thêm phần xót xa..

- Dạ không phải..con nói thật đấy mà..con không có dẻo mồm đâu bác..mà hôm nay bác hẹn gặp con là có chuyện gì không ạ, khi nhận được điện thoại của bác con bất ngờ quá.

- Ờ thì…- Tú doanh đang định cất tiếng trả lời thì đã bị ngắt bởi người bồi bàn..

- Nước cam của quý khách đây ạ. Chúc quý khách ngon miệng- Người bồi bàn đặt ly nước cam một cách chuyên nghiệp trước mặt Đinh Đinh rồi khẽ mỉm cười, gật đầu chào..và rời gót ngay sau đó

Hai con người ngồi chỗ chiếc bàn cũng khẽ gật nhẹ một cái rồi lại tiếp tục câu chuyện…

- Đinh Đinh này…thực ra bác có chuyện này quan trọng muốn nói với con – Tú Doanh bắt đầu nghiêm giọng…

- Dạ..vâng!..con…nghe đây ạ..- Đinh Đinh thấy có phần hồi hộp khi nghe ngữ điệu của Khang phu nhân..

- Thực ra..cả gia đình bác rất quý hai anh em con. Bác và bác trai luôn coi anh hai con và con như con cái trong nhà vậy. Hai đứa lại là bạn thân của hai đứa con của bác nữa, đây thực sự gọi là cái duyên hiếm có..

- Dạ..con biết.con biết điều đó mà bác..con với anh con cũng rất quý hai bác mà..

Nhìn vào gương mặt đáng yêu hiền lành và đang tỏ ra có chút bối rối của Đinh Đinh mà Tú Doanh cảm thấy có chút chạnh lòng, bà quả thực không nỡ mở miệng nói những lời sắp tới..nhưng nếu không nỡ cũng không được, dù có yêu quý Đinh Đinh đến đâu, bà vẫn không thể chấp nhận chuyện con trai bà có tình cảm với cậu nhóc này được. Người làm mẹ trong bà cũng không thể để con bà đi sai đường lạc lối..

- Ừm. Vậy bác nói thẳng luôn. Nếu như con và Tiểu Kiệt nhà bác là bạn thân đơn thuần thì không sao, nhưng tại sao hai đứa lại có tình cảm trên cả mức bạn bè là sao thế? Điều này bác không thể chấp nhận được, hai đứa đều là con trai kia mà..

Đinh Đinh nghe những lời của Tú Doanh nói mà như sét đánh ngang tai, rốt cuộc là tại vì sao bác gái lại biết được chuyện của cậu và Tiểu Kiệt. Chẳng phải đây là bí mật giữa bốn người anh hai cậu, cậu, anh Khang Thái và Tiểu Kiệt thôi sao…vậy mà..tại sao…

- Bác gái…bác gái nói vậy là ý gì ạ?...con..con không hiểu..

- Đinh Đinh, con nhạy cảm lại hiểu chuyện như vậy, bác không tin con không hiểu những gì bác nói, nghe bác đi, hai đứa bây giờ còn nhỏ, mọi chuyện vẫn chưa đi đến đâu hết. Cho nên bây giờ tốt nhất là nhanh chóng chỉnh đốn lại. Cứ lo học hành cho tốt, sau này lên đại học, hai đứa vẫn là bạn tốt của nhau, vẫn có thể giới thiệu bạn gái của hai đứa cho bạn của mình..như vậy mới đúng con có hiểu không?

- Bác gái…con thực không hiểu…bác…ý của bác..- Đinh Đinh dù đang rất hoảng loạn nhưng vẫn kiên trì nói

- Đinh Đinh, con làm bác thất vọng quá. Bác cứ nghĩ con là đứa dễ bảo, nhưng không ngờ con cũng cố chấp quá đấy, vốn định nói nhẹ nhàng với con mà con không chịu..Vậy được rồi, con vẫn chưa muốn hiểu những gì bác nói phải không, vậy thì đây, con nhìn đi..- Bà Tú Doạnh thay đổi sắc giọng nói rồi đặt lên bàn xấp ảnh cậu và Tiểu Kiệt chụp với nhau trong những ngày du lịch tại Việt Nam..

Nhìn thấy nó cậu như chết lặng đi..Hóa ra tất cả là vi những tấm ảnh này, chính nó đã tố cáo chuyện của cậu và Tiểu Kiệt..

- Nếu như con vẫn còn chưa hiểu, thì lật nó lại đi..đọc những gì con trai bác viết đi..

Đinh Đinh khẽ run run, cậu bồi hồi lật tấm ảnh lại và nhìn thấy hàng chữ của Tiểu Kiệt trên đó..cậu sững sờ…không thể nói lên lời..chỉ khẽ cuối đầu …

- ……..

- Sao, bây giờ không dám chối cãi nữa đúng không, bằng chứng quá rõ ràng rồi nhỉ? – Tú Doanh nghiêm giọng nói, lòng có hơi chút xót xa..Bác thật không ngờ đó Đinh Đinh, tại sao con lại như thế hả, con là một đứa bé ngoan, lại hiểu chuyện thì lẽ ra con nên biết chuyện giữa con và Tiểu Kiệt là một điều không thể..con đừng có bắt chướt theo mấy cái phong trào ở Mỹ hay châu Âu gì cả. Đất nước của chúng ta là đất nước của Nho giáo, những điều đi ngược với đạo đức lễ giáo thì làm sao có thể chấp nhận được. Con trai sinh ra là để dành cho con gái..đó là quy luật tất yếu rồi..không thể có chuyện đi ngược lại..

- Bác gái…con…con…bác đừng nói vậy mà..con…

- Con đừng nói gì cả, kể từ lúc này con phải im lặng nghe bác hỏi, và bác muốn con thành thật trả lời bác, con đồng ý không?- Âm vực giọng nói của Tú Doanh có phần đanh thép hơn..

- Dạ..con đồng ý…-Cậu nhóc rụt rè đáp

- Chuyện của hai đứa, ngoài bác ra, còn có ai biết không? Anh hai con và anh của thằng Tiểu Kiệt có biết không hả?

- Dạ…dạ…cả hai anh đều biết ạ…

Tú Doanh nghe câu trả lời của Đinh Đinh mà hết sức bàng hoàng, vậy rốt cuộc là cả hai ông anh trai đều biết chuyện sai quấy của hai đứa em trai mà vẫn cứ dung túng cho chúng sao. Bà kì thực vô cùng tức giận, cả Khang Thái nữa, đứa con này từ trước giờ chưa giấu bà bất cứ chuyện gì, thế mà giờ đây một chuyện nghiêm trọng như thế này lại không cho bà biết…

- Con vừa nói gì, cả hai đứa đó nó đều biết..vậy mà chúng nó vẫn để cho hai đứa muốn làm gì thì làm sao, thật tức chết mà. Vậy hai đứa bắt đầu chuyện này từ bao giờ hả?- Âm vực của Tú Doanh lại nâng cao hơn một chút..

- Dạ…dạ…con có thể không nói được không ạ, bác gái làm ơn đi ạ..- Đinh Đinh khổ sở khẩn cầu..

- Không, con chỉ được phép trả lời, không được phép yên lặng, trả lời bác mau..

- Dạ…dạ..tụi con…tụi con…chỉ mới bắt đầu hồi….hè thôi ạ….- Đinh Đinh ngập ngừng nói, tim cậu đang đập liên hồi..

- Từ hồi hè..đến bây giờ…cũng đã hơn nửa năm rồi..giỏi thật đấy.. đã vậy lại còn cùng nhau đi du lịch nữa..cả cái thằng Khang Thái này..tức chết mà..- Tú Doanh lầm bầm..

- Bác gái…bác đừng trách anh Khang Thái..thực ra lúc đầu anh ấy cũng không đồng ý đâu..nhưng mà tại con…tại anh ấy thấy con…với Tiểu Kiệt thân với nhau quá…mà anh ấy lại sợ Tiểu Kiệt buồn nên anh ấy mới….bác đừng trách anh ấy mà…cũng đừng trách Tiểu Kiệt…là tại con…- Đinh Đinh rụt rè nói, cậu cố tình nhận hết trách nhiệm về mình..

- Nếu con nói thế nghĩa là anh hai con nó đồng ý ngay từ đầu sao? Nó không phản đối gì sao? Bác nghĩ anh hai con nó vốn cứng rắng hơn Khang Thái nhà bác nhiều, nó lại là cấp trên của con bác nữa, nếu nó không đồng ý thì thằng Khang Thái không thể nào đồng ý được..

- Dạ..vâng..anh hai con…chấp nhận chuyện của con ạ..là tại vì anh hai con thương con bác à..

- Thương ư, nó thương con nên nó mới dung túng cho con đi làm cái chuyện trái với luân thường đạo lý đấy sao?. Bác thực sự đã nhìn nhận sai về nó rồi, bác cứ nghĩ nó dạy dỗ con rất tốt nhưng ai ngờ..thật đúng là không thể hình dung ra được. Chả trách ngày trước có tin đồn giữa nó và Khang Thái nhà bác, lúc ấy sao bác có thể bênh vực nó đươc chứ..- Tú Doanh như mất hết lí trí buông một tràn miệt thị An Tử Yến..

- Bác…bác không được nói anh hai con như thế..anh hai con không đáng bị nói như thế đâu. Thực ra lúc đầu anh ấy ủng hộ con, nhưng sau anh hai con cũng có ngăn cản con rồi..anh ấy sợ con bị ảnh hưởng học hành nên không cho con tiếp tục nữa..nhưng mà vì thấy con buồn, thấy con khóc nên anh hai con mới không ngăn cản nữa..mà bác gái, xin bác đừng nói việc giữa hai người con trai thích nhau là trái luân thường đạo lý được không. Thực ra..tình cảm đó nó cũng giống như những tình cảm bình thường khác giữa con trai và con gái thôi. Anh hai con hay dẫn con đi đến chỗ anh làm từ thiện nên con hiểu, những người như con và Tiểu Kiệt hay như họ..vẫn có quyền được yêu thương được hạnh phúc mà bác..chỉ là vì do đất nước của chúng ta vẫn còn chưa cởi mở được chuyện này…- Đinh Đinh tuy giọng hơi run nhưng khẩu khí vẫn rất kiên cường..

- Này An Tử Đinh, rốt cuộc là cậu đang dạy đời tôi phải không?. Cậu đang cố ý nói là tôi nói sai đúng không, thật là không hiểu nổi, cậu thì ra lại cố chấp cứng đầu như vậy, thế mà tôi cứ nghĩ cậu ngoan ngoãn dễ bảo cơ đấy, đúng là tôi nhìn nhầm cậu rồi, cả thằng anh hai quý hóa của cậu nữa cũng vậy, nó tiêm nhiễm vào đầu cậu rồi vào đầu hai đứa con trai tôi những cái lý lẽ hoang đường đó đúng không, mà cậu cũng đừng lôi con trai tôi vào. Nó là bị anh em các người dụ dỗ đưa vào tròng thôi. Con trai tôi không phải loại người ghê tởm này, nó là đàn ông, sau này người mà nó yêu, người mà nó cưới phải là một đứa con gái, một người có khả năng làm mẹ cứ không phải là một thằng con trai như cậu…- Tú Doanh đã hoàn toàn thay đổi một trăm tám mươi độ gay gắt nói..

Những lời nói đó như mũi dao đâm mạnh vào lòng và tâm hồn thánh thiện của cậu bé Đinh Đinh kia…cậu giương đôi mắt đã bắt đầu ầng ậc nước nhìn vào người phụ nữ sang trọng với gương mặt khả ái đang ngồi phía đối diện nói:

- Bác gái..xin bác..đừng nói vậy mà..bác đừng nói anh hai cháu như thế..nếu bác không thích cháu, bác nói gì cháu cũng đượcnhưng đừng xúc phạm anh hai cháu, cháu không phải là đang dạy đời bác, cháu chỉ muốn giải thích cho bác hiểu, để bác có thể thông cảm cho cháu và Tiểu Kiệt …tụi cháu hoàn toàn không có đi quá xa, chúng cháu vẫn học hành chăm chỉ, không để bị sao nhãng mà..

- Cậu đừng có giở cái giọng điệu đó ra với tôi nữa…cái gì mà thông cảm, cái gì mà không đi quá xa..bây giờ tôi không muốn nói nhiều với cậu nữa, cậu làm ơn tránh xa con trai tôi ra đi..chính là cậu,là anh trai cậu đã dạy dỗ cậu đi quyến rũ con trai nhà người ta có đúng không? Nhưng các người hãy quên cái ý nghĩ điên rồ ấy đi. Hai đứa con trai tôi không phải là mục tiêu của loại người ghê tởm như các người, các người đừng có hết thằng anh rồi đến thằng em đi dụ dỗ quyến rũ hai đứa con trai của tôi..- Tú Doanh không còn giữ được bình tĩnh, tuôn ra những lời nói vô cùng độc địa..

- Bác gái..bác làm ơn đừng nói anh hai cháu như thế, anh hai cháu không có dạy dỗ cháu quyến rũ ai cả, không có mà…bác gái…xin bác..đừng nói những lời như thế nữa…cháu hứa..cháu và Tiểu Kiệt sẽ không đi quá…

- “BỐP “..cậu im ngay đi không, còn muốn ngoan cố đúng không. Tôi cho cậu hay, cho dù là tôi hay là chồng tôi cũng không bao giờ chấp nhận chuyện của cậu và con trai tôi đâu, cậu tỉnh táo lại đi, đừng để chuyện này đi đến mức không thể kiểm soát được. Cứ cho là cậu thích con trai tôi đi, nhưng đó là chuyện của cậu, nhưng tôi không để điều đó xảy ra với con của tôi được. Bố nó rất nghiêm khắc, không bao giờ chấp nhận chuyện nó thích một đứa con trai đâu. Nếu mà để ông ấy biết chuyện này, con trai tôi chắc nó sẽ khó sống..cậu hiểu chưa hả…nếu cậu thật lòng thích nó thì hãy buông tha nó đi …- Tú Doanh sau khi giáng vào mặt Đinh Đinh một cái tát hằn in rõ năm ngón tay lên bờ má phúng phính của cậu nhóc lại đưa đôi mắt rực lửa lẫn đau xót lên giọng với cậu…

- Bác gái…cháu…cháu hứa…chúng cháu sẽ cẩn thận, sẽ không để bác trai biết được…chúng cháu vẫn sẽ học tốt, vẫn sẽ đậu đại học mà..- Đinh Đinh run run giọng nói, má cậu sưng phồng lên vì cái tát..

- Đừng có ngu ngốc như thế, không lẽ cậu nghĩ chuyện tày đình này có thể giấu cả đời sao…nếu để chuyện này kéo dài thì càng khó giải quyết, chi bằng cắt đứt ngay bây giờ đi..nếu cậu không nghe tôi, thì đừng có trách tôi nhẫn tâm, tôi biết cậu thương nhất anh hai cậu, tôi có quen một vài người rất có thế lực trong giới truyền thông, chỉ cần họ đặt bút nói mấy lời thì cái tập đoàn An Thị mà anh hai cậu cũng coi nó như sinh mệnh của mình, chỉ sau cậu mà thôi..sẽ sụp đổ…đến lúc đó tôi e..anh hai cậu cũng sẽ…- Tú Doanh buông lời đe dọa..

- Không…được….bác làm ơn…đừng làm như thế…An thị đối với anh hai cháu nó cũng như sinh mạng của anh vậy..bác đừng hại anh cháu,bác làm ơn….thôi được..nếu như bác muốn cháu chấm dứt với Tiểu Kiệt…cháu sẽ nghe lời bác..- Đinh Đinh đau đớn nói, hai hàng nước mắt lăn dày trên gương mặt cậu..

- Đấy, như vậy có phải là ngoan không. Bác gái không phải muốn nặng lời với cháu..nhưng mà cháu cũng phải hiểu cho người làm mẹ như bác..Nếu mẹ cháu còn sống mà gặp hoàn cảnh như bác, bà ấy cũng sẽ làm như bác thôi, không có khác gì đâu..- Tú Doanh hạ giọng nói..

- Cháu hiểu…cháu hiểu….thưa bác….nhưng bác làm ơn…- Đinh Đinh nghẹn ngào khi nghe thấy Tú Doanh nhắc đến người mẹ quá cố của mình, cậu bất giác nức nở…-hich hich…

Tú Doanh nghe thấy tiếng khóc của Đinh Đinh thì có chút áy náy, bà biết mình đã quá đáng với những gì mình nói nhưng nếu bà không làm như thế, thì bà không có cách gì để ngăn cản cậu bé với cái ý chí kiên cường này…Bà khẽ đưa bàn tay lên vai cậu vỗ nhẹ một cái rồi cất tiếng:

- Cháu là đứa bé ngoan, nên mong cháu đừng trách bác..bác cũng có nỗi khổ của mình..- Nói rồi, Tú Doanh rụt tay lại, rồi nhanh chóng bước đi bỏ lại cậu nhóc mười lăm tuổi đang ngồi gục trên chiếc bàn trong một góc của quán cà phê sang trọng này..

Đinh Đinh khóc rất nhiều, lòng cậu và trái tim cậu đều nhức nhối đến vô ngần..nước mắt cậu, nỗi đau của cậu, những gì cậu chịu đựng với những tủi hờn, đớn đau, bất hạnh của suốt mười lăm năm qua dường như đều tuôn trào…nước mắt cậu ướt đẫm cả tay áo…

Tiếng khóc đó đã khiến cho những người khách và cả mấy nhân viên có mặt ở quán cà phê đó chú ý…họ không hiểu cậu nhóc đó tại sao sau khi nói chuyện với người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng kia xong lại khóc đến như vậy…

Đinh Đinh thì cứ khóc…cậu không để ý bất cứ điều gì cả…khóc đến nỗi như muốn lả cả người đi…