Thông tin nhanh chóng được truyền khắp vương đô, các thế lực dưới trướng của nhị hoàng tử nhanh chóng chọn cho mình một vị chủ nhân mới để phụ tá.

Đối với họ thì sự việc này rất nguy hiểm nhưng đồng thời cũng là một cơ duyên. Nếu họ chọn đúng chủ nhân thì sẽ nhất phi trùng thiên. Ngoài ra còn có rất nhiều gia tộc trung lập lựa chọn đầu nhập dưới trướng của nhị hoàng tử. Bọn họ biết nếu không tham gia vào thế lực nào thì rất nguy hiểm. Bây giờ nhị hoàng tử đã bỏ quyền, đầu nhập vào nhị hoàng tử là lựa chọn tốt nhất bây giờ.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, hai tuần sau, quốc vương băng hà. Tang lễ của ông được diễn ra trong một tuần. Lúc này, các thế lực bắt đầu hành động.

Một tuần sau khi tang lễ diễn ra, chiến tranh bạo phát. Các cuộc ma sát nhỏ diễn ra không ngừng giữa hai thế lực của đại hoàng tử và tam hoàng tử. Nhị hoàng tử không ngừng cho quân đội thu hẹp biên giới của mình.

Lúc này Trường Sinh và gia đình hắn đã đóng chặt cửa, cha hắn cấm gia đình và những người làm trong nhà không được ra ngoài.

Trường Sinh cầm quyển sách lên bắt đầu ghi chép diễn biến của cuộc chiến: " Hai tuần sau khi thánh chỉ xuất hiện, quốc vương băng hà. Bốn tuần sao khi thánh chỉ xuất hiện, chiến tranh nổ ra, nhị vương tử lựa chọn bỏ quyền, không ngừng thu hẹp biên giới. "

Sau khi ghi xong, quyển sách lại phản hồi năng lượng về cho Trường Sinh, hắn bắt đầu hâp thu. Lần này hắn tốn đến một canh giờ để hấp thu.

Trường Sinh mở mắt ra, lần này hắn cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi. Không đúng, là linh hồn hắn nhẹ đi, dưa theo thông tin của quyển sách thì hắn đã đột phá tầng thứ nhất trên con đường tu hành của mình: xuất hồn.

Vì đại đạo hắn đang tu luyện không phải là để chiến đấu nên con đường khác hắn với những người khác. Trường Sinh vui mừng, hắn liền đóng chặt cửa rồi xuất hồn bay đến trung tâm của diễn biến. Hắn không sợ bị phát hiện và giết vì linh hồn của hắn đã được nguồn năng lượng cải biến để có thể ẩn nấp hoàn toàn trong không khí.

- --

Tại vùng ranh giới của hai thế lực, các cuộc ma sát nhỏ diễn ra không ngừng. Tuy vậy vẫn chưa có cuộc chiến quy mô lớn nào diễn ra, cả hai đang tích súc thế lực cho bản thân.

Tại doanh địa của đại vương tử, y cùng các tướng sĩ bàn về cuộc chiến.

- Điện hạ, thần đề nghị chúng ta nên phát động tấn công, nếu kéo dài thì sẽ đưa đến các quốc gia khác dòm ngó.

- Thần phản đối! Điện hạ, thế lực của tam hoàng tử rất lớn, chúng ta không thể tấn công được, cần phải tích trữ quân lực

- Không được! Bệ hạ nếu kéo dài thì khoảng cách giữa quân ta và tam hoàng tử sẽ càng lớn hơn thôi.

Hiện tại dưới trướng của đại hoàng tử bị chia làm hai phe, một bên đề nghị phát động tấn công, một bên thì muốn án binh bất động

Lúc này, đại hoàng tử lên tiếng:

- Ta nghĩ nên án binh bất động, nếu giờ chúng ta phát động tấn công mà tam đệ kéo dài cuộc chiến thì chỉ có lợi cho họ thôi. Người đâu, sai sứ giả đến chỗ nhị đệ mời hắn hợp quân với chúng ta.

- --

Lúc này, ở chỗ tam hoàng tử, y đã bàn luận với các quan thần trong triều, bọn họ rút ra được kết luận cuối cùng: Địch không động, ta không động. Sau khi đã có phương án của mình Thiên Long liền sai người đến chổ của Thiên Cổ mời y đầu nhập dưới trướng của mình.

Nguyên bản cuộc chiến này phải ở thế chân vạc nhưng Thiên Cổ đã rút khỏi cuộc chiến nên giờ thế lực của hắn liền là miếng mồi ngon của hai thế lực còn lại.

Thiên Cổ nhìn hai sứ giả trước mắt mà im lặng, mặt dù đã dự liệu trước nhưng y không ngờ đại ca và tam đệ của mình lại cho sứ giả đến cùng một ngày. Y nói:

- Các ngươi về đi, ta sẽ không đầu quân vào ai hết. Còn nữa, nhớ nói với chủ nhân của mình là đừng nên hợp lực để tấn công ta, coi chừng bị đâm sau lưng. Người đâu, tiễn khách!

Nói xong y liền rời đi.

- --

Trường Sinh háo hức quan sát tất cả, mặt dù hắn đã xem rất nhiều cuộc chiến trong quyển sách nhưng cảm giác đó sao bằng cảm giác được tận mắt thấy?

Lúc này hắn liền nhập hồn trở về để ghi lại diễn biến của cuộc chiến: "Sao khi cuộc chiến nổ ra, cả hai thế lực lớn đều lựa chọn án binh bất động. Thế lực của nhị hoàng tử trở thành miếng mồi ngon được cả hai thế lực mời chào. "

Sau khi hấp thu xong nguồn năng lượng, Trường Sinh liền chạy đến chỗ cha mẹ mình.

- Cha mẹ, con tu luyện được rồi!

- Cái gì?

Đạo Thanh Phong bất ngờ, quên luôn cả việc định làm với Chu Kỷ Nguyệt, y cầm một viên đá chạy đến bên Trường Sinh rồi nhét vào tay hắn.

- Có phản ứng!!! Ha ha ha, có phản ứng, có phản ứng kìa!!!

Lúc này viên đá trong tay của Trường Sinh sáng lên, đây là viên đá kiểm tra cảnh giới của tu sĩ. Tuy ánh sáng của Trường Sinh rất mờ nhạt, điều này biểu thị sức mạnh của hắn không bằng những người khác nhưng như vậy thì sao chứ? Đối với Thanh Phong thì đây là điều đáng mừng, tuy yếu nhưng luyện cốt vẫn là luyện cốt. Điều này nói rõ Trường Sinh có thể sống lâu hơn rất nhiều.

Tuy con đường khác nhau nhưng cảnh giới ở đây được chia làm bảy cảnh giới chính là: luyện cốt, luyện cơ, luyện hồn, vấn tâm, chứng đạo, hóa thần, dung hợp.

Ba cảnh giới đầu rất dễ tu luyện nhưng rất nhiều người dừng chân ở cảnh giới thứ tư. Cảnh giới này được xem là cảnh giới khó nhất đối với toàn bộ tu sĩ.

Lúc này Trường Sinh bắt đầu nói:

- Phụ thân, con muốn bế quan tu luyện một thời gian, mong mọi người không làm phiền.

- Được, con tu luyện đi, cố lên.

Vì khi bước lên con đường tu luyện thì các nhu cầu của cơ thể bắt đầu biến mất nên cha hắn cũng không lo lắng. Lúc này cha hắn liền đế bên Kỷ Phượng kể lại, đoán chừng đêm nay cha mẹ hắn sẽ không ngủ đây.

Trường Sinh chạy vô phòng tiếp tục quan sát cuộc chiến.

Lúc này, dị biến xuất hiện. Đại hoàng tử và tam hoàng tử phát động tấn công đối với nhị hoàng tử. Thông qua trao đổi, bọn họ nhận ra thế lực của Thiên Cổ là một thế lực không ổn định. Cả hai thế lực đã quyết định tấn công Thiên Cổ.

Nhị hoàng tử nghe tin liền phái sứ giả chạy đến chỗ tam hoàng tử truyền tin:

- Nếu ngươi tấn công đại ca thì ta sẽ đưa ngươi một nửa đội quân của ta. Đừng chần chờ, ta cũng gửi tin này đến đại ca rồi. Nhưng điều kiện của ta đối với y là toàn bộ quân lực. Ngươi không đánh y thì y sẽ đánh ngươi.

Đồng thời Thiên Cổ cũng đưa tin đến chỗ Thiên Hoàng:

- Đại ca, nếu ngươi tấn công tam đệ thì ta sẽ đưa ngươi toàn bộ quân lực của ta. Ta cũng gửi một phong thư y chang cho tam đệ, ngươi không đánh hắn thì hắn liền đánh ngươi.

Sau khi gửi tin, Thiên cổ liền cho quân lực phòng thủ, đợi hành động tiếp theo của hai người.

Trong doanh trại của Thiên Hoàng, y đang ngồi trầm tư khi đọc bức thư. Nếu giờ y tấn công Tam đệ thì chắc gì nhị đệ đã đưa? Còn nếu không tấn công thì y cảm thấy mình bỏ lỡ cơ hội đánh thắng tam đệ.

Thiên Hoàng nhíu mày, trong lúc y đang suy nghĩ thì bên tam hoàng tử đã có hành động.

Lúc này, Thiên Long đang ngồi suy nghĩ. Y cảm thấy một nửa quân lực thì không đáng. Nhưng mà điều kiện của đại ca liền là cả đội quân. Y sợ đại ca sẽ phản bội mình. Nhưng nếu giờ đi đánh đại ca thì chắc gì nhị ca giữ lời hứa?

Thiên Long triệu tập tướng sĩ của mình lại để bàn về chuyện này. Ai cũng suy nghĩ, không đưa ra ý kiến của bản thân. Lúc này, có một lão già đứng lên. Lão là một cựu tướng quân từng theo chân tiên đế, lão đã về hưu được năm mươi năm nhưng giờ lại được Thiên Long mời về để giúp y. Lão nói:

- Điện hạ, trường hợp này rất khó để lựa chọn nên lão phu liền đưa ra ý kiến thế này, chúng ta đem quân rút về đi, như vậy thì đại hoàng tử sẽ không tấn công được. Tuy đây không phải cách hay nhất nhưng theo thần thì đây là cách an toàn nhất.

Nhiều tướng sĩ nghe vậy liền đồng ý, Thiên Long liền dựa theo lời của lão, cho quân rút về.

Tin được truyền đến tai của đại hoàng tử.

- Tam đệ đã rút rồi, tấn công nhị đệ liền bất lợi cho quân ta. Cho quân lính rút lui đi.

Đại hoàng tử ra lệnh. Chiến cuộc tạm thời dừng lại.

‐---------

Lần đầu viết về chiến tranh, nếu có đại lão nào không đồng ý thì mong chỉ điểm để sau này viết tốt hơn.