Ngay khoảnh khắc mở cửa, Sa Khinh Vũ đã có ảo giác mình vào nhầm nhà, trên mặt đất rải rác không biết bao nhiêu giấy ghi kế hoạch hôn lễ.

Liễu Khê ngồi trong phòng khách vẫy tay: “Khinh Vũ, mau lên, cậu lại đây góp ý cho dì với tớ đi.”

Sa Khinh Vũ thay giày đi vào, thấy Văn Phương ngồi đấy, lập tức ngoan ngoãn chào hỏi: “Dì Phương ạ.” Sau đó, cô ngồi xuống cạnh Liễu Khê.

Văn Phương mỉm cười kéo tay Sa Khinh Vũ, nói: “Dì và Khê Khê đang chọn sân làm lễ, con xem xem thích khung cảnh như nào, có thể ấn định địa điểm luôn trong tối nay không.”

“Vâng.” Hết cách, Sa Khinh Vũ đành đồng ý.

Liễu Khê nhằm đúng lúc ấy quay sang nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích [email protected] trụi, như thể đã trả thù được những ngày tháng trước đấy cô không phối hợp.

“Các con chọn đi.” Văn Phương đứng lên, đi đến chỗ Lận Thần, nói: “Mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Lận Thần hết nhìn Văn Phương lại quay sang quan sát Sa Khinh Vũ, xong, anh gật đầu, nói với bà: “Vào trong phòng con nói đi.”

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Sa Khinh Vũ có chút suy ngẫm.

“Khinh Vũ, chúng ta làm lễ ở bờ biển đi.” Liễu Khê vẫn tập trung toàn bộ tinh thần cho việc chọn sân tổ chức.

Sa Khinh Vũ buông tài liệu xuống: “Tớ đi pha nước cho bọn họ uống.” Dứt câu, cô chạy vào phòng bếp pha hai ly nước trái cây.

Cô bưng hai ly nước, đứng tần ngần trước cửa phòng Lận Thần, do dự không biết mình có nên gõ cửa không.

Ngay lúc cô định từ bỏ thì phát hiện cửa phòng không đóng chặt, chỉ cần đẩy nhẹ sẽ xuất hiện khe hở nhỏ.

Giọng Văn Phương truyền ra theo khe hở mở: “Mẹ bảo mà, Khinh Vũ rất thích hợp với con.”

Nghe vậy, Sa Khinh Vũ cau mày, không quá hiểu ý bà.

“Không phải mẹ muốn ngăn không cho con điều tra chân tướng tai nạn của cha con nhưng điều tra chuyện này đối với con không tốt.

Con từ bỏ như thế ngược lại rất tốt, công việc trong nước thích hợp với con hơn.

Yên lành làm người phát ngôn, sống cuộc sống hạnh phúc với Sa Khinh Vũ mới là cuộc sống con nên có.”

Văn Phương nói xong, hai người yên lặng mất một lúc, Lận Thần mới lên tiếng đáp: “Mẹ! Cảm ơn mẹ.”

“Mẹ thật sự rất muốn cảm ơn Sa Khinh Vũ.

Nếu không có con bé, con sẽ chẳng bao giờ ngừng điều tra, có suy nghĩ quay trở về nước công tác.”

Tiếng hai người họ càng lúc càng nhỏ, Sa Khinh Vũ bưng hai ly nước quay về bếp, nghĩ đến xuất thần.

Liễu Khê ra khỏi toilet thấy Sa Khinh Vũ ngây ngốc đứng im, thuận tay lấy luôn ly nước trái cây cô đang bưng, hỏi: “Cậu sao thế? Mất hồn mất vía.”

Sa Khinh Vũ lắc đầu theo bản năng.

Hóa ra, anh thật sự không thích làm nhà ngoại giao.

Anh từ bỏ việc trở thành vận động viên cầu lông, từ bỏ giấc mơ của bản thân để tìm ra chân tướng sự việc hai mươi năm về trước.

Nếu đã trả giá nhiều như vậy, anh cần gì phải vì cô mà từ bỏ chứ?

Trước đó, cô không dám yêu cầu anh làm theo ý mình chính là vì không muốn anh vì cô mà từ bỏ bất cứ thứ gì.

Văn Phương rời đi ngay trong đêm, trước lúc đi tranh thủ quyết định địa điểm tổ chức với Liễu Khê, hỏi thăm Lận Thần tiến trình làm áo cưới.

Sa Khinh Vũ không quá để tâm đ ến chúng, chẳng nghe lọt tai được thứ gì, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn anh.

Hôm sau, Sa Khinh Vũ tỉnh dậy Lận Thần đã đi làm, nhưng trước khi đi anh đã chuẩn bị xong bữa sáng, để trên bàn cơm.

Liễu Khê gọi Sa Khinh Vũ ra ăn sáng, mở TV lên.

“Anh Thần đúng là người đàn ông ba tốt, đến bữa sáng cũng chuẩn bị chu đáo.

Quá cẩn thận!” Liễu Khê hâm mộ.

Sa Khinh Vũ bật cười, giả vờ giận dỗi: “Mau ăn đi.

Nhiều đồ ăn thế này cũng không lấp kín miệng cậu được hả?”

Liễu Khê hí hửng cười, gắp miếng sủi cảo chiên bỏ vào miệng, ngẩng đầu lên xem TV, bất chợt trông thấy Lận Thần anh tuấn nho nhã, tây trang sơ mi trắng chỉn chu, nhất thời kinh ngạc lắp bắp không nói được thành câu hoàn chỉnh: “Kia kia… kia kia kia… không phải là…”

Liễu Khê tự dưng nói năng lộn xộn, làm Sa Khinh Vũ tò mò nhìn theo về hướng TV.

Trông thấy Lận Thần, cô dừng nhai ngay tắp lự.

“Anh Thần!” Liễu Khê kích động nhảy dựng lên, quơ chân múa tay: “Khinh Vũ, cậu nhìn xem người trên TV có phải anh Thần không? Sao anh ấy lại chạy lên TV rồi? Người phát ngôn của bộ ngoại giao á? Ôi trời đất mẹ ơi! Trên thế giới này làm gì có người phát ngôn nào đẹp trai như thế này.

Cậu nhìn cô phóng viên vừa đặt câu hỏi cho anh ấy kìa, mặt đỏ tưng bừng.

Đã thế vấn đề đặt ra còn rõ nhẹ nhàng, này không phải do mê quá nên loạn sao!”

Sa Khinh Vũ gật đầu tán thành, ngẩn ngơ nhìn Lận Thần trong TV.

Quả thật đẹp trai quá mức cho phép.

Có lẽ vì phải lên TV nên anh không mặc tây trang màu xám bạc như bình thường mà đổi sang áo sơ mi màu xanh nhạt phối với cà vạt màu xám đậm, tóc tạo kiểu, khiến vẻ đẹp trai của anh càng được phô ra mạnh mẽ hơn.

Đối mặt với một người phát ngôn đẹp trai ngời ngời như thế, nếu cô là phóng viên phỏng vấn ở hiện trường, hẳn ngữ điệu cũng không tự chủ được mà dịu dàng hơn.

“Khinh Vũ, anh Thần vừa nhậm chức người phát ngôn hẳn thời gian này bận rộn lắm nhỉ?” Liễu Khê hỏi.

Sa Khinh Vũ gật đầu: “Mới nhậm chức bận là lẽ dĩ nhiên, qua một thời gian nữa sẽ rảnh rỗi hơn thôi.”

“Vậy chúng ta nhân cơ hội này đi Hong Kong nhé? Hai người chúng ta lén đi, đừng để Tiểu Yên biết, vậy anh Thần và Hoằng Dịch sẽ không có cớ ngăn cản chúng ta.”

Hong Kong?

Ánh mắt Sa Khinh Vũ nhanh chóng cứng đờ khi thấy Liễu Khê cười tươi rói.

“Cậu đâu thể không gửi thiệp mời kết hôn cho Sở Sở, đúng chứ? Gần đây anh Thần bận, không có thời gian để ý đến chúng ta đâu.

Bọn mình lén đi rồi lén về, thần không biết quỷ không hay.” Liễu Khê hăng say dựng kế hoạch, không phát hiện ra sắc mặt Sa Khinh Vũ cứng ngắc.

“Khê Khê.” Sa Khinh Vũ bất ngờ lên tiếng gọi cô nàng.

“Hửm?” Liễu Khê ngừng thao thao bất tuyệt, ngẩng lên nhìn cô.

Ngẫm nghĩ một hồi, Sa Khinh Vũ nói: “Sở Sở, cậu ấy không ở Hong Kong.”

“Không ở đó?” Liễu Khê cau mày: “Cậu ấy lại quẩy tưng bừng ở đâu rồi? Gọi cho cậu ấy biết bao nhiêu cuộc mà mấy ngày nay cậu ấy chẳng thèm gọi lại cho tớ.”

“Sáng hôm qua tớ có gọi cho cậu ấy.” Sa Khinh Vũ li3m môi, nói: “Cậu ấy bảo cậu ấy đang ở châu Âu tìm linh cảm.

Để tránh bị làm phiền nên cậu ấy tự cắt đứt liên lạc với bên ngoài.”

Liễu Khê không chút nghi ngờ, thất vọng nói: “Ồ! Đang ở châu Âu à!”

Sa Khinh Vũ gắng gượng cười tươi: “Đúng thế! E là cậu ấy không thể đến dự đám cưới của tớ.

Cậu ấy dự định đi du lịch vòng quanh thế giới với Trần Tích Hoan, người mới rút lui khỏi giới hội họa.

Sẽ vui vẻ, an nhàn sống một đời như thế.”

“Trần Tích Hoan?” Liễu Khê lại cau mày: “Hình như Trần Tích Hoan và nhà họ Phong có quan hệ khá sâu xa.”

Nhà họ Phong và nhà họ Nam có quan hệ thân thiết nhiều đời, họ đều rất nổi danh trong giới nghệ thuật châu Âu.

Hơn nữa, mẹ của họa sĩ có bàn tay trái vàng, Trần Tích Hoan lại chính là đại tiểu thư nhà họ Nam – Nam Ý.

Liễu Khê khá thân với Phong Mạt nên có nghe phong phanh vài tin liên quan đến Trần Tích Hoan.

“Tớ nghe nói trước đó Trần Tích Hoan qua lại với Phong Nhan, sao giờ chuyển sang ở ẩn với Sở Sở rồi? Mà đến tham gia hôn lễ của cậu đâu gây trở ngại gì cho việc ở ẩn của họ?” Liễu Khê không hiểu lắm, lời giải thích của Sa Khinh Vũ chưa đủ sức thuyết phục cô nàng.

Sa Khinh Vũ cười bảo: “Bọn họ không muốn bị quấy rầy.”

Liễu Khê nghi ngờ: “Có thật không?”

Sa Khinh Vũ gật đầu, kiên định nói: “Không tin cậu hỏi Lận Thần xem.

Lúc tớ gọi anh ấy ngồi ngay bên cạnh tớ.

Tớ mở loa ngoài nói chuyện nên bọn tớ trò chuyện những gì anh ấy nghe thấy hết.”

Sa Khinh Vũ lôi Lận Thần ra bảo đảm, Liễu Khê đúng là tin hơn nhưng vẫn không loại trừ toàn bộ nghi ngờ: “Thế sao bọn tớ gọi cho cậu ấy không được?”

Cô cười ha ha đầy sảng khoái, chọc ghẹo cô nàng: “Bài test nhân phẩm đấy.

Nhân phẩm của cậu không tốt nên không đạt, tạo nghiệp ít thôi nhé.”

Liễu Khê tức giận lườm Sa Khinh Vũ, cơ mà cũng nhờ thế, cô nàng mới nhanh chóng quên chuyện này đi.

Nhìn dáng vẻ vô tư của Liễu Khê, ánh mắt Sa Khinh Vũ chợt trầm xuống.

Giờ, cô đã hơi thấu hiểu tâm trạng Lận Thần khi ấy.

Hóa ra, biết sự thật chưa chắc đã đau khổ, nhưng biết mà phải giả vờ không biết, thì nỗi đau ấy như được nhân lên gấp trăm nghìn lần

Đến giữa trưa, Sa Khinh Vũ hỏi Liễu Khê muốn ăn gì để nấu, không ngờ cô gái này còn dễ nuôi hơn cả heo, dùng gói mì tôm là giải quyết gọn.

Cô thầm nghĩ: Cũng được ấy nhỉ, thừa dịp Lận Thần không ở nhà, ăn chút thực phẩm không dinh dưỡng cho đỡ thèm.

Thế là, hai người xuống cửa hàng tiện lợi dưới nhà mua hai gói mì, hai quả trứng kho và hai cái chân giò hun khói.

Liễu Khê lướt weibo trong lúc ăn, khó chịu hừ hừ hai tiếng: “Lại khoe bụng rồi.

Phải xử bắn Lận Yên mới được.” Dứt câu, Liễu Khê giơ điện thoại ra cho Sa Khinh Vũ xem, trên màn hình là ảnh Lận Yên mới khoe trong group chat.

“Phải xử người này mới được.” Liễu Khê oán hận mắng.

Sa Khinh Vũ buồn bực hỏi: “Vì sao?” Người ta chỉ chụp ảnh khoe thai thôi, có làm chuyện kinh thiên động địa gì đâu.

Liễu Khê hừ lạnh: “Mời người khác đến chụp ảnh cưới chứ không thèm tìm đến tiệm áo cưới của tớ.”

Sa Khinh Vũ ngừng xì xụp mì gói, ngẩng lên trừng to mắt nhìn Liễu Khê: “Này, nhưng ‘người ta’ ở đây không phải vẫn thuộc tiệm cậu sao?”

Liễu Khê chột dạ lấp li3m: “Ai da, phải phát triển ở mảng khác nữa chứ.

Phát triển bề ngang cậu hiểu không? Chuyên tâm một nghiệp vụ dễ chết lắm.”

Sa Khinh Vũ lắc đầu, để mặc cô nàng tự luyên thuyên.

Ăn mì gói xong, Sa Khinh Vũ dọn dẹp sạch sẽ rồi bảo Liễu Khê vứt đồ ngay, phi tang chứng cứ còn mình mở hết cửa trong nhà ra để thông gió, tránh ám mùi làm Lận Thần phát hiện.

Khóe mắt Liễu Khê giật giật, cô nàng không nghĩ Sa Khinh Vũ khoa trương đến mức này: “Đến mức đấy không?”

Sa Khinh Vũ đẩy mở cửa sổ cuối cùng ra, gật đầu như giã tỏi: “Có.

Nếu để Lận Thần biết chúng ta ăn mì gói, tối nay cậu sẽ được tặng một vé tham gia tiết chính trị.”

Vừa nghe ba chữ tiết chính trị, Liễu Khê lập tức giải quyết hai gói mì tôm trên mặt bàn.

Xong xuôi, cô nàng không yên tâm ngửi ngửi, xịt chút nước hoa quanh nhà nhằm che giấu hành vi phạm tội.

Thấy Liễu Khê còn nhiệt tình hơn cả mình, khóe mắt Sa Khinh Vũ giật giật: “Đến mức đó không?”

Liễu Khê xịt cả nước hoa lên người mình, cơ mà ngửi trái hít phải thế nào cũng có ảo giác mùi mì tôm nồng nặc xung quanh, không yên tâm xịt cả cho Sa Khinh Vũ, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Có đấy.

Nếu để anh Thần phát hiện tớ dụ cậu ăn mì gói, tối nay tớ sẽ cuốn gói chạy lấy người.”

Cô không phải Sa Khinh Vũ, Lận Thần sẽ không dung túng, cưng chiều cô cho nên để bảo vệ an toàn tính mạng, Liễu Khê quyết định ra ngoài thuê khách sạn, hưởng thụ mấy ngày an nhàn, sung sướng.

Liễu Khê đã nói là làm, lập tức thu dọn đồ đạc.

Sa Khinh Vũ đau đầu đỡ trán: “Cậu có phải làm đến mức đấy không?”

Liễu Khê đăm đăm nhìn Sa Khinh Vũ một lúc, cuối cùng nặng nề vỗ vai: “Đồng chí, cách mạng chưa thành công, cậu cần phải nỗ lực hơn nữa!”

Hôm nay chứng kiến vẻ lén lút ăn vụng của Sa Khinh Vũ, Liễu Khê hiểu ra rằng, anh Thần chưa hoàn toàn quỳ gối dưới gấu váy nha đầu kia, giờ nóc nhà vẫn chưa phải bạn thân mình nên cô nàng cứ lướt thì tốt hơn, nhỡ Lận Thần phát hiện, không nỡ trách phạt vợ lại lôi cô ra làm kẻ chịu tội thay thì sao?

Lận Thần về, Sa Khinh Vũ kể cho anh nghe nguyên nhân Liễu Khê lủi mất.

Anh cau mày hỏi lại: “Chỉ vì một gói mì?”

Sa Khinh Vũ gật đầu, đẩy hết tội sang cho bạn: “Nó cứ đòi ăn mì tôm ấy.

Em cản nó rồi nhưng nó không nghe em.

Cơ mà ăn xong lại tự thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề, cho nên… trốn rồi.”

Lận Thần ngẫm nghĩ chút rồi gật đầu, quay sang nhìn Sa Khinh Vũ bằng ánh mắt đầy ẩn ý, cười như không cười bảo: “Thế còn em? Bà Lận có ăn không?”

Sa Khinh Vũ ngây ngô cười, bấm nhẹ vào đầu ngón tay dùng một khúc ngắn tí miêu tả, chột dạ nói: “Em ăn chút chút.”

Lận Thần nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Một chút của phóng viên Sa là mấy gói đấy nhỉ?”

Sa Khinh Vũ vội vàng xua tay: “Không không, em ăn mỗi một gói…”

Vừa dứt câu, nhìn khóe môi Lận Thần cong lên, Sa Khinh Vũ thật sự muốn đâm đầu vào tường tự tử.

Xét thấy cô chưa ngoan, trưa nay dám ăn vụng, Lận Thần quyết định phạt cô làm cơm tối, tiện thể gọi món.

Vậy là bữa tối gồm có cá sốt chua ngọt, khoai sọ ninh xương và khoai tây hầm cải thảo.

Hai người cùng nhau ra ngoài mua nguyên liệu, về đến nhà hoàng hôn đã tắt.

Sa Khinh Vũ ấn bật đèn phòng khách, thay giày, nhìn màn hình điện thoại hiện thông báo pin không đủ dùng, cần sạc, cô vội vàng chạy về phòng sạc pin, nhưng tìm quanh phòng một vòng không thấy sạc đâu.

Chắc là lúc vơ đồ, Liễu Khê hoảng quá vơ luôn sạc của cô đi rồi.

“Lận Thần.” Cô đứng ở cửa phòng gọi.

Lận Thần đang trong bếp nghe tiếng, đáp lại: “Sao thế?”

“Sạc của anh ở đâu?” Sa Khinh Vũ huơ huơ di động chạy tới chỗ anh: “Máy em hết pin rồi.”

“Trong phòng anh, tìm ở ngăn kéo xem.” Anh nói.

Sa Khinh Vũ vào phòng Lận Thần, lật tìm mấy ngăn kéo mới thấy sạc.

Ngay lúc chuẩn bị đóng ngăn kéo, một món đồ đập ngay vào mắt cô khiến cô chau mày, kéo mở trở lại xem cho rõ.

Sau một hồi quan sát kỹ lưỡng, xác định nó chính xác là bảng phấn mắt, không phải ảo giác, cô cầm hẳn lên.

Sao Lận Thần lại có phấn mắt trong ngăn tủ?

“Chưa thấy à?” Giọng Lận Thần chợt vang lên sau lưng.

Sa Khinh Vũ quay đầu thấy anh đứng ngoài cửa, huơ huơ bảng phấn mắt trong tay, hỏi: “Anh mua thứ này làm gì?”

Anh đến gần, ngồi kiểu nửa quỳ bên cạnh cô, giơ tay lấy lại bảng phấn mắt, xé bỏ bao bên ngoài, mở ra, đặt trên mặt bàn, lướt một lượt quan sát các ô màu từ nhạt đến đậm, cười nhẹ: “Màu tím, dành riêng cho em đấy.”

Sa Khinh Vũ ngẩn ngơ nhìn bảng phấn mắt màu tím.

Có tím nhạt, tím khói, tím đậm,… đủ loại sắc tím theo từng sắc độ.

“Anh mua lúc nào?” Cô hỏi.

Lận Thần ngồi hẳn xuống, tựa lưng vào khung giường bên cạnh, chống hai tay lên sàn nhà, cười: “Trước kia.”

Sa Khinh Vũ vừa mới rưng rưng cảm động được mấy giây lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng lườm anh.

Lận Thần nhún vai, cười trông rất lưu manh: “Ai biết đâu!” Dứt câu, anh với tay lấy bao thuốc và bật lửa trên mặt bàn, đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng.

Sa Khinh Vũ không bỏ qua, đuổi theo ôm lấy anh từ phía sau, ép hỏi: “Nói mau!”

“Nói gì?” Người nào đó bắt đầu chơi xấu.

Sa Khinh Vũ không thuận theo: “Nói gì cũng được.”

“Anh yêu em.” Mấy từ này, hoàn toàn là Lận Thần buột miệng thốt ra.

Sa Khinh Vũ ở sau lưng kinh ngạc đến ngây người, tưởng bản thân gặp ảo giác: “Anh… anh mới nói cái gì?”

Anh cười nhẹ, rũ mắt nhìn đôi tay ôm chặt eo mình, điếu thuốc cắn trong miệng làm lời anh nói ra nghe mơ hồ: “Anh yêu em.”

Đôi tay ôm anh bỗng căng cứng.

Sa Khinh Vũ mấp máy môi một hồi mới cất tiếng nói: “Yêu đến mức nào? Yêu đến mức anh chấp nhận buông bỏ việc điều tra chuyện chú Lận sao?”

Đôi mắt Lận Thần xẹt qua tia sáng.

Anh hơi xoay người, hình như muốn quay ra sau nhìn cô: “Biết rồi à?”

Sa Khinh Vũ rụi đầu vào lưng anh, gật đầu: “Ừm, em vô tình nghe được anh và dì Phương nói chuyện.” Ngập ngừng trong giây lát, cô hỏi: “Vì sao? Lận Thần, có đáng giá không anh?”

“Đáng giá.” Anh trả lời không chút do dự, rút điếu thuốc bên môi ra, xoay người, nói: “Chỉ cần là vì em, đều đáng giá.”

Sa Khinh Vũ ngước mắt nhìn anh, con ngươi long lanh: “Nhưng… anh làm thế, em thấy áp lực lắm.”

“So với việc điều tra chân tướng, anh càng muốn dành nhiều thời gian bên em.” Anh nói, đồng thời giơ tay m ơn trớn khuôn mặt cô, con ngươi đen nhánh ánh lên vẻ nghiêm túc: “Anh nghĩ, bản thân thật sự rất yêu em, vì quá yêu cho nên những thứ đó không còn quan trọng nữa.

Anh không muốn bản thân dẫm lên vết xe đổ của cha, khiến con chúng ta trở thành Lận Yên, Lận Thần thứ hai.”

Văn Phương từng khuyên anh, hi vọng anh có thể theo đuổi thứ mình thích, không cần cố chấp tiêu phí thời gian vào việc điều tra chân tướng nhưng anh không chịu, cố chấp bám lấy đến tận giờ.

Vào cái đêm anh trở về từ Herat, hôm sau mới ra khỏi nhà mua đồ ăn sáng có mấy phút mà lúc về thấy cô khụy trong phòng khách khóc nức nở, khoảnh khắc ấy, anh bỗng chẳng cần gì nữa, chỉ muốn được ở bên Sa Khinh Vũ.

D*c vọng mãnh liệt ấy đã giúp anh buông xuống chân tướng mình theo đuổi nhiều năm.

Anh hi vọng mình có thể cho cô một mái nhà hạnh phúc, đủ cảm giác an toàn, có thể khiến cô yên tâm giao mình cho anh.

Quãng đời về sau, hai người bọn họ hoạn nạn có nhau.