Buổi tối, sau khi tắm xong, Giang Nhược Thủy không ra khỏi phòng tắm ngay, mà đứng lại, từ trong hơi nước mờ ảo, cùng tật cận thị vốn có, nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương.

Th

ân thể gầy gò, không bằng Lee, cả người tràn đầy sức sống, gương mặt không có gì nổi bật, không hề có vẻ đẹp trai đáng yêu của Lee dù chỉ một chút. Dù cậu cứ luôn tự giễu, nhưng trong lòng vẫn tồn tại ý chống đối với cái chủ đề về bánh táo kia. Mà buồn cười hơn chính là việc, dù bị gọi là chiếc bánh táo, cậu vẫn không nhìn ra được cậu và Lee có chỗ nào giống nhau.

– tới giờ vẫn không hề có chuyện bắt lấy lựa chọn thứ hai, đến giờ vẫn chỉ có cái người ngu ngốc kia lầm tưởng mọi việc mà thôi, Lee đã nói như vậy, một cách hết sức bất đắc dĩ.

Chỉ là, cậu nghi ngờ cái sự “chân thật” đó.

Mà cũng đúng, cậu không có sức sống tuổi trẻ như Lee, không có được sự quyến rũ lan tỏa đến khắp nơi[1] , không phải cậu không có ưu điểm của riêng mình, không có sự hấp dẫn của bản thân, nhưng mà, rốt cuộc là ánh mắt hồ đồ đến thế nào mới có thể nhìn “lầm” như vậy chứ?

– không hề vớ vẩn chút nào đâu, con đường tình yêu vốn dĩ phải đầy hoài nghi và chông gai như thế đấy, Lee nói.

Vậy nên cho dù người kia bởi vì phát hiện ra nơi trái tim anh ta thật sự thuộc về mà bắt đầu giữ chặt lấy, cậu cũng phải chấp nhận sao? Lại rành rành ngay tại thời điểm cậu sắp quyết định phải buông tay ấy, như thế chẳng phải muốn bảo rõ ràng rằng, những hành động, việc làm [2] của cậu trong mấy ngày qua buồn cười lắm sao – một người bên này buồn bực, phiền muộn, bất đắc dĩ tìm cách tác hợp hai người kia, kết quả, hai người bọn họ thật tự nhiên, bảo, không cần đâu.

Nhăn mày nhìn chằm chằm chính mình trong gương một lúc lâu, Giang Nhược Thủy mới kéo khăn mặt xuống, phủ lên tóc.

Mọi chuyện là như thế nào đây?!

Cố Thiện đứng ở dưới lầu khu nhà Lee. Hắn đã đứng ở đây được vài ngày rồi, ngày đầu tiên quả thật nhìn thấy bóng dáng của Giang Nhược Thủy, nhưng mà hắn không dám bước ra.

Không dám đối mặt với Giang Nhược Thủy, không biết nói gì, lại sợ rằng dù mình có nói gì đi nữa, Giang Nhược Thủy cũng sẽ không đáp lại.

Hôm đó chính là lần đầu tiên hắn nói rõ ràng mọi chuyện với Giang Nhược Thủy, lại gặp phải tình huống rối ren như vậy.

Hắn cũng đã từng nhiều lần tưởng tượng, Giang Nhược Thủy khi nghe hắn nói những chuyện như thế, sẽ đáp lại như thế nào đây, là chấp nhận hay cự tuyệt, là lạnh nhạt hay tức giận?

Như bây giờ vậy, tính ra là vừa cụ tuyệt vừa tức giận sao?

Cố Thiện cúi đầu nhìn mũi chân, cảm thấy uể oải cực kì. Có phải nếu lúc đó bầu không khí tốt đẹp một chút, hắn bèn thuận theo tự nhiên nói cho Giang Nhược Thủy nghe, như thế có tốt hơn không? Khi đó chỉ nghe Giang Nhược Thủy rõ ràng cự tuyệt hắn, cùng “thằng nhóc đó” quan hệ, trong nháy mắt hắn trở nên cực kì hoảng loạn. Trong lòng như có dự cảm rằng hắn sẽ mất đi một cái gì đó, tiếng “Anh yêu em” cứ như thế thốt ra.

Nhưng hắn cũng không rút lại được, bởi Giang Nhược Thủy không tin hắn.

Đúng rồi, sao cậu tin được chứ?

Nhược Thủy, cậu ấy đã từng chính tai nghe được những lời vô liêm sỉ của hắn, làm sao có thể tin tưởng những gì hắn thốt ra trong lúc hoảng loạn được?

Thật sự là lần đầu biết đến cái gì gọi là không thể giãi bày, cũng biết thực tế ngay từ đầu hắn đã không thể mang Giang Nhược Thủy quay về.

Bởi vì người con trai đó, trong lúc bị tổn thương như thế, lại quyết định tác hợp hắn cùng Lee. Đó nhất định là việc sau khi đã quyết tâm rời khỏi hắn mới quyết định được. Hoặc là, thật ra trong lòng cậu ấy, mình cũng không quan trọng như mình vẫn nghĩ.

Đúng thế, Giang Nhược Thủy đến tận bây giờ cũng chưa hề có ý “níu giữ” mình lại.

Bắt đầu dần dần có cảm giác mất mát, một cơn mưa bụi bắt đầu dai dẳng, từng giọt từng giọt dài mảnh rơi xuống, Cố Thiện vẫn không hay biết, cứ đứng đó, bần thần, bản thân đột nhiên nhận ra mọi chuyện thật đau lòng, thật tiếc nuối. Nếu ngay từ đầu hắn không chần chừ, không do dự mà giữ chặt lấy, thì bây giờ đã tốt rồi.

Mưa sắp ngừng, nghe được mùi hương quen thuộc, Cố Thiện ngẩng đầu, có chút kinh ngại xen lẫn vui mừng, đã nhiều ngày trôi qua, cuối cùng cũng được đáp lại một chút rồi sao?

Lee giơ cao chiếc dù, hết sức bất đắc dĩ, trợn trắng mắt nhìn Cố Thiện: “Anh Cố, anh làm ơn đừng có đứng dầm mưa dưới nhà tôi như vậy, lỡ anh mà té xỉu thì phiền tôi lắm.”

“Không có té xỉu đâu.” Cố Thiện thấp giọng nói.

“…” Lee giật giật khóe miệng, “Cho dù là dùng khổ nhục kế với Nhược Thủy cũng không có tác dụng đâu. Nhược Thủy từ trước đến nay một là một, hai là hai, không có chuyện xám xám một rưỡi đâu.”

Í, dùng số một với số không để miêu tả hơi bị “chuẩn” nha, Lee có chút phân tâm mà suy nghĩ xấu xa một lát.

“Anh không có dùng khổ nhục kế gì đâu,” Cố Thiện cười khổ, “Anh chỉ muốn thấy cậy ấy, nhưng mà cậu ấy lại không muốn gặp anh…”

“… Lên nhà em đi.” Lee bất đắc dĩ , tại sao cậu ta lại bị cuốn vào chuyện của hai vợ chồng nhà này vậy chứ? Chẳng phải cậu ta mới là người vô tội nhất sao?

“Nhược Thủy em ấy chịu gặp anh rồi sao?” Cố Thiện ngước nhìn lên, hai mắt tỏa sáng.

“Cậu ấy chưa về.” Lee bĩu môi.

Cố Thiện liền lắc đầu: “Vậy để anh đứng đây chờ em ấy.”

“… Em nói anh đó, đang đóng vai si tình cho ai coi vậy-” Lee dừng một chút, thanh âm nhỏ xíu, “Nhìn kìa…”

Cách đó không xa, Giang Nhược Thủy ôm một chồng sách lớn, không hề che dù, đứng ở đó, chần chừ không biết có nên bước đến không.

Cố Thiện lại liếc mắt một cái, thấy cậu có chút bất thường, trên áo khoác dài của cậu là một mảng màu đỏ chói mắt.

Bước từng bước dài đi qua đó, lại nghe được mùi máu phảng phất, Cố Thiện khẩn trương đến nỗi thanh âm cũng run rẩy: “Em có sao không? Sao lại chảy nhiều máu như vậy?!”

Lee cũng hết sưc khẩn trương, bước qua: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu xảy ra chuyện gì? Bị thương sao?”

Nhược Thủy không nhúc nhích, cũng không trả lời, chỉ nhìn Cố Thiện lại quay sang nhìn Lee.

“Này, Nhược Thủy!” Lee nhíu mày, cả di động cuãng lấy ra, chuẩn bị gọi cứu thương.

“Tôi không có bị thương,” Nhược Thủy lúc này mới mở miệng, “Hai người đang làm gì vậy?”

Lee mới nhớ tới mới vừa rồi, hình ảnh cậu ta mở dù che cho cả Cố Thiện… Sao cậu ấy cứ nhất định phải xuất hiện đúng lúc dễ gây hiểu lầm như vậy chứ? Lee bốc hỏa, cẩm dù che khuất cả người mình, không thèm để ý đến hai người kia, sau đó mới nói: “Nếu cậu không sao vậy tụi mình lên nhà trước đã.”

Không đợi hai người kia đáp lại, liền xoay người rời đi.

Cố Thiện vẫn còn hết sức khẩn trương: “Em thực sự không có việc gì chứ?”

“Can hệ gì đến anh?” Giang Nhược Thủy hơi nhíu mày, không hề che dấu một chút cảm giác chán ghét.

“Anh…” Cố Thiện trầm giọng, “Anh chỉ lo cho em thôi, bây giờ anh ngay cả lo lắng cho em cũng không được sao?”

“Em thì liên quan gì đến chuyện này?” Giang Nhược Thủy lại hỏi.

“Em thật sự không bị thương phải không?” Cố Thiện cũng lên tiếng.

Giang Nhược Thủy cúi đầu, hạ giọng: “Không có, một cô giáo của em bị ngã, phải sinh non, lúc em đưa cô đi bệnh viện áo bị dính máu.”

Cố Thiện thở ra một hơi rõ rệt.

“Một đứa bé đáng lẽ phải mấy tháng sau mới được sinh ra…” Giọng nói Giang Nhược Thủy thấp xuống, “Không kịp nhìn thấy ánh mặt trời, mà đã mất…”

Cố Thiện nhìn cậu, trái tim siết lại, thử nâng tay xoa xoa tóc Giang Nhược Thủy tóc, không bị đẩy ra, bèn tăng thêm chút lực, an ủi nói: “Chuyện ngoài ý muốn thôi, em đừng nên khổ sở…”

Giang Nhược Thủy không nhúc nhích, thật lâu mới cất tiếng, nói liền một mạch: “Em rất thích con nít, nhưng biết bản thân không thể có con, cho nên khi nhìn thấy những bà mẹ đang mang thai, luôn cảm thấy thật kì diệu, thật đẹp đẽ…”

Cố Thiện không biết nên nói cái gì tiếp theo, bảo rằng, sau này mình cùng nhận nuôi một đứa?

“Sinh mệnh con người thật yếu ớt, từ lúc chưa sinh ra đã bắt đầu rồi.” Giang Nhược Thủy cúi đầu nói, “Đáng lẽ sẽ là một đứa bé cực kì đáng yêu, cực kì xinh đẹp…”

“Không sao đâu… Bà mẹ kia, về sau nhất định sẽ có con mà, biết đâu chính là đứa bé đó đầu thai cũng không chừng.” Cố Thiện nói xong liền cảm thấy được lời nói của mình vụng về biết bao, nhưng vẫn cứ nói ra.

“Anh tin chuyện luân hồi sao?” Giang Nhược Thủy hỏi.

“Biết tin tưởng cũng tốt mà.” Cố Thiện mang theo tiếng thở dài, trả lời.

“Nhìn cô giáo kia, cả thể xác và tinh thần đều đau đớn, em chợt nghĩ đến mẹ em… Đôi lúc em cảm thấy mình thật bất hiếu, không làm theo tâm ý của mẹ, không chịu tìm một cô gái tốt cưới làm vợ, sinh cho mẹ một đứa cháu để mẹ ẵm bồng…” Giang Nhược Thủy còn nói.

“Anh xin lỗi.” Cố Thiện nhận lỗi, không biết tại sao, nhưng ngẫm đi ngẫm lại hình như mình cũng có một phần trách nhiệm.

“Anh không cần xin lỗi đâu,” Giang Nhược Thủy ngẩng đầu, cũng đã rất lâu rồi, bây giờ mới nhìn thẳng vào ánh mắt Cố Thiện, “Ít ra bây giờ không cần.”

Tim Cố Thiện lại siết lại, hắn chạm nhẹ vào tóc Giang Nhược Thủy: “Anh xin lỗi…”

“Tuy rằng em cũng từng nghĩ, anh quả thật cũng có một phần trách nhiệm trong đó.” Giang Nhược Thủy hơi nhếch khóe miệng, mang theo ý tự giễu.

“Anh xin lỗi!” Cố sống cố chết ôm lấy Giang Nhược Thủy, ôm thật chặt, không để cho cậu có cơ hội giãy ra.

Một lúc thật lâu sau đó.

“Này, hai người xong chưa thế?” Lee đứng cách đó không xa lắm, một tay che dù, tay kia cầm một chiếc khác, bất đắc dĩ hết sức, nếu không phải tại mưa ngày càng nặng hạt, che khuất cả tầm nhìn thì cậu cũng không thèm chạy xuống đây, chân cậu còn chưa có khỏi hẳn đâu, cả việc bị phong thấp này nọ nữa chứ.

Cố Thiện lúc này mới chậm rãi buông người trong lòng mình ra, hơi cúi đầu, nhìn cậu.

Thật muốn hôn em ấy. Nhìn thấy trên lông mi Giang Nhược Thủy còn đọng lại giọt nước, trong đầu Cố Thiện vang lên suy nghĩ như thế.

Giang Nhược Thủy chỉ đẩy nhẹ hắn ra, tạo khoảng cách giữa cả hai, thấp giọng nói: “Anh về đi.”

Sau đó không đợi hắn trả lời, bước về phía Lee.

Lee nghiêng đầu, để Giang Nhược Thủy tiến vào trong chiếc ô cậu ta đang che.

– ôm cũng ôm rồi mà chưa làm lành nữa á? Vẫn muốn dày vò nhau tiếp sao trời?

Ngày hôm sau, Giang Nhược Thủy sau khi nói một tiếng cám ơn với người nhà của Lee, dọn đồ về lại kí túc xá. Cơn mưa hôm đó đỗ xuống, làm cậu có chút cảm mạo, nhưng bên cạnh đó lại làm tâm tình cậu bình thản hơn trước rất nhiều, phải chăng bụi bặm đã bị nước mưa giội sạch hết rồi.

Đến bây giờ cậu vẫn còn giận Cố Thiện, không chỉ có mấy hôm nay đâu, mà là ngay t

ừ khi nghe được những lời nói kia kìa. Rộng lượng tác hợp anh ta với Lee gì chứ, thật ra trong lòng cậu luôn buồn bực vô cùng, thanh thản bỏ đi gì chứ, thật ra sau lưng chỉ có mình cậu cay đắng ngồi uống rượu giải sầu một mình mà thôi.

Đến cuối cùng Cố Thiện lại nói thương cậu, buồn khổ kia không hề biến mất một chút nào, ngược lại còn bùng phát mạnh hơn nữa. Tủi thân bao lâu nay, cuối cùng cũng phun trào.

Nhưng khi thấy người kia gọi điện cho mình và Lee, lại đứng dưới nhà Lee mãi không chịu đi, Giang Nhược Thủy cũng chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu.

Hung hăng đẩy hắn ra, chính là bởi vì không muốn gặp hắn. Tại sao vẫn muốn đến run rẩy trước mặt cậu?

Đến lúc tức giận trong cậu chồng chất sắp đến giới hạn, lại đột ngột xảy ra chuyện cô giáo kia sinh non.

Đưa cô vào bệnh viện, chờ chồng cô đến, rồi lại đợi đến khi bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật, bảo rằng không thể giữ lại đứa bé, cậu chẳng còn biết gì nữa, mọi phiền muộn trong lòng giống như đã tạm thời buông tha cho cậu.

Đến khi cậu dầm mưa quay về, nhìn thấy hai người họ đứng dưới cơn mưa, Lee thay Cố Thiện che dù, hai người họ thân mật nói với nhau cái gì đó – ít nhất trong mắt cậu thấy như thế, hoặc là cậu bướng bỉnh nghĩ rằng phải như thế.

Cậu cứ cho rằng mình sẽ khinh thường, sẽ phẫn nộ, nhưng trong chốc lát lại không hề có cảm xúc gì, chỉ có chút đau thương, nghĩ rằng, bọn họ, đã từng cùng nhau đi dưới mưa, cùng nhau che chung một cây dù như thế, mưa rơi ướt vai cả hai. Cậucũng đã từng nghĩ đến việc đưa Cố Thiện trở về gặp mặt mẹ mình, nói cho mẹ biết, rằng cậu sẽ không bao giờ có đứa con của riêng mình.

Đến khi bị Cố Thiện ôm chặt lấy, bị hắn nói trúng tâm trạng buồn rầu, trên mặt không chỉ có mỗi nước mưa, chẳng qua may mắn hòa vào mưa, mới không bị người khác nhìn thấy.

Những chuyện yêu hận này, cậu nghĩ, tất cả phải tan biến đi thôi.

Chú thích:

[1] Nguyên văn: 张扬魅力- đường hoàng mị lực

[2] Nguyên văn: 所作所为 – sở tác sở vi