Editor: Rain

Beta-er: Quân

Sau khi Hạ Vi Vũ trao đổi số Wechat với Diệp Sơ Dương, cô liền coi hắn là gia sư miễn phí, thắc mắc gì liên quan đến các môn Toán Lý Hóa cũng hỏi hắn. Mặc kệ hỏi lúc nào thì hắn cũng trả lời rất nhanh. Cho dù là xem đề đến rạng sáng, sau khi cô gửi tin đã nghĩ là ngày mai hắn mới trả lời, nhưng không quá năm phút đồng hồ, đáp án đã gửi tới rồi, phía dưới còn thêm một câu nghỉ ngơi sớm một chút nữa.

Diệp Sơ Dương cố ý về nhà một chuyến lật lại sách vở thời cao trung. Mẹ hắn cảm thấy rất kỳ quái đối với hành động của hắn, hỏi: “A, lên đại học được một năm rồi còn lật lại sách vở thời cao trung làm gì?” Hắn cười cười không trả lời, dựa theo vấn đề của Hạ Vi Vũ mấy ngày nay mà chọn lựa vài tờ. Thừa dịp giáo viên mời hắn về giảng cho học đệ học muội ôn tập như thế nào vào mấy ngày cuối cùng, đưa vở ghi cho Hạ Vi Vũ.

Hạ Vi Vũ ngồi ở trong ký túc xá, lật xem vở ghi của Diệp Sơ Dương. Vở ghi của hắn mạch lạc rõ ràng, chỗ kiến thức nào cũng dùng bút màu đánh dấu lại. Thậm chí Diệp Sơ Dương còn dùng giấy nhớ tiện lợi dán ở bên cạnh chỗ có kiến thức liên quan đến vấn đề của cô. Khi đầu ngón tay lạnh lẽo đụng tới notebook lại cảm giác huyết mạch dâng trào, chữ của hắn cứ như thể có độ ấm khắc sâu vào trong lòng, trong đầu. 

Ngày thi đại học càng lúc càng đến gần, trường học cũng cho nghỉ để ôn tập. Bài tập chồng chất như núi lập tức biến mất. Không có nhiệm vụ hằng ngày, cô nhìn chằm chằm ghi chép tràn đầy sách bài tập mà phát ngốc. Bận rộn một năm, đột nhiên rảnh rỗi làm cô không biết phải làm gì. Cô mở sách giáo khoa ra, nhưng một chữ cũng xem không vào, buổi tối ở nhà lăn qua lộn lại trên giường lớn mà vẫn không ngủ được.

Ngày tiếp theo sau khi nghỉ để ôn tập, Hạ Vi Vũ thu dọn hành lý quay về ký túc xá của trường học. Ban ngày ở trong lớp trống vắng ngồi lật sách, buổi tối nằm trên giường nhỏ trong ký túc xá chật hẹp mà vẫn không ngủ được. Cô lấy di động dưới gối ra gửi tin nhắn cho Diệp Sơ Dương, nội dung đơn giản là ‘Cảm giác không ngủ được cũng không tốt lắm.’

‘Đã được nghỉ để ôn tập rồi?’ Không ngoài dự đoán, Diệp Sơ Dương trả lời rất nhanh. Cô phiền muộn phàn nàn hết một lần về trạng thái không tốt lắm của mình mấy ngày hôm nay với hắn. Hắn an ủi vài câu đơn giản với cô, bảo cô đừng nghĩ nhiều, mấy ngày này cứ nghỉ ngơi cho tốt, đọc đề cơ bản là được.

Mấy ngày liên tiếp, có Diệp Sơ Dương làm bạn dường như khiến thời gian trôi đi rất nhanh. Mặc dù một ít kiến thức vẫn xem không vào được nhưng ít ra cảm giác không còn căng thẳng như vậy nữa.

Hai ngày trước khi thi đại học, Diệp Sơ Dương nói hôm nay hắn không có tiết học, hỏi cô có muốn cùng đi ra ngoài chơi để thả lỏng một chút không. Cô đồng ý rất nhanh, Hạ Vi Vũ không ngờ hắn sẽ chủ động hẹn mình, cố ý trang điểm hết một lượt. Vừa đến trước cửa, cô lại ngắm mình trong gương, vẫn là bộ quần áo thể thao màu trắng, lại nhét thêm mấy tờ bài thi Toán học vào trong cặp, đều để hết đề quan trọng vào ngăn thứ hai ở bên trong.

Cô đeo cặp ra cửa liền thấy Diệp Sơ Dương mặc áo khoác Punk rộng thùng thình ở đằng xa, ngồi ngang trên một chiếc motor liếc mắt nhìn cô. Đây là lần đầu tiên cô thấy Diệp Sơ Dương ăn mặc như vậy, so với thiếu niên quy củ mặc đồng phục, tay cầm giải nhất cuộc thi toán học cả nước trong tủ kính trường học tạo thành tương phản cực lớn. Chỉ có khóe miệng gợi lên độ cong không thay đổi ấy, nụ cười ấm áp làm cô liếc mắt một cái đã trông thấy hắn trong đám người.

Nhìn thấy cô đeo cặp sách, Diệp Sơ Dương giật giật khóe môi, treo một cái mũ bảo hiểm khác lên trên tay lái, mở bàn tay ra hỏi: “Sách Toán học?” 

Hạ Vi Vũ gật gật đầu, lấy mấy tờ bài thi kia ra đưa cho hắn, than một tiếng, nói: “Đề quan trọng đều để ở ngăn thứ hai……”

Diệp Sơ Dương nhíu mày dựa vào cạnh motor, tốc độ lật xem rất nhanh. Xem xong bài thi, đột nhiên hắn đứng lên, không báo trước đi tới đằng sau Hạ Vi Vũ, sau đó ném bài thi vào thùng rác, động tác nhanh đến nỗi cô cũng không phản ứng kịp, liền ngơ ngẩn đứng tại chỗ nhìn hắn ném bài thi vào thùng rác.

“Ai, anh……Sao lại?”

“Kiến thức cơ bản của em rất tốt, mấy đề này cùng ví dụ mẫu hôm trước anh giảng với em thật ra cũng không khác nhau lắm, em có hơi quá căng thẳng rồi, hôm nay nghe theo anh có được không?” Hắn vừa nói vừa đeo mũ bảo hiểm thay cô. Cô liền theo chỉ dẫn của Diệp Sơ Dương ngồi lên ghế sau xe hắn, ôm lấy eo hắn.

Ở phía nam thành vào đầu tháng sáu vẫn chưa phải quá nóng. Motor của Diệp Sơ Dương chạy nhanh trên đường lớn. Hắn cố ý chọn đường vùng duyên hải, gió gào thét lướt qua dường như còn mang theo một hương vị tanh mặn.

Diệp Sơ Dương đưa cô đến công viên giải trí. Không phải cuối tuần, không phải thời gian tan tầm cho nên công viên có chút vắng. Công viên giải trí cách trường học không xa, lúc mới thành lập còn phát quảng cáo khắp trường, nhưng bởi vì bận rộn học tập nên Hạ Vi Vũ chưa từng đến lần nào cả. 

Dừng xe lại, Diệp Sơ Dương chỉ chỉ máy nhảy ở giữa, nhướng mày hỏi cô: “Dám không?”

“Có gì mà không dám!” Hạ Vi Vũ hừ một tiếng, đi tới chỗ bán vé, đầu tiên là bước nhanh, sau khi chờ Diệp Sơ Dương đuổi kịp mình thì lại đi chậm quay ra theo sau hắn, có chút chột dạ. Cô cầm vé, lúc ngẩng đầu nhìn cây cột cao này thì có chút nhút nhát, nhưng vẫn kiên trì đi vào cùng Diệp Sơ Dương.

Nhân viên công tác cài ngang dây an toàn thay bọn họ, Hạ Vi Vũ nuốt một ngụm nước bọt, hai chân có chút bất an mà đong đưa. Diệp Sơ Dương thấy hết động tác nhỏ của cô. Hắn kéo tay cô đang đặt lên đùi, muốn cô nắm chặt cái dây vắt ngang mình, trịnh trọng nói: “Nắm chặt, như vậy sẽ không căng thẳng nữa.”

“Tôi, tôi không căng thẳng mà!”

Cô không cam lòng mà cãi lại, nói năng lộn xộn lại đúng lúc để lộ ra sự sợ hãi của mình.

“Được, em không căng thẳng.”

Theo một tiếng lộc cộc của máy móc chậm rãi vang lên, Hạ Vi Vũ sợ tới mức nhắm hai mắt lại.

Diệp Sơ Dương thả chậm ngữ điệu, dịu dàng an ủi, nói: “Mở mắt ra đi, đừng sợ.”

Cô hít sâu một hơi, mở mắt. Máy móc bay lên thật sự rất chậm, trái tim không ngừng kinh hoàng của cô thoáng thả lỏng một chút.

Diệp Sơ Dương đột nhiên không suy nghĩ hỏi: “Em ghét nhất môn nào?”

“A?”

“Em ghét nhất môn nào?” Hắn lặp lại lần nữa.

Hạ Vi Vũ chém đinh chặt sắt mà trả lời: “Vật lý.”

Cô trả lời câu hỏi của hắn xong, máy móc đúng lúc lên đến chỗ cao nhất, vào khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi trên trời cao, Diệp Sơ Dương nói: “Lát nữa lúc rơi xuống hét lên cùng anh.”

“Hét cái gì? A……” Cô còn chưa nói xong thì đã bị tiếng thét chói tai của mình bao phủ lấy, máy móc nhanh chóng rơi xuống làm cô sợ hãi.

“Tôi ghét Vật lý!” Diệp Sơ Dương cao giọng kêu lên bên tai cô, sau đó lại nâng cao âm điệu hô: “Hét lên với anh!”

“Tôi ghét Vật lý!” 

“Tôi ghét Vật lý!” Thanh âm hai người đan xen vào nhau phiêu tán trong gió.

Máy móc rơi xuống mặt đất, cô thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp thở đều lại, Diệp Sơ Dương lại hỏi: “Muốn vào đại học nào?”

“Đại học X! Má ơi……” Thanh âm cô run rẩy theo máy móc lại nhanh chóng bay lên, Diệp Sơ Dương bên cạnh hơi hơi mỉm cười, tiếp tục nói: “Được! Tôi muốn vào đại học X!”

Cô cao giọng kêu lên lý tưởng của mình theo hắn, tiếng sau càng cao hơn so với tiếng trước, tiếng sau càng tự tin hơn so với tiếng trước.

“Hạ Vi Vũ muốn vào đại học X!”

Lúc máy móc lại rơi xuống lần nữa, Diệp Sơ Dương thay đổi ngữ khí kêu lên: “Hạ Vi Vũ không sợ vật lý!”

“Đúng! Cái gì Hạ Vi Vũ cũng không sợ!”

Diệp Sơ Dương ngẩng đầu hô to: “Hạ Vi Vũ đứng đầu toàn thành phố!”

Lặp lại nhiều lần, máy móc rốt cuộc cũng chậm rãi rơi xuống, hai người toát mồ hôi, cô đột nhiên nhìn sườn mặt hắn cười ha ha.

Khi đi xuống tầng máy, Hạ Vi Vũ cảm giác bản thân nhẹ nhàng đi rất nhiều. Cỗ áp lực trong lòng kia dường như không thấy đâu nữa. Bởi vì vừa nãy kêu lên, giọng nói Diệp Sơ Dương có chút khàn khàn. Hắn trầm giọng nói: “Anh đi mua nước, em chờ anh một lát.”

Lúc hắn cầm hai chai nước chạy chậm về bên cạnh cô liền phát hiện Hạ Vi Vũ nhìn bánh xe quay mà ngẩn người. Hắn mở chai nước khoáng đưa cho cô, hỏi: “Muốn ngồi bánh xe quay?”

Hạ Vi Vũ lập tức lắc lắc đầu, nghĩ đến lời đồn về bánh xe quay mà bạn cùng phòng từng nói, hai má ửng đỏ.

Ánh mắt cô vô thức thầm chuyển động giữa bên bánh xe quay và trên mật thất nhà ma, chột dạ mà chỉ vào mật thất nói: “Tôi muốn chơi cái kia.”

“Được ~ nghe bạn anh nói là cái mật thất chạy trốn này còn thử thách chỉ số thông minh nữa, đã sớm muốn thử rồi.”

Bọn họ đi vào nhà ma, nhân viên công tác sắp xếp cho bọn họ một cái mật thất thích hợp cho hai người chơi. Nhưng mà cái mất thất chạy trốn này cũng không giống như Diệp Sơ Dương đã nói. Bọn họ dựa theo manh mối trò chơi thiết lập, chưa đầy hai mươi phút đã nhẹ nhàng tới cửa thứ hai đếm ngược.

Hai người đi theo một cửa tìm được bản đồ đường đi, mở ra cửa ngầm sau giá sách, phát hiện một cái mật đạo. Diệp Sơ Dương đứng mũi chịu sào, đỡ lấy cái thang nhỏ bò vào trong mật đạo, trên cửa mật đạo là một ván cờ tướng tàn cục. Nhìn thấy Diệp Sơ Dương đột nhiên sửng sốt, thân hình như mèo của cô lướt qua hắn, lúc nhìn thấy ván cờ cô cũng thấy khó khăn.

Hết vò đầu bứt tai, cô quay đầu nhìn Diệp Sơ Dương muốn tìm kiếm trợ giúp, lại thấy hắn ngồi xếp bằng bên cạnh mình, cả người dựa vào mật đạo nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô vỗ vỗ bờ vai của hắn, Diệp Sơ Dương ra dấu im lặng, nói: “Xuỵt, em nghe đi.”

Hạ Vi Vũ học bộ dáng của hắn ngồi ở mật đạo, nhắm mắt, lưng dựa vào mật đạo, cách vách là phòng mang chủ đề Harry Potter, chủ đề bài 《Hedwig’s Theme》 xuyên qua vách tường, sâu kín mà truyền vào lỗ tai. Mật đạo tối tăm kín mít, nghe khúc nhạc dạo âm nhạc như vậy, có loại cảm giác sởn tóc gáy.

Cô nhắm mắt lại, thân thể dần dần thả lỏng, âm nhạc dần dần tiến tới cao trào. Hệ liệt Harry Potter cô đã xem vô số lần, theo âm nhạc, trong đầu cô cũng có thể tái hiện lại được những cảnh tượng kinh điển đó. Vào đúng lúc này, cô cảm giác bả vai mình nặng xuống, hô hấp của cô hơi bắt đầu dồn dập, thân thể cũng cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám. Trái tim nhảy lên nhanh hơn làm cô nghe không rõ âm nhạc, chỉ cảm thấy đầu một mảnh hỗn độn, mùi hương dầu gội của Diệp Sơ Dương chui vào xoang mũi, cô càng căng thẳng hơn.

Bởi vì hành động của Diệp Sơ Dương, cùng với hai mắt nhắm chặt không thấy chút ánh sáng nào, thời gian dường như trôi chậm đi.

Không biết qua bao lâu, Diệp Sơ Dương hơi hơi đứng dậy, nghiêng người lướt qua cô, giơ tay hai ba cái đã mở ra cái khóa kia.

Mở cửa, Hạ Vi Vũ bị ánh sáng rọi đến làm không thích ứng ngay được, có chút bất mãn mà lẩm bẩm nói: “Sao anh không nói sớm là biết chơi cờ tướng chứ.”

Diệp Sơ Dương bò ra khỏi mật đạo trước cô một bước, đứng ở ngoài mật đạo duỗi tay về phía cô, nhướng mày mỉm cười nói: “Cái gì anh cũng biết.”

Cô không để ý đến hắn vươn tay, tự nắm lấy tay hắn nhảy ra mật đạo, lúc đi qua người hắn liền thấp giọng nói một câu: “Quỷ tự luyến.”

Một cửa cuối cùng là khuông nhạc, Hạ Vi Vũ đã học mười năm dương cầm liếc mắt một cái đã phát hiện ra bí mật được nốt nhạc che dấu, ngôi sao nhỏ trên khuông nhạc thiếu vài nốt nhạc. Cô giành trước Diệp Sơ Dương, mở ra mật mã của cửa cuối cùng, cô nắm đầu khóa, nói với hắn: “Tôi cũng không kém đâu!”

Hai người đi ra mật thất, bởi vì thời gian thông quan đạt được kỉ lục mới, nhân viên công tác còn tặng bọn họ hai tấm thẻ ưu đãi. Nhưng mới ra cửa, Hạ Vi Vũ đã tùy tay ném thẻ ưu đãi vào thùng rác, cô than một tiếng, nói: “Quá đơn giản, không thú vị, không thú vị.”

“Nhưng không phải em còn từng bị nhốt lại trong mật đạo……”

Hạ Vi Vũ trừng hắn một cái, hắn lập tức ngậm miệng.

Bình thường chỗ tốt khi đến công viên giải trí là hạng mục nào cũng không cần phải party, phim Thủy Mạc còn có thể nhẹ nhàng đứng ở dãy đầu tiên.

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, khi một tia ánh chiều tà của hoàng hôn biến mất, trên quảng trường âm nhạc sáng lên đèn màu ngũ sắc, suối phun cao thấp phập phồng theo âm nhạc. Hạ Vi Vũ đột nhiên kéo Diệp Sơ Dương chạy đến suối phun, cô nói: “Chúng ta thi đấu đi, xem ai bị ướt trước.”

Suối phun theo âm nhạc có trình tự, có tiết tấu mà lần lượt từ miệng phun khác nhau mạnh mẽ trào ra, Hạ Vi Vũ từng học âm nhạc rất dễ dàng tìm ra miệng phun cùng nốt nhạc tương ứng. So sánh với cô mà nói, hoàn cảnh bên Diệp Sơ Dương không ổn chút nào. Hắn chưa học qua nhạc cụ, chỉ dựa vào cảm giác về thanh âm và sức quan sát đáng tin cậy của mình. Tuy rằng có chút khó khăn nhưng cũng miễn cưỡng nắm được quy luật của suối phun. Tuy vậy động tác luôn chậm nửa nhịp làm áo khoác của hắn rất nhanh đã bị thấm ướt.

Nhìn hắn thất bại, Hạ Vi Vũ cười càng vui vẻ.

Kết thúc một ngày chơi trò chơi, Diệp Sơ Dương đưa Hạ Vi Vũ về nhà, motor đi một đường đến cửa tiểu khu. Hạ Vi Vũ xuống xe, trả lại mũ bảo hiểm. Diệp Sơ Dương sờ sờ đầu cô, nói: “Đừng căng thẳng, phải tin là em đã chuẩn bị rất khá rồi.”

Hạ Vi Vũ gật gật đầu, không đáp lại.

Thiếu niên lại sải bước lên motor lần nữa. Vào lúc hắn đang muốn đội lại mũ bảo hiểm, Hạ Vi Vũ như là làm ra quyết định quan trọng gì vậy, đột nhiên bước nhanh về phía hắn. Diệp Sơ Dương cho rằng cô còn có chuyện gì, ngừng lại động tác trong tay, hơi hơi cúi người. Ai ngờ Hạ Vi Vũ đột nhiên nhón chân hôn sườn mặt hắn. Hắn bị động tác của cô dọa đến, chờ lúc phản ứng lại thì Hạ Vi Vũ đã chạy xa rồi.

Hạ Vi Vũ không đợi hắn đáp lời, giống như một tên trộm làm được việc mình muốn vậy, cũng không quay đầu lại đã vội vàng chạy đi. Chờ đến về tới nhà, trái tim cô vẫn thình thịch nhảy loạn. Bởi vì cô mặt đỏ tai hồng, mẹ còn tưởng là cô đã bị sốt rồi, muốn cô nhanh chóng nghỉ ngơi.

Nằm ở trên giường, cô nghe thấy tiếng Wechat vang lên, tùy tay click mở màn hình di động. Cái tên quen thuộc hiện lên làm cô sợ đến mức suýt nữa ném di động đi. Cảnh tượng vừa rồi còn đang tái hiện trong đầu. Cô không dám nhìn tin nhắn của hắn. Hạ Vi Vũ chôn đầu vào gối, ép buộc bản thân không được nghĩ đến chuyện này nữa.

Lăn lộn lúc lâu, mới mơ mơ hồ hồ ngủ mất.

Ngày hôm sau, cô run rẩy click mở Wechat, cột của Diệp Sơ Dương có năm cái điểm đỏ nhỏ cùng với một câu chúc ngủ ngon.

Cô click mở khung thoại, quả nhiên hắn không nói đến cử chỉ vượt quá giới hạn kia của cô, hắn gửi là đề bài thi quan trọng ngày hôm qua của Hạ Vi Vũ. Diệp Sơ Dương không hổ là một cao thủ môn Toán học, chú ý vài lần đã nhớ kĩ đề bài.

Bởi vì hành động ngày ấy, cô không trả lời lại Wechat của hắn.

Hai ngày thi đại học, buổi sáng Diệp Sơ Dương liền ngồi xe quay về trường học cũ, sợ quấy rầy Hạ Vi Vũ, hắn chỉ dừng lại đứng xa xa ở chỗ bán báo đối diện, nhìn cô vào cổng trường mới an tâm rời đi.