Chuyện Bát Chỉ lại bị bàn tán một trận, Vương thẩm tươi cười rạng rỡ nói Bát Chỉ hôm đó là hái thảo dược thì bị ngã xuống núi, may mắn được một phú thương trẻ tuổi đi ngang qua cứu, lấy thân báo đáp là chuyện nên làm.

Mấy người trong trang còn muốn hỏi vài điều nữa, nhìn trên ngón tay bà đeo đầy nhẫn lớn bằng vàng ròng, liền bĩu môi và nuốt nước miếng xuống. Người ta có số, không ước tới được.

Kế đó, Vương thẩm lại vươn tay chỉ con gà lô hoa đang treo trên cửa nói, việc này có lỗi với Tô Phàm, bà một lão quả không có gì hay để bồi thường, sau này muốn ăn gà thì cứ tùy tiện qua nhà bà bắt về.

Tô Phàm xua tay nói không cần không cần. Sau lưng có người nhéo lưng y, Li Lạc hai mắt bốc ra lục quang, nước miếng chảy dài ba thước. Vì thế đành miễn cưỡng nhận.

“Mau! Mau! Đi đun một nồi nước nóng, nhổ lông gà! Bổn đại gia nhai rau xanh nửa tháng rồi, cuối cùng đã muốn vượt qua được!” Hồ ly vồ tới đoạt gà.

Tô Phàm vội bảo vệ gà vào lòng, “Ngươi đừng dọa nó, để nó đẻ trứng ấp ra gà con chẳng phải hay hơn?”

Ngươi tới ta đi tranh cả ngày, hồ ly một phen bước mắt một phen nước mũi ôm đùi Tô Phàm van vỉ “Tô Phàm, Tô Phàm”. Đáng tiếc kẻ đọc sách tính tình cứng ngắc, như thế nào cũng không chịu gật đầu, còn trịnh trọng cảnh báo hắn: “Nếu ngươi ăn nó, ta, ta sau này liền, liền mặc kệ ngươi luôn!”

Hồ ly thối mặt ngồi chồm hổm ở cửa, nhìn con gà mái nhỏ không biết điều đó vênh váo tản bộ trong sân, hung hăng bứt đứt cây cỏ trong tay.

Cho mi sống lâu thêm đôi bữa, nếu trong vòng ba ngày không ấp ra gà con, hừ hừ, bổn đại gia băm mi làm thịt gà bằm! Đầy mỡ lại tương, hương vị hơi hơi ngọt chút nữa…

Nước miếng chảy “Ào ào”. Thư ngốc chết bầm, thư ngốc dốt nát!

“Cục cục…” Gà mái nhỏ không biết sống chết chạy tới trước mặt hắn, con mắt đen đen đối lại mắt cáo vàng nhạt của hắn.

Hắn không khống chế được đưa tay tới nắm cổ gà. Mắt gà nháy nháy, lại cúi đầu, trên bàn tay trắng bóc của Li Lạc nở ra một đóa hoa hồng nhỏ.

Đau!

Mi vừa nhíu, đầu quay đi, chạy tới chỗ Tô Phàm đang đọc sách xòe tay ra cho y xem, “Tô Phàm, Tô Phàm, nó mổ ta! Tô Phàm…”

“Nếu ngươi không hại nó, nó sao lại có thể đụng đến ngươi?” Tô Phàm nhìn sách không ngẩng đầu lên.

Hồ ly cong miệng lui ra cạnh cửa từng vuốt từng vuốt mà cào cửa, trong tiếng vang “Rột rột” phát tiết bất mãn của hắn.

Tô Phàm từ trong sách ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn cười khổ.

Hồ ly cũng có thời điểm dịu dàng. Mấy ngày nay Tô Phàm lúc nào cũng không hiểu mình làm sao lại chạy lên trên giường lớn ở buồng trong. Hồ ly đứng bên giường nhìn chằm chằm hoa văn chạm trổ trên khung giường, du long hí phượng, bên cạnh hai đóa hoa sen mọc cùng một gốc quấn quýt nhau, “Buổi tối lạnh, ngủ không được. Ai bảo ngươi tên bần cùng này trong nhà ngay cả một cái ấm lò cũng chẳng có…”

Nắng sớm rọi vào, trên mặt hắn hơi phát ra quầng sáng hồng.

“Dù sao đều là nam cả, thư ngốc tử ngươi đừng nghĩ loạn.” Hắn càu nhàu, thanh âm trầm trầm.

Tô Phàm cảm thấy có cái gì đó từ trong ngực trào lên, ấm áp như đêm qua.

Nhìn Li Lạc liền nhớ đến trẻ em trong học đường. Hoặc nghịch ngợm, hoặc sợ sệt, hoặc cục tính, hoặc hồn nhiên.

Có thông minh hiếu học, học một biết mười, giống như Tử Khanh năm ấy. Khắp cả khóa học vẫn còn lưu lại bài tập của hắn.

“Chỉ có đậu Trạng Nguyên mới có thể làm đại quan, mới có thể khiến cho cha yêm, mẹ yêm trải qua cuộc sống tốt nhất.” Con mắt của đứa bé đó trong veo ngời sáng, cực kỳ giống mình năm ấy.

Cũng có nghịch ngợm phá phách, thư không hảo hảo đọc chữ không hảo hảo viết, tròng mắt lăn đi vừa chuyển liền chẳng biết sẽ sinh ra cái chủ ý gì. Thừa dịp y vừa không lưu tâm, liền lủi lên cái cây quấn chặt trên song cửa.

“Xuống, xuống, Quản Nhi con mau xuống! Chớ để làm bị thương.” Tô Phàm nhìn mà lo.

Trong tay Tô Phàm nặng đi, có thêm một quả đỏ au.

“Tiên sinh nếm thử xem, ngọt lắm.”

Chỉ chốc lát sau, trái hồng như mưa từng quả từng quả rụng xuống, toàn bộ đám trẻ tay cầm một trái, cười hì hì nhìn y. Dở khóc dở cười, y không muốn giáo huấn cũng không được.

Sau khi tan học, học sinh đều đã về nhà rồi. Tô Phàm lấy quả trong ngực ra cắn một cái, giòn ngọt hơi chua, miệng đầy hương quả tươi.

“Đúng không? Đúng không? Rất ngọt chứ?” Bên cửa sổ ló ra cái đầu nhỏ, con mắt chớp chớp, sáng như sao.

Vị ngọt của quả còn dư vị trong miệng, trông ra ngoài cửa, núi xanh nửa chận ánh tà dương, ráng chiều chảy vàng, khói bếp lượn lờ. Đàn gà xếp cánh chậm rãi thong thả bước qua trước cửa, phía sau tiếp nối đàn ngỗng trắng, cái cổ co co rụt rụt, dáng đi tập tễnh.

“Nhị Đản! Tiểu thỏ tể tử! Đừng có lêu lổng bên ngoài nữa. Về nhà! Ăn cơm!”

Quang cảnh xa xa gần gần, tiếng vang xa xa gần gần. Đơn giản, bình thường mà đẹp đẽ.

“Này, sao vẫn chưa về nhà? Lão tử đói lắm rồi, làm thịt con gà đó thì không được trách ta.” Kẻ tóc bạc áo trắng tựa vào cạnh cửa học đường vẫy tay với y.

“Được, không oán ngươi.” Bên môi tràn ra ý cười.

Biết đâu, không đi ứng thí, không đậu Trạng Nguyên, cũng không phải tiếc nuối như thế.

***

Thời gian như nước chảy trôi đi, thi thoảng gợn lên vài cơn sóng.

Gà mái nhỏ không phụ chờ mong của Li Lạc, rất nhanh đã ấp ra một ổ gà con, vàng ươm tụm vào nhau, xù lông, rất là chọc người yêu thích.

Hồ ly nhìn thấy nước miếng nhỏ giọt, vừa đấm vừa xoa mà nhốn nháo muốn ăn gà. Vừa lật bàn mắng người vừa quệt nước miếng giả bộ khóc, buổi tối thì lết vào trong ngực Tô Phàm ai oán kêu gào: “Ta muốn ăn gà! Ăn gà! Canh gà, chân gà, cánh gà, gà nướng, gà quay, xà xé phay…”

Tô Phàm để mặc hắn nhưng không gật đầu, nửa dỗ nửa khuyên theo sát hắn nói lý: “Gà con nhỏ, còn cần gà mẹ chăm sóc. Ngươi lại nhẫn nhẫn đi. Cánh gà của Phượng Hoàng Hiên lần trước còn thích không? Nếu không thì ngày mai khi ta đến thị trấn sẽ giúp ngươi lấy một ít?”

Chạng vạng hôm sau, Li Lạc gặm móng gà, hai mắt tỏa sáng không tha nhìn chằm chằm đàn gà con trong vườn, ánh mắt tham lam khẩn thiết lại thù hận ẩn nhẫn, trộn lẫn với nhau khi nhìn Tô Phàm lại thêm chút đáng thương.

“Hừ, gà chỗ này không cho ăn, lão tử sẽ không đến chỗ khác sao?” Hồ ly oán hận nghiến răng.

Không lâu sau, trong trang bắt đầu liên tiếp mất gà.

Khởi điểm là con gà đẻ trứng của Tào Quả ở cửa trang nuôi trong nhà đã nhiều năm, ngủ dậy một giấc đã không thấy bóng dáng. Nữ nhân khuôn mặt thon gầy dậm chân giữa đường mắng cả ngày, mọi người khuyên đôi câu cũng không để vào bụng. Ngoại ô sơn thôn, làm sao không có một, hai con chồn a?

Qua hai ngày, gà mái đen nhà Tề bá cũng mất, ngay sau đó là gà trống lớn nhà Trương thẩm, gà mái nhỏ lông trắng vừa mới đẻ trứng nhà ba chị em họ Lí, còn có… Không hơn nửa tháng, hơn phân nửa nhà trong thôn đều đã gặp hại. Đây là chuyện đột phát gì? Ai từng gặp qua con chồn như vậy? E là đã đến một đàn sói hoang đói rồi?

Vì thế, trong trang bắt đầu có người tự phát giữa đêm cầm gậy gộc, cuốc chim tuần tra, đều là hậu sinh trẻ tuổi và hán tử cường tráng. Ngay cả như vậy, gà vẫn ba ngày hai phía mà mất tích.

Lão nhân có tri thức trong trang lần lượt đi xem xét từng cái chuồng gà, sạch sẽ, không có chút máu gà. Sau khi khom lưng lui ra khỏi chuồng gà, vuốt râu bạc trầm ngâm hồi lâu, mới thở dài nói: “Sợ là có yêu quái rồi.”

Lời vừa nói ra, tức khắc nổ tung nồi. Mọi người tụ lại dưới tán đại thụ ngươi một lời ta một tiếng mà nói tới.

“Yêu quái là muốn ăn thịt người đó! Bây giờ ăn gà, sau này khó tránh rồi!”

“Trong trang của cháu trai nhà cô hai của bà nội dì Ba ta đã từng xuất hiện yêu quái, một nhà năm miệng đều chết hết. Hút máu ăn thịt, chỉ còn lại có bộ xương trắng hếu, thật dọa người…”

“Không thể như vậy chứ? Trong Tĩnh Giang thành bên kia sông cũng từng nháo ra quỷ. Biến thành một cô nương tướng mạo xinh đẹp chuyên dụ dỗ nam nhân, phàm là bị ả vừa mắt, không bị hút hết tinh nguyên thì tuyệt không buông tay! Khi người đó chết nghe nói là gầy xọp luôn! Tròng mắt cũng lòi ra ngoài…”

“Theo ta thấy, chúng ta hãy mau mời một cao tăng đến thu bắt đi.”

“Đúng, đúng! Ta đi tìm tộc trưởng nói xem…”

“…”

Hồ ly ở đầu cành đánh một cái ngáp, nhướng mắt nhìn thấy Tô Phàm đang đứng cách đám người không xa. Liền vươn cái lưng mỏi, vừa nhún người đã nhảy đến bên cạnh y, “Này! Này! Ngốc tử.”

Tô Phàm rõ ràng đang nghĩ gì đó, bị hắn gọi một tiếng, “À -” một cái lùi về sau vài bước.

“Nghĩ cái gì đó?” Thấy không ai chú ý đến bên này, Li Lạc kéo tay y qua nắm trong lòng bàn tay. Ướt sũng, lạnh cóng buốt giá.

Tô Phàm tránh khỏi hắn, rũ mắt xuống không nói lời nào.

Cuộc trò chuyện dưới tàn cây bên kia bị gió thổi tới bên này.

“Yêu quái…”, “Hồ…”, “Hồ yêu…”, “Lang…”, “Quỷ…”

Li Lạc liền biết y đang nghĩ gì, “Ngươi không phải là…”

“Ta tin ngươi!” Tô Phàm cắt lời hắn chủ động nắm tay hắn, “Đói chưa? Chúng ta về nhà ăn cơm.”

Gió thổi lên, sợi tóc đen nhánh của thư sinh phất đến trên mặt hắn, ngứa ngáy. Li Lạc thấy y nghiêm chặt nét mặt, hơn nửa ngày mới thốt ra được một câu.

“Tên nào không muốn sống giành trước một bước trộm gà lão tử vừa ý? Đừng có để bị bổn đại gia bắt được, bắt được liền cắt đứt tay chân cột lên xà nhà làm thịt hun khói!”

Li Lạc nói, ta biết ngươi tên thư ngốc tử này để bụng lắm, ngoài miệng nói tin tưởng trong bụng nhất định còn chần chừ. Vậy để bổn đại gia đích thân ra tay, đi bắt cái tên trộm gà đáng ngàn đao chém chết đó tới, bằng không ngươi vẫn sẽ cười khó coi như vậy, lão tử nhìn thật không dễ chịu.

Khi đó, vừa ăn xong cơm chiều, hồ ly ngồi trên ghế mềm, ngậm tăm trúc nhìn gà nhỏ trong sân chạy tới chạy lui, một mặt chùi nước miếng vừa chảy qua khóe miệng.

Tô Phàm đang dọn bàn, hồ ly ăn cơm cứ y như sói đói vậy, cặn canh canh nước nước, hạt cơm rớt đầy bàn, Tô Phàm lần nào cũng phải lau thật vất vả, tiếc cái bàn tròn gỗ táo tốt như vậy, một lần lau không cẩn thận, lần sau dính dầu mỡ lại muốn lau sạch đi thật là khó.

Nghe Li Lạc nói thế, tuy có bối rối vì tâm sự bị nhìn thấu, nhưng ngẫm lại cũng là trừ đi một cái hại trong trang, liền gật đầu đáp ứng.

“Nếu ta bắt được, phải cho ta ăn gà! KHông được nuốt lời nữa.” Ánh mắt hồ ly nhìn gà thật phức tạp.

Không đợi Tô Phàm gật đầu, Li Lạc lại mở miệng nói: “Không lên tiếng? Không lên tiếng là đáp ứng. Không thể kéo dài nữa, đêm nay bắt được gà, đêm mai sẽ có canh gà! Không phải, đêm nay bắt được gà, ăn khuya đêm mai chính là canh gà. Liền định như vậy đi, không được lắm lời.”

Dứt lời hắn liền nhảy ra cửa, chạy tới trong vườn lần lượt bắt từng con gà nhỏ vào trong tay đánh giá, “Con này gầy quá, rốt cuộc là chuột đẻ hay gà đẻ? Con này chân mảnh quá, chân mảnh như thế còn gọi là gà sao? Con này cổ quá dài, xấu xí…”

Tô Phàm biết rõ đúng là đã bạc đãi hắn rồi, liền tùy ý hắn đi đùa ầm lên.

Ngay sau đó, mọi nhà trong trang đều vội vàng tu sửa hàng rào, sửa chuồng gà, nhốt gà vào trong chuồng không cho ra ngoài. Chỉ có Li Lạc nghênh ngang ôm con gà mái nhỏ lô hoa đó lang thang khắp xóm.

Người trong trang thấy vậy sốt ruột thay cho hắn.

“Biểu ca Tô Phàm hắn nha, gần đây nháo yêu quái đấy, mau ôm gà về gấp rút trông coi đi, đừng để cho con yêu quái nọ nhớ nhung tới.”

Li Lạc vỗ về lông gà cười đến sơn thanh thủy lục(1), “Không sao không sao, ta còn lo hắn không nhớ tới nữa kìa.”

Mọi người bất đắc dĩ lắc đầu, không phát hiện con gà trong ngực hắn đã run lẩy bẩy đến mắt cũng trắng dã rồi. Thử hỏi trên đời này có con gà nào ở trong ngực hồ ly mà có thể lâm nguy không sợ không?

Nghĩ đến không lâu sau là có thể đem con gà trong ngực này nhét vào bụng, khóe miệng Li Lạc lại không ngừng được vểnh lên vài phần, gà trong ngực làm như cảm ứng được hắn đang nghĩ gì, dứt khoát mắt vừa nhắm trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Cùng té xỉu còn có mấy cô nương khéo sao vừa đi ngang qua, Nghênh Hương cô nương, Trân Trân cô nương vân vân…

Về sau, Tô Phàm phát hiện con hồ ly này luôn chẳng hiểu sao cứ chạy tới trước mặt y cười với y, nửa đêm tỉnh lại cũng có thể đối diện với khuôn mặt tươi cười của hắn. Thư sinh có chút kỳ quái. Li Lạc cũng kỳ quái như thế mà quay lưng lẩm bẩm tự hỏi: “Làm sao mà không ngất chứ? Làm sao mà không ngất chứ?” Đương nhiên, đây là chuyện sau này.

Lại nói hiện tại, khó khăn đợi cho trời tối, canh vắng, lúc này mọi người đều đang ngáy trên giường, trên đường không một bóng người.

Thỉnh thoảng nghe được đôi tiếng mèo hoang kêu, hoặc là tiếng rên-ngân ám muội chẳng biết từ trong phòng nhà ai truyền đến “Muốn chết ta rồi…”, “Ừ… A… A… Chỗ đó… Đừng…”, “Ha… A… Ca ca ngoan… Mau… Mau… A”, muốn nghe tử tế thêm một chút, lại càng ngày càng mơ hồ, dần dần không nghe được nữa.

Thiết! Hồ ly nằm trên đầu giường hừ lạnh một tiếng, thu hồi tâm trạng tiếp tục nhìn chằm chằm con gà mái nhỏ đang một mình dạo bước dưới tường.

Cũng đã ba ngày không có động tĩnh rồi, hôm nay là đặc biệt đến câu ngươi ra. Lão tử không tin ngươi chịu được!

Hắn đã sớm đi thăm qua các nơi, phàm là trong chuồng gà các gia đình bị trộm qua đều có một cỗ mùi hồ xú thoang thoảng, kẻ khác không nghe thấy, nhưng không gạt được Li Lạc hắn, chắc chắn là cùng tộc không thể nghi ngờ.

Gà đẻ trứng nhà Tào quả, lão tử nửa tháng trước đã trúng ý; gà mái đen nhà Tề gia, lão tử đến nhà lão ăn hơn một nửa là để ngắm nó; còn có gà trống lớn nhà Trương cá diếc, lão tử nghĩ đến hai cái đùi của nó thì nghĩ đến trong mơ cũng chảy nước miếng…

Tên nào không biết xấu hổ dám giở trò trên địa bàn của hắn! Tuyên bố là không nể mặt Li Lạc đại gia hắn sao? Li Lạc nghĩ, có chút cảm giác sỉ nhục bị ra oai phủ đầu hạ bệ.

Trăng treo giữa trời, trên đường vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, gà mái nhỏ hiển nhiên cũng mệt lử, lui xuống dưới chân tường ngủ gà ngủ gật.

Không lâu sau, chân trời lại lất phất mưa nhỏ, thế mưa không lớn nhưng dày. Không đến một khắc, xiêm y vải bông trắng thuần đã ướt đẫm, dính chặt trên người khó chịu. Hồ ly vốn không có kiên nhẫn, chờ trên tường đến chán nản, khó chịu trong người ngấm đến ngực thì dâng thành bực bội.

Cái gì mà tức đến phá thiên! Cái gì mà phá địa! Cái gì mà phá kẻ trộm gà! Mệt đến Li đại gia ngươi chật vật như con gà rớt vô nồi nước nóng, bắt được trước trói lại, ngâm trong hũ vải ướt ba ngày ba đêm, ta xem ngươi khó chịu không!

Đầu đường đi đến một bóng người, dù giấy áo dài xanh nhạt, một mạch đi dọc đường nhìn quanh thăm dò gì đó khắp bốn phía. Đi tới chân tường, thấy con gà ở góc tường, lại ngẩng đầu lên tường khẽ hô: “Li Lạc, Li Lạc, xuống đây đi. Chớ để ướt. Đêm nay không cần đợi nữa, đừng dầm mưa hại thân.”

Mưa bụi mông lung, chỉ thấy y ngước hai con mắt lo âu lên một lần lại một lần quét qua đây, trên vạt áo lót xanh nhạt còn có bùn lầy màu đen, nhất định là dọc đường đi vội bị bắn lên.

Li Lạc lập tức đứng lên nhảy xuống đi, nhưng lại có tình kéo chậm bước chân rề rề đến trước mặt y, y thấy liền vội vàng đưa ô tới che cho hắn, lại dùng tay áo lau nước mưa trên y phục hắn.

“Ngươi tới đây làm gì? Rốt cuộc đọc sách đến chán rồi phải không? Chạy tới cái kiểu này, kẻ trộm đều bị ngươi hô cho bỏ chạy.” Li Lạc nhận ô trong tay Tô Phàm, ô trúc vào tay ấm áp, là nhiệt độ y lưu lại, ngón tay theo bản năng vuốt khẽ, ngoài miệng cũng không ngừng được không than.

“Ta… xin lỗi. Nhưng trời mưa rồi, ta sợ ngươi nhiễm lạnh…” Tô Phàm vội thấp giọng giải thích. “Hừ! Quên đi quên đi…” Hồ ly trong lòng vui sướng, xoay người sợ Tô Phàm nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, “Cũng không chịu nhìn xem bản thân ngươi, che ô mà có thể ướt đến thế này…”

Nửa câu sau nói thật khẽ, Tô Phàm không nghe rõ, hỏi: “Cái gì?”

“Ngươi… Không có gì.” Hồ ly cảm thấy cả người không được tự nhiên, cất bước tiến nhanh về phía trước, “Còn thất thần làm gì? Về nhà, ngủ đi!”

“A.” Tô Phàm vội đuổi theo.

Ngay lúc ấy, ai cũng không chú ý đến, một đạo bóng đen “Vụt” thoáng cái chạy tới, lao thẳng đến con gà bị bỏ quên trong góc tường.

“Coi chừng!” Li Lạc có thể thấy Tô Phàm còn đang tỉnh tỉnh mê mê sắp đụng vào bóng đen, vội vứt ô xoay người đến bảo vệ y.

Không ngờ lại muộn một bước, Tô Phàm không kịp thu thế bị bóng đen đánh ngã lên đất, ngã thật mạnh, áo lót xanh nhạt hơn phân nửa đã dính bùn.

Bóng đen đó dường như cũng không ngờ được như vậy, thân hình thoáng ngừng, chính vì cái ngừng này, vừa vặn bị Li Lạc bắt được.

“Thế nào? Không sao chứ? Đau ở đâu? Muốn quay về dán thuốc cao không?” Li Lạc đỡ Tô Phàm lên, ánh mắt lo âu nhìn từ trên xuống dưới.

Tô Phàm xoa dịu hắn: “Không sao, không sao, hoàn hảo.”

Vừa nghe thư sinh nói không có việc gì, hồ ly liền dời mắt đi chỗ khác nói: “Bảo ngươi đừng lo, không nghe. Ngươi xem, thiếu chút nữa đã bị ngươi phá hỏng chuyện rồi.”

“Vậy tay ngươi run rẩy cái gì?” Thanh âm của người thứ ba chen vào, giọng trẻ con trong trẻo, ngữ khí lại hết sức kiêu ngạo.

“A?” Tô Phàm tò mò nhìn thứ trong tay hồ ly.

Mỏ nhọn, mắt hí, đuôi to tròn. Đúng là một con tiểu hồ ly lông nâu.

“Kêu la cái gì! Xem bổn đại gia lát nữa thu thập ngươi ra sao!”

Li Lạc tức giận, ra sức bóp cái cổ của tiểu hồ ly, tiểu hồ ly “Á á” kêu đau, không ngừng cất tiếng gọi: “Tiên sinh, tiên sinh…”

Tiếng kêu thảm thương, Tô Pham nghe đến đau lòng, liền bảo Li Lạc buông tay, “Nó còn nhỏ, đừng quá ức hiếp nó.”

Li Lạc không nghe. “Nhỏ? Tuổi còn nhỏ, khẩu vị thật không nhỏ! Mấy ngày này ăn gà đến nghiện rồi? Nói! Là nhà ai sau núi? Không biết Kháo Sơn trang hiện nay là đại bàn của Li Lạc gia gia ngươi sao?”

Tiểu hồ ly tính khí cũng không nhỏ, dám chịu đau nghểnh cổ không nói lời nào.

“Không nói phải không? Vậy mang ngươi về nhà thắt cổ trên xà đi. Ha ha, thật muốn xem ngươi có thể mạnh miệng tới chừng nào.” Dứt lời, Li Lạc liền một tay xách tiểu hồ một tay nắm Tô Phàm về nhà.

“Tiên sinh…” Tiểu hồ ly không đếm xỉa hắn, chỉ mở to mắt nhìn Tô Phàm.

Tô Phàm vừa muốn nói, Li Lạch đã nắm tay y thật chặt, dứt khoát ôm thắt lưng y, “Đừng để ý đến nó! Tiểu quỷ này rất nhiều phương pháp.”

“Hừ!” Ném cho Li Lạc một cái nhìn khinh thường, tiểu hồ ly quay đầu tiếp tục ai oán nhìn Tô Phàm, trong con mắt đen như mực ngập đầy hơi nước, “Tiên sinh… mẫu thân… mẫu thân còn đang chờ ta về…”

Nước mắt trào ra, như nhỏ giọt trên ngực Tô Phàm, chịu không được kéo tay áo Li Lạc, “Tha nó đi.”

“Đừng nghe nó, hồ tộc từ trước đến nay giỏi diễn kịch.” Đại hồ ly không lưu ý làm như quên tính cả mình vào.

“Thật mà, thật mà… Nhà ta ngụ giữa rừng Tiểu Quả phía đông trang. Á… Đau!” Tiểu hồ ly nói xong còn không quên rướn cổ lên cắn Li Lạc một miếng, bị Li Lạc hung hăng bắn lên trán một cái.

“Lừa ai đó? Rừng Tiểu Quả phía đông trang chỉ có Quản gia đại thẩm. Đâu ra ngươi a? Còn mẫu thân ngươi…”

“Quản gia đại thẩm chính là mẫu thân ta!” Tiểu hồ ly lớn tiếng nói, lệ “tí tách tí tách” rơi càng nhiều.

“Ngươi?” Tô Phàm lắp bắp kinh hãi, vội ôm tiểu hồ ly thả lên đất.

“Tiên sinh.”

“Quản Nhi?”

Tiểu hồ ly lăn một vòng ngay tại chỗ, rốt cuộc biến đổi thành một bộ dáng trẻ nhỏ, tóc đen để chỏm, một đôi mắt khóc đỏ hoe lộ ra ít màu hổ phách. Vừa nghe nó gọi Tô Phàm một tiếng, đã nhào vào trong ngực y nghẹn ngào khóc lóc.

“Mẫu thân bị bệnh, ta không có tiền mời đại phu… Thuốc trước đó đã uống sạch, bã thuốc cũng sắc tới sắc lui mấy lần đến không còn mùi vị gì… Mẫu thân ăn không ngon… Ta đã nghĩ… đã nghĩ…”

“Trộm gà.” Đại hồ ly không khách khí nói một tiếng, nghiêm mặt sa sầm nhìn Tô Phàm ôm tiểu hồ ly vào lòng ôn nhu vỗ về.

“Đừng khóc, đừng khóc, chuyện như vậy rồi, sao không nói với mọi người?”

“Mẫu thân nói, tất cả mọi người đều khó khăn, đừng làm phiền người ta.” Quản Nhi nức nở nói.

“Hảo hài tử… Trước tiên đưa tiên sinh đến thăm mẹ ngươi đi.” Vuốt đầu nó, Tô Phàm nhớ đến mình.

Năm đó cũng là như thế, phụ thân mất rồi, phải dựa vào mẫu thân thêu thùa may vá cho người khác sống lây lất qua ngày. Thêu một ngày một đêm cũng không đổi được chén cơm manh áo, mẫu thân lại vì vậy mà mắc bệnh.

Ban đầu mẫu thân còn chịu đựng không nói, đến khi thực sự chịu không nổi nữa thì kéo tay dặn dò: “Đừng lộ ra. Thâm sơn cùng cốc, nhà ai chẳng sống khó khăn? Thiếu ân tình của người ta, đến đứng dậy cũng khó…”

Mình cái hiểu cái không gật đầu. Bất quá thấy mẫu thân càng ngày càng gầy yếu, thì thừa dịp đêm đen chạy tới trong nhà người ta đào chút rau dại bể dập, đáng tiếc mẫu thân không thể ăn miếng nào.

Vào nhà Quản Nhi, bốn vách tường trống trơn chỉ điểm một ngọn đèn cầy sắp cháy cạn, trên cái bàn tróc sơn hơn phân nửa đặt ba, bốn cái chén lớn, đến gần nhìn thấy, đều là canh gà nguội lạnh.

“Chặc chặc, lãng phí hết thứ tốt rồi.” Li Lạc tiếc hận nói.

Bị tiểu hồ ly trừng mắt liếc một cái, ủy khuất nhìn Tô Phàm. Tô Phàm kéo tay tiểu hổ ly bảo: “Khó cho ngươi rồi.” Dằn xuống không thèm quan tâm hắn.

Theo Quản Nhi vào buồng trong, chỉ thấy đệm chăn trên giường hơi hơi khẽ phồng lên, có lẽ là người bị bệnh đến tiều tụy hết sức.

“Mẫu thân, tiên sinh đến thăm người này.” Quản Nhi tiến lên trước thấp giọng gọi.

Hồi lâu không nghe thấy động tĩnh.

“Mẫu thân… mẫu thân…” Quản Nhi nhoài tới mép giường một tiếng cao hơn một tiếng, đến tận cùng là tiếng khóc.

Tô Phàm đứng phía sau chỉ cảm thấy lại nhớ tới hơn mười năm trước, yếu đuối đến không dám nhìn. Li Lạc thấy y như vậy, đi qua liếc nhìn một cái, lắc đầu với y.

Mắt vừa nhắm, có cái gì đó lướt qua gò má, một mảnh ướt át. Là ai nắm chặt tay y, từng bước dẫn ý đến trước giường.

Mạnh mẽ tự trấn tĩnh tinh thần, kéo kéo lòng bàn tay Li Lạc bảo hắn yên tâm. Lại ôm Quản Nhi, “Mẹ ngươi đã đi rồi… Hậu sự ngươi không cần lo lắng.”

Quản Nhi gật gật đầu, lại tựa vào ngực y khóc một hồi. Trong lòng Tô Phàm cũng là bi thống khó nén, Li Lạc không lên tiếng, chỉ đứng thẳng người cho y dựa vào.

Trải qua một đêm mắc mứu này, ngoài phòng đã sáng rõ. Gà gáy sớm, sơn trang từ trong mộng tỉnh lại, buồn vui ban đêm cũng lặng lẽ như sinh mệnh tan biến.

Tang sự của Quản gia đại thẩm là người trong trang giúp đỡ lo liệu, quan tài gỗ mỏng đơn sơ, tiệc đậu hủ đơn sơ, mọi người ăn tượng trưng hai miếng lại khóc hai tiếng, nhắc đi nhắc lại đôi câu “Cũng là một người đáng thương”, “Cuộc sống qua thật không dễ dàng” vân vân liền tản.

Rốt cuộc, bên mộ phần chỉ có Quản Nhi choàng áo tang đay không tiếng không động quỳ, Tô Phàm và Li Lạc đứng sau lưng nó lẳng lặng nhìn, đầy trời tiền giấy bị gió thốc cao giữa không trung lại xoay ngược rơi xuống, như bướm trắng, chỉ là thêm phần thê lương.

“Mẫu thân…” Quản Nhi cúi đầu gọi một tiếng, giọng nói khàn khàn, rốt cuộc không khóc được nữa.

“Quản Nhi… Quản Nhi nhà người y, một năm trước đã không còn… Đều là ta không tốt…”

Một năm trước, bên dòng suối.

Tiểu hồ ly ở sau núi không chịu nổi cô đơn thường xuyên hóa thành trẻ con loài người, lén chuồn xuống núi chơi đùa. Lâu, liền đánh bạn với bọn trẻ trong trang, trèo cây, trộm đào, nhổ rau, bắt ếch… Cái nào cũng so với tu hành kham khổ trên núi rõ vui hơn. Duy chỉ có một chuyện hồ ly không dám làm, đó là xuống sông.

Hồ ly bình sinh sợ nước, đánh chết cũng không thể tới gần dòng sông xanh đó một bước, mỗi lần đến đều là ở trên bờ chán ngán giúp trông y phục. Thiếu niên nhân loại ở trong nước tự do như cá, cười vui, đùa giỡn, cũng không liên quan đến nó, nói không hâm mộ là gạt người, hết lần này đến lần khác đều có người trêu ghẹo.

“Hạt Nhi là đồ nhát gan!”

“Hạt Nhi còn nhát hơn con gái…”

“Hạt Nhi, sao không xuống sông? Xuống sông nha…”

“Hạt Nhi, có phải sợ không nha? Chẳng lẽ ngươi là cô nương không dám thoát y phục? Ha ha ha…”

Hồ ly cấp bách, không chịu nổi giễu cợt, mặt đỏ lên chạy đến bờ sông sắp nhảy xuống sông.

“Đừng nghe bọn họ nói xằng.” Quản Nhi đối xử tốt nhất bơi đến cản nó.

Nó không nghe, giận dỗi một mạch chạy đến hạ du sông. Hạ du nước sông chảy xiết, một đường lao thẳng nhập vào sông lớn tĩnh lặng.

Nước sông lân lân, từng đợt từng đợt sóng dập dìu trước mắt, nhìn thế nào cũng cảm thấy sẽ có quái vật ẩn trong đáy nước, chờ nó vừa xuống sông liền xương cốt không còn.

“Hạt Nhi, Hạt Nhi…” Nó một mạch chạy theo nó, từng tiếng kêu gọi vào trong tai liền nhớ lại tiếng cười vừa rồi.

Vì thế nó liền cắn răng, mắt vừa nhắm, chân đạp một cái, phảng phất là mùa đông rét giá đã về đến sau núi, cả người lạnh như băng còn kèm theo từng trận đau nhói.

Có một cánh tay không nhìn thấy được nắm lại bàn tay nó, tùy tiện quay cuồng, bỡn cỡn đẩy tới trước, không mảy may để cho cho nó giãy giụa. Lại có một cỗ sức mạnh gia tăng trên người nó, liều mạng kéo nó về phía sau.

Cơ thể theo sóng chìm nổi, cảm giác đang từng chút từng chút trồi lên. Rốt cuộc, có thể há lớn miệng thở, nhiệt độ cơ thể dần dần hồi phục. Nó mở mắt ra, bản thân đúng là đang trên bờ. Trong nước có cái gì đó nửa chìm nửa nổi, bị dòng nước đưa tới phương xa. Khi sắp không nhìn thấy nữa, vật đó xoay người, Quản Nhi.

Hô hấp đình trệ, đau lòng đến không thấy rõ được roi táo chua trong tay trưởng lão đang từng lần từng lần quật lên.

Hóa lại hồ thân chao đảo đi trong bốn phía thôn trang, dần dần từ trong dân cư nghe được, Quản Nhi chỉ có một người mẹ; mẹ của Quản Nhi bị bệnh; Quản Nhi suốt hai ngày chưa về nhà; mẹ của Quản Nhi gấp đến độ bệnh trở nặng…

Buổi tối ngồi ven sông một đêm, không nghĩ gì cả, trong lòng thư thái như đã tự nhập đạo.

Sáng sớm hôm sau, nó đẩy cánh cửa gỗ cũ nát ra, “Mẫu thân, con về rồi.”

Tình tiết ngày xưa từng chút một từ trong miệng nói ra, một năm qua bất luận kẻ nào cũng không dám nói, áp lực thật khổ cực.

“Xin lỗi…” Người trước mộ phần là Quản Nhi, cũng là Hạt Nhi.

Tô Phàm tiến đến an ủi nó: “Quản gia đại thẩm người tốt, sẽ không trách ngươi. Huống chi, một năm này ngươi đã thay Quản Nhi làm tròn đạo hiếu. Trời chiều rồi, ngươi mau đứng lên đi.”

“Vậy ngươi sau này có tính toán gì không. Quay về sau núi chăng?” Li Lạc hỏi nó.

Quản Nhi đứng lên, chậm rãi nói: “Mạng của ta là Quản Nhi cứu, ta đây sau này đương nhiên phải thay y sống tiếp.”

Tô Phàm gật đầu, “Ngươi yên tâm, việc này chúng ta không nói cho người thứ ba biết. Chẳng qua ngươi một đứa trẻ sống một mình bao giờ cũng không ổn. Không bằng…”

“Chúng ta đi thương lượng với tộc trưởng, tìm một nhà khá giả thu nhận ngươi.” Li Lạc mày nhọn vừa dựng, vội ngăn lời y.

“Việc này…” Tô Phàm nghi hoặc nhìn Li Lạc, đại hồ ly chột dạ quay mắt đi nhìn bầu trời.

“Tiên sinh…” Tiểu hồ ly chọn mặt gửi vàng, chỉ lôi kéo tay áo Tô Phàm.

“Này! Tiểu quỷ, bớt giở trò bịp trước mặt Li đại gia ngươi đi!” Đại hồ ly định kéo tay Tô Phàm bị nó nắm chặt ra, tiểu hồ ly đánh rắn tùy côn, dứt khoát ôm lấy thắt lưng Tô Phàm.

“Tiên sinh, Quản Nhi giờ đây không còn mẫu thân, là không nhà để về rồi… Tiên sinh thật đang tâm để Quản Nhi đi ăn nhờ ở đậu sao?”

Tô Phàm khó xử nhìn Li Lạc, “Cũng là một đứa nhỏ đáng thương, hơn nữa còn cùng tộc với ngươi…”

“Hừ!” Li Lạc quay đầu, vừa vặn thấy tiểu hồ ly ôm Tô Phàm đắc ý cười với hắn.

Muốn xoay người bước đi, Tô Phàm đưa tay nắm hắn lại, Li Lạc mặt đỏ lên, thừa dịp Tô Phàm không chú ý, trên khuôn mặt phúng phính của tiểu hồ ly hung tợn bấm một phen, tiểu quỷ chép chép miệng không dám khóc thành tiếng, trong lòng lúc này mới thư thái một chút.

Quên đi, sau này sẽ tùy khi thư ngốc tử nuôi nhiều gà hơn. Li Lạc an ủi bản thân.

***

Bởi vì can dự của tiểu hồ ly, cuộc sống tiêu dao của đại hồ ly hoàn toàn chấm dứt.

Có khi, đại hồ ly ngồi trên ghế nhàm chán nhìn gà trong vườn. Nghĩ rằng đem con tạp mao đó đi chưng ăn, hay là đem con lông đen nọ làm thịt kho mới thỏa.

Tiểu hồ ly liền bưng một cái hũ đầy cho gà trong sân ăn, sờ sờ lông này lại chạm chạm mào kia, xong rồi thì từ trong ổ gà lấy ra hai, ba cái trứng gà vừa mới đẻ chạy tới đưa cho Tô Phàm xem, “Tiên sinh, tiên sinh, người xem, Hoàng Mao hôm nay lại đẻ trứng rồi!”

Tô Phàm đặt sách xuống vỗ về đầu nó khen nó: “Quản Nhi đúng là càng ngày càng hiểu chuyện.”

“Đó là tiên sinh dạy giỏi.” Bản lĩnh nịnh hót của tiểu hồ ly là hạng nhất.

Quả nhiên, nụ cười của Tô Phàm càng lớn, ôm lấy nó đặt lên đầu gối, “Bài học hôm nay đã thuộc chưa?”

Chỉ chốc lát sau, bên kia tiếng cười không ngừng, hảo một bức tranh phụ tử thiên luân(2). Li Lạc bên này mắt nhìn đỏ lên, tiện tay lại một đường móng vuốt trên tường. Con gà mái nhỏ không biết nhìn mặt người khệnh khạng đi tới đi lui trước mặt hắn, mắt cáo vàng nhạt trừng, gà mái nhỏ vỗ cánh bay lên đầu tường cao cao.

Tô Phàm bên kia quay lại cười vẫy tay với hắn, Li Lạc vội ném cây cỏ trong tay đi, chân chó chạy tới từ sau lưng ôm lấy y, nhìn tiểu quỷ viết thư pháp.

“Khó coi, giống như quỷ bò.” Li Lạc không chút khách khí đánh giá, đoạt lấy bút “xoạt xoạt” vài nét trên giấy, “Nhìn, lúc này mới gọi là thư pháp, biết chưa? Còn không đem nó dán lên trên tường đi?”

“Quả thực có chút phẩm cách cổ nhân.” Tô Phàm gật đầu nhìn chữ của hắn.

Tiểu hồ ly quay đầu làm mặt quỷ với hắn, đại hồ ly dương dương tự đắc thưởng cho nó một hạt dẻ lông.

Khi ăn cơm, đại, tiểu hồ ly đánh một trận trên bàn. Cánh gà, rau xanh, thổ đậu ti, trứng chưng. Thư sinh không rên một tiếng ăn rau xanh trước mặt, đại, tiểu hồ ly tranh luận về phần mình nên lấy bao nhiêu cánh gà và thịt bằm trong thổ đậu ti xào.

“Tiểu quỷ ăn chậm cút qua một bên!”

“Lão quỷ ăn chậm cũng cút qua một bên!”

“Vô năng quỷ trộm gà cũng không thể để bị bắt không được lắm mồm!”

“Ngay cả gà cũng không dám trộm mới đúng là vô năng quỷ!”

“Cảnh cáo ngươi, đừng khiến bổn đại gia rước lấy nóng nảy, bằng không bổn đại gia bắt lão đầu trưởng lão lùn đó của nhà ngươi đến giáo huấn ngươi!”

“Nói cho ngươi biết, đừng bức ta đến ta phải nóng nảy, bằng không ta đi méc vị đại ca mặt quan tài đó của nhà ngươi đến giáo huấn ngươi!”

“…”

Rốt cuộc vẫn phải là Tô Pham đến sử dụng quyền phân phối.

“Tô Phàm, Tô Phàm, cánh gà vốn là mua cho ta đúng không?”

“Tiên sinh, tiên sinh, bài học hôm nay ta đã học thuộc hết rồi!”

Tiên sinh dạy học thầm thở dài một hơi, ôn nhu nói với đại hồ ly vẻ mặt ủy khuất: “Nó còn nhỏ, ngươi nhường nó chút đi.”

Điểm phân chia này lấy đi phân nửa móng gà của đại hồ ly, vì thế để bồi thường hắn, thịt bằm xào trong thổ đậu ti cho hắn một nửa, trứng chưng mỗi người một nửa, rau xanh nhất định phải phân đến sau khi ăn xong, bằng không móng gà liền toàn bộ về hết bên đối phương.

Tiểu hồ ly hoan hô một tiếng cúi đầu gặm móng gà thơm thơm ngon ngon, đại hồ ly cắn miệng chén nói mình phải nhẫn, nhất định phải nhẫn. Tô Phàm thấy hắn như vậy, liền lại trộm đưa phần thịt bằm của mình kia vào trong bát hắn, Li Lạc một tay cầm đũa, một tay vươn tới dưới bàn nắm tay Tô Phàm.

Buổi sáng đều có thể nhẫn, không thể nhẫn nhịn nhất chính là buổi tối khi đi ngủ, tiểu quỷ đó cư nhiên lại bò lên trên giường của hắn và Tô Phàm!

“Mẫu thân… Tiên sinh… Mẫu thân… Tiên sinh, ta lại mơ thấy mẫu thân rồi…”

Mỗi đêm, mỗi đêm, vừa nằm ngủ không lâu, chân của Li Lạc còn chưa có gác lên chân Tô Phàm, tiểu quỷ đã bắt đầu khóc mà chạy tới như vậy. Tô Phàm liền đứng dậy ôm nó, tiểu quỷ vừa lau nước mắt vừa rúc vào trong lòng y, Tô Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn hắn, viết trong ánh mắt ấy thật rõ ràng: Nó còn nhỏ, ngươi nhường nó chút đi…

Vì thế, dưới ánh mắt của Tô Phàm và trong cái cười đắc ý của tiểu hồ ly, đại hồ ly ôm chăn, bị đuổi tới trên tấm phản trúc bày tạm trong nhà chính.

Trăng sáng sao thưa, có thể nghe được tiếng kêu của côn trùng ở ngoài phòng, con muỗi sức sống ngoan cường kêu “Vo ve” lượn vòng bên tai.

Hắn như trút giận mà “Chát -” một cái đánh tới, trên bức tường trắng như tuyết liền thêm một khối thi thể đỏ au. Lại dựng người dậy đi lấy giẻ lau, thư ngốc tử thích sạch sẽ, lúc nào cũng làm như vậy, cuộn tròn rồi lại nằm thẳng trong ổ chăn, cắn góc chăn lăn qua lộn lại không có ý tứ muốn ngủ.

Tử tiểu quỷ, không có việc gì lại chạy tới quấy rầy thanh tĩnh của hắn, nhất định phải tìm một ngày nhét nó vào trong nồi cùng với gà đem chưng cách thủy!

Ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy có người vội tới dịch chăn mền của hắn, lập tức vươn tay bắt lấy cổ tay y, vừa dùng sức kéo y vào trong ổ chăn.

“Ngươi…” Thư ngốc tử đỏ mặt vùng vẫy.

“Hư… Đánh thức tiểu quỷ ta cũng mặc kệ.” Hài lòng nhìn y ngừng cự tuyệt, bèn vơ càng chặt hơn, ngực dán ngực.

Quả nhiên, vẫn là hai người ngủ ấm áp.

***

Trò chuyện dưới đại thụ lúc nào cũng tưng bừng như thế, Tô Phàm cùng tiểu quỷ đều đã đến học đường, hồ ly tựa vào trên cây nghe bát quái.

“Nhị Nữu ở đông trang sinh con gái, nhũ danh là Nữu Nữu… Khuôn mặt đó trổ mã có hơi giống Nhị Tử sát vách nhà các nàng.”

“Lão Tiễn đại gia tối hôm qua đã đi rồi, người sống tới tám mươi, coi như hỉ tang, xem ra là muốn mời toàn bộ người trong trang đến ăn tiệc.”

“Đều nói Quý Võ đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán son ở bên ngoài có nữ nhân, nhưng ngươi xem, vợ hắn bị bệnh hắn còn không mong ở nhà trông nom?”

“Cũng không hẳn, chăm sóc phải nói là chu đáo nha! Chiêu này của vợ hắn phải gọi là lợi hại!”

“Đúng đúng, lúc này hắn tốt với vợ hắn lắm. Lần trước nữ nhân kia từng tới nhà hắn nháo qua, bị hắn đuổi đi rồi.”

“Hôm trước ta còn đến nhà hắn thăm qua, hắn còn nói, ngày trước là hắn không biết quý trọng, giờ đây vợ hắn bị bệnh mới phát hiện yêu thương…”

Hồ ly giương lỗ tai cẩn thận tỉ mỉ nghe, con ngươi “Xoay tít” vừa chuyển, liền ghi vào lòng.

===

(1) Sơn thanh thủy lục: núi xanh nước biếc, ý nói thảnh thơi thoải mái

(2) Phụ tử thiên luân: tình cảm cha con

~*~