“Lần sau” đó nháy mắt đã đến, lúc Giang Nhược Thủy mở cửa, Cố Thiện đứng bên ngoài, tay cầm phần cơm mua sẵn giơ lên: “Ăn cơm chưa?”

“Ơ, vẫn chưa.” Giang Nhược Thủy giật nhẹ khóe miệng.

“Anh biết, hôm nay em không có tiết, chắc cả ngày cũng không thèm ra ngoài luôn chứ gì.” Cố Thiện nháy mắt mấy cái.

Giang Nhược Thủy bất đắc dĩ phải để cho người kia bước vào, trong lòng không khỏi hoài nghi, từ lúc nào mà Cố Thiện lại nhớ rõ thời khóa biểu của mình đến vậy.

“Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi đến thăm em thế?” Giang Nhược Thủy trong vô thức trong câu nói có thêm một từ “lại”.

Cố Thiện cười cười: “Hôm nay anh đến là có chút việc cần bàn với hiệu trưởng trường em ấy mà.”

Thật ra hắn toàn dựa theo thời khóa biểu của Giang Nhược Thủy, sắp xếp thời gian chạy đến đây.

Yên lặng ăn cơm xong, rồi lạiyên lặng thu dọn. Giang Nhược Thủy rất muốn hỏi Cố Thiện khi nào thì đi, nhưng Cố Thiện nói rất đúng, hôm nay cậu không phải lên trường, chỉ định cả ngày ngồi lì trong kí túc, lên mạng đọc sách.

Nhưng lần này Cố Thiện lại là người chủ động nói tạm biệt, bảo rằng dạo này thời tiết thay đổi, em nhớ mặc thêm quần áo, liền đi ngay.

Giang Nhược Thủy tựa vào khung cửa, nghiêng đầu nhìn bóng hắn rời đi. Sau đó nhíu nhíu mày, quay vào phòng.

Cố Thiện dạo này, thỉnh thoảng sẽ đến chỗ Giang Nhược Thủy, lúc nào cũng chọn đúng ngay giờ cơm trưa, có khi mang theo phần ăn mua bên ngoài mà hắn gọi là “thuận tiện mua thêm”, có khi mang theo [hần cơm “còn thừa đêm qua”, bảo rằng ăn một mình buồn lắm, huống gì hắn có thể xem Giang Nhược Thủy có ăn trưa đúng giờ không.

Giang Nhược Thủy những lúc như thế chỉ có thể sờ sờ mũi, cười cười, không biết phải nói gì.

Phải rồi, bảo cậu phải nói gì bây giờ ? Cũng không thể nói những lời cứng ngắc được, nếu đĩa chia tay rồi thì đâu còn quan hệ gì nữa, hành xử thất thố còn có thể bị cho là tự mình đa tình, trong lòng người kia chỉ muốn rằng họ có thể làm bạn với nhau thôi.

Mà cũng do thái độ của chính cậu, nếu ban đầu đã quyết định ôn hòa lễ độ, thản nhiên, mà chia tay thì không thể thoáng cái đã cự tuyệt thẳng thừng như thế, dù sao Cố Thiện cũng không cho cậu có cơ hội từ chối, bởi hắn không làm ra bất kì hành động nào làm người khác thấy khó chịu, chỉ có cử chỉ ôn hòa, chừng mực, không hề mang ý tứ xâm phạm đến cậu.

Vì thế, dần dần, Giang Nhược Thủy cũng không còn nghĩ đến mâu thuẫn nho nhỏ ban đầu này nữa, cứ cho cái gì đến thì đến đi, chậm rãi tiếp nhận. Cố Thiện, lấy danh nghĩa “bạn bè” mà một lần nữa bước vào cuộc sống của cậu.

Nói một chút cảm giác gì cũng không có thì không phải lắm, nếu không khúc mắc ban đầu trong lòng cậu là gì, nhưng mà, dù sao trong mắt người kia, quan hệ với mình cũng không phải dạng đặc biệt gì, cho nên nếu mình cứ tự suy diễn như thế, sẽ hết sức phiền toái. Như vậy sao không quang mình chính đại mà tới lui, dù sao, bản thân cũng không có gì.

Đối với thái độ này của Giang Nhược Thủy, Cố Thiện dĩ nhiên cũng đã nhận ra, vừa vui vừa lo, vui là vì cậu không ghét bỏ gì hắn, nhưng lo ở chỗ, cậu không ghét bỏ, là vì không thèm quan tâm gì đến hắn.

Mỗi lần gõ cửa, trong lòng đều nhộn nhạo không yên, không biết vẻ mặt mình phải như thế nào, không biết rồi sau khi nhìn thấy cậu hắn sẽ như thế nào. Phải kiềm chế, không để bản thân quá xúc động, mặc kệ có bao nhiêu thương nhớ, lại không thể hấp tấp vội vàng mà hỏng chuyện (1), chỉ sợ trên mặt cậu xuất hiện vẻ khó chịu.

Nói đơn giản là hoàn hảo, một người cẩn thận dè dặt, một người lại có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, ngược lại, không khí giữa cả hai lại càng hòa hợp.

Lee lấy tay chống má, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Giang Nhược Thủy, Giang Nhược Thủy bị cậu ta nhìn đến nỗi có chút bối rối không biết làm sao, nhưng cũng không nói gì, chậm rãi uống cà phê.

Quả nhiên, người không nhịn được vẫn là Lee, cậu ta buông tay, cả người nghiêng về trước, trưng ra vẻ mặt của một bà tám chính hiệu: “Nè, ta nói, xét theo lý, cậu nếu như đúng là ở một mình, cơm ngày ba bữa rất thiếu thốn mới phải chứ, mà như thế, cậu so với hồi trước đúng ra phải ốm đi nhỉ?”

Giang Nhược Thủy mỉm cười nói: “Có lẽ cơ thể tôi khác người ta chăng.”

“Người cậu không phải nhịn đói là ốm lại sao? Mà sẵn đây nói luôn,” Lee không chấp nhận cách nói này của cậu chút nào, “Cậu trước kia quả thật rất ốm, lúc sau sống chung với Cố Thiện mới dần dần có da có thịt hơn một chút…”

Dứt lời liếc mắt quan sát vẻ mặt Giang Nhược Thủy, nếu nói không đúng sẽ lập tức đổi giọng, nhưng nhìn qua dường như không có gì xảy ra, cậu chỉ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

“Cho nên mới nói…” Không thấy cảnh báo nguy hiểm, Lee lại tiếp tục tiến công.

Giang Nhược Thủy giật nhẹ khóe miệng: “Cậu có ý gì thì huỵch toẹt ra luôn đi.”

“…” Lee cười hí hí, “Dạo này hay cùng ông xã ra ngoài ăn cơm lắm phải không?”

Giang Nhược Thủy nghiêng đầu, lắc lắc, đúng thật là không hề có chuyện đó.

“Khụ, tớ biết rồi, không phải cậu có tình yêu mới đấy chứ?” Lee đơn giản hỏi thẳng.

Giang Nhược Thủy vẻ mặt bình tĩnh: “Có tình yêu mới, không nói cho cậu biết được sao?”

“…” Lee trong lòng yên lặng nhìn Giang Nhược Thủy chia buồn, thường thường, nếu Giang Nhược Thủy Nhược không thẳng thắn bác bỏ, như vậy là đã ngầm thừa nhận rồi.

Nói tới nói lui, hai người này thật không có gì sao? Rõ ràng còn quan tâm người kia đến thế… Bởi vì coi như mình cũng có phần gây nên hiểu lầm, Lee vẫn căm giận nghĩ, rõ ràng không phải là lỗi của cậu ta, sao cậu ta phải cảm thấy chột dạ lẫn hổ thẹn chứ, chậc!

“Lâm Nhiên dao này có đến tìm cậu không?”Lee lại hỏi, đoán không biết người đó có phải là Lâm Nhiên không.

“Lâm Nhiên có người yêu bé nhỏ của anh ta rồi, đến tìm tôi làm gì.” Giang Nhược Thủy buồn cười nói.

Lee kinh ngạc:”A, có người yêu rồi sao?”

“Cậu đừng có giả bộ không biết.” Giang Nhược Thủy liếc mắt một cái, nói toẹt ra suy nghĩ của mình.

Lee ngây ngô cười một cái, lại hỏi: “Ai thế?”

“… Nói ra thì,” Giang Nhược Thủy nhìn con người cuối cùng cũng để lộ vẻ mặt hóng chuyện nhà người khác ra kia, chỉ nói đơn giản (2), “Còn đi học, đại học năm hai, dạo này khá thân với tôi.”

“Trâu già gặm cỏ non á?!” Lee hét lên.

“… Không phải vậy đâu, cụ thể anh ta nghĩ thế nào thì tôi không biết, nhưng mà, theo tôi cảm thấy, dường như hai người cũng không tệ lắm.” Giang Nhược Thủy khóe miệng hơi nhếch lên, nói, “Nhưng mà tôi có thể khẳng định, anh ta là gay.”

“…” Lại thấy cậu bạn Cố Thiện kia đáng thương [2].

“Vậy hai người các cậu phát triển đến đâu rồi?”Lee cẩn thận hỏi.

“Cũng chỉ vậy thôi, chẳng có gì đặc biệt đâu.” Giang Nhược Thủy nhún vai.

Vậy còn Cố Thiện? Lee rất muốn hỏi ra mặt, nhưng cuối cùng vẫn không nòi gì thêm.

Nghĩ kĩ thì, nếu chính Nhược Thủy cảm thấy hạnh phúc như cậu ấy nói, đối tượng rốt cuộc là ai đi chăng nữa, cậu cũng sẽ ủng hộ. Vậy thì, có lẽ, Cố Thiện thật sự đã là quá khứ rồi chăng?

NOTE:

[1]: Chỗ này chém á TT^TT

[2]: Không hiểu lắm. HÌnh như ý Lee là CỐ Thiện cứ nghĩ Lâm Nhiên là tình địch nhưng không ngờ Lâm Nhiên đã có bồ rùi, còn Nhược Thủy cũng tìm được người khác chăng?!