Hạ Diệp nhìn khuôn mặt tươi cười của Thẩm Thành, lập tức hừ lạnh một tiếng: “Ân oán là của anh và Kiều Triết, tại sao lại lôi tôi vào?”

“Tôi muốn mượn tay cô, vậy cô có làm hay không?”

“Không làm, nếu anh muốn giết thì giết nhanh lên, còn việc tiêm thuốc vào cảnh sát thì mời ngài giữ lại tự làm đi ạ.

” Trong lòng Hạ Diệp ớn lạnh, cô biết Kiều Triết là cảnh sát đặc nhiệm chống ma túy, thậm chí cô còn biết được đối với cảnh sát chống ma túy mà nói thì thứ chất độc này chính là kẻ thù.

Thẩm Thành khinh thường nhìn cô: “Sao nào, đã đến nước này rồi còn muốn tự mình hại mình? Hay phải nói là cô không nỡ ra tay với Kiều Triết?”

“Tôi thực sự không muốn dính vào chuyện này, cũng chẳng muốn tự lập án cho bản thân, sau này trở thành tội phạm truy nã, ở nước ngoài nhiều chỗ bất hợp pháp như vậy, sao anh cứ muốn phạm pháp tại một nơi hợp pháp thế này cơ chứ, chẳng trách người phụ nữ vừa rồi không muốn ở cùng anh.

” Hạ Diệp né tránh vấn đề Thẩm Thành đang nói.

Thẩm Thành bị chọc đúng chỗ đau, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Nếu đã như vậy thì Hạ tiểu thư hãy tự mình trải nghiệm xem sao.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại chát chúa vang lên phá tan sự im lặng kỳ lạ trong phòng.

Giọng Kiều Triết vọng qua điện thoại: “Chúng tôi đã đến cửa tòa nhà.

Thầm Thành khẽ nhếch khóe miệng: “Cùng nhau hàn huyên thì đừng mang theo súng, kẻo lại khiến người của tôi sợ hãi.

Lâm Nghị đang đứng bên cạnh lắng nghe, anh ấy lắc đầu với Kiều Triết, ân oán giữa anh và Thẩm Thành đã tích tụ trong nhiều năm như vậy, nếu Kiều Triết lên đó tay không, thì không phải tôi sống anh chết nữa mà sẽ là chín chết một sống.

“Được, nhưng với hai điều kiện.

“Anh nói đi.

” Trong đầu Thẩm Thành đã có suy đoán trước.

“Thứ nhất, sau khi tôi lên đó anh phải nói rõ vị trí đặt bom, thứ hai không được làm con tin bị thương.

Nếu anh làm được hai điều này tôi sẽ thả các người đi, phải nhớ rõ tiền đề là không được kích nổ, nếu không dù có thế nào tôi cũng không bỏ qua cho anh.

Thẩm Thành hiểu rất rõ, bao nhiêu năm nay anh ta dùng mạng để đối lấy thời gian chính là vì chờ đợi có ngày này, hiện tại anh ta đã có đủ năng lực để đưa Thẩm Uyển rời đi, sau đó trốn ra nước ngoài tìm một cõi yên lành cùng cô ấy sinh sống, đương nhiên lúc này sẽ không cùng tìm cái chết với cảnh sát tại đây, một mình khiêu chiến với tôn nghiêm của cả đội đặc nhiệm chống ma túy thì chẳng khác nào tự tìm chỗ chết.

“Được, tôi đồng ý với điều kiện của anh.

” Thẩm thành nói.

Sau khi cúp máy, Lâm Nghị nói với anh: “Cậu không thể đi, đây rõ ràng là hồng môn yến.

“Cậu nghĩ rằng nếu chúng ta từ chối yêu cầu của Thẩm Thành thì anh ta sẽ từ bỏ sao?” Kiều Triết vừa rỡ súng trên người xuống vừa nói.

Lâm Nghị không lên tiếng, chỉ quay người về phía xe cảnh sát lấy ra hai chiếc áo chống đạn đặc biệt đưa cho Kiều Triết và Thẩm Uyển.

Sau khi mặc xong áo chống đạn, Kiều Triết bước ra khỏi khu vực an toàn được xe cảnh sát che chắn, anh giơ hai tay lên đầu, tỏ ý với người ở khung cửa kính đối diện rằng mình không đem theo vũ ý, rồi chậm rãi bước về phía trước, đi đến cao ốc Lê Hải.

Lâm Nghị và Ngô Uyển Kiệt cùng những người khác đều hướng ánh mắt theo sau hai người họ, một hàng dài xe cảnh sát đậu bên đường, cùng các cảnh sát đặc nhiệm đều đang khởi động sẵn chế độ chờ.

Tình hình vô cùng căng thẳng, không ai biết đối phương có mất kiểm soát hay không, người đi bộ bên đường đều đã được giải tán, cả hai bên được chăng kín dây, chỉ có những chiếc đèn ưu tiên xanh đỏ lập lòe liên tục nhấp nháy đập vào mắt tất cả mọi người có mặt.

Thẩm Thành vươn vai: “Mọi chuyện đều đã kết thúc, A Thịnh mang ống tiêm đến cho Hạ tiểu thư, để cô ấy thưởng thức sản phẩm mới của chúng ta.

Sau đó, anh ta giơ tay gõ vào chiếc tai nghe bluetooth bên vành tai, nói với người ở tầng dưới: “Đưa hai người họ lên đây.

Kiểu Triết cùng Thẩm Uyển được dẫn vào thang máy và Kiều Triết bị chĩa súng sau lưng.

Thẩm Thành ngồi trước bàn, mở camera giám sát trên máy tính lên, bất động chờ người phụ nữ đang xuất hiện trong màn hình, xem ra cô ấy vẫn yếu ớt như trước, đôi lông mày nhàn nhạt, dáng người mảnh khảnh khiến người ta cảm thấy xót xa.

Hà Minh Thịnh đến gần tủ lấy ra một chiếc đĩa sứ trắng, trên đĩa có đặt một ống tiêm và những chai thủy tinh lớn nhỏ, trông sạch sẽ trong suốt như pha lê, nhưng bên trong chứa đựng không biết là thiên đường hay địa ngục.

Anh ta cầm một chai thủy tinh to bằng ngón tay cái lên, kim nhọn đâm thủng màng nhựa màu xám bịt trên miệng chai, trong chốc lát ông kim mảnh mai đã chứa đầy chất lỏng trong suốt.

Hà Minh Thịnh nhấc cổ tay Hạ Diệp lên, sau đó nhẹ nhàng dùng cồn lau các tĩnh mạch ở khuỷu tay cô.

Cả người Hạ Diệp chẳng còn chút sức lực, chỉ có đôi mắt lại bình tĩnh nhìn chằm chằm vào động tác của Hà Minh Thịnh, không còn oán hận cũng không giãy dụa.

Hà Minh Thịnh nhướng mày liếc nhìn cô, anh ta có chút ngạc nhiên trước vẻ điềm tĩnh khác hẳn lúc trước của cô, trong lòng thầm đoán có lẽ là do tác dụng của thuốc giãn cơ.

Một giọt chất lỏng cực nhỏ chảy ta từ đầu kim tiêm, lấp lánh ánh bạc dưới ánh sáng, cây kim áp vào da rồi nhắm trúng mạch máu màu xanh lam, chỗ da thịt chịu tác động khẽ chìm xuống rồi lại phục hồi ngay lập tức.

Khi tiêm Hà Minh Thịnh chẳng tốn chút sức lực, anh ta ấn tay cầm kim tiêm và từ từ nhìn chất lỏng bên trong chảy dần tới đáy.

Cơn đau do kim châm chỉ là thoáng qua, Hạ Diệp nhắm mắt lại tưởng tượng thứ chất lỏng trong suốt này đang dần chảy trong huyết quản, hòa vào máu rồi lan ra khắp cơ thể mình, cô bắt đầu có chút mong chờ cái cái khoái cảm dục tiên dục tử như trong truyền thuyết này.

Thẩm Thành dời tầm mắt tới đôi lông mày đang nhướng lên của Hạ Diệp: “Hạ tiểu thư không cần căng thẳng, tác dụng không nhanh vậy đâu.

Hạ Diệp mở mắt ra, nhìn vết đỏ to như đầu kim tiêm trên cánh tay mình, là vị trí Hà Thẩm Thành vừa tiêm, mà bỏ qua lời Thẩm Thành nói.

“A Thịnh, mang cô ấy lên tầng thượng.

” Thẩm Thành nói.

Hà Minh Thịnh đỡ vai Hạ Diệp bước ra khỏi phòng.

Dưới sự lôi kéo, bước chân Hạ Diệp lảo đảo đi vào thang máy, Hà Minh Thịnh để cô dựa vào người mình, rồi ôm chặt hai vai cô, Hạ Diệp muốn thoát khỏi lồng ngực anh ta, nhưng sức lực không còn.

Thẩm Thành theo sát phía sau, bước vào thang máy, quay lưng về phía đám người, thờ ơ đứng phía trước.

Chỉ mất vài giây để lên đến tầng cao nhất, cũng đúng lúc này, thang máy của Kiều Triết và Thẩm Uyển cũng tới.

Trên mái nhà trống trải, đèn lờ mờ sáng không hề tương thích với những tòa nhà khác bên cạnh cùng với đường phố đang được chiếu sáng rực rỡ bên dưới, nét mặt ai nấy đều vô cùng ảm đạm.

Ở một góc bên cạnh, vài chiếc trực thăng ẩn hiện trong bóng đêm bắt đầu khởi động, những cánh quạt xoay tròn, phát ra tiếng gầm rú ngày một rõ ràng, khiến người nghe càng thêm nôn nóng bực bội.

Của thang máy từ từ mở ra, những người bên trong thang máy lúc này mới bước ra ngoài.

Hạ Diệp nhìn thấy Kiều Triết, anh đang mặc đồng phục cảnh sát đặc nhiệm màu đen, dáng người cao ráo bất khuất, luồng ánh sáng yếu ớt chiếu lên sống mũi phản chiếu lại đôi mắt sâu thẳm của anh, khuôn mặt anh vẫn đẹp trai như lần đầu tiên cô gặp tại thủ Cảng, nhưng thần sắc có chút thay đổi, cô thầm đoán rằng có lẽ là do những rắc rối hiện tại.

Kiều Triết nhìn chằm chằm vào Thẩm Thành nói: “Người tôi đã đưa đến rồi, cũng quyết định để anh đi, bom đặt ở đâu?” Trong một khoảnh khắc, anh thấy cô vô hồn được người đàn ông bên cạnh nâng đỡ, làn gió đêm trên mái nhà thổi tung lọn tóc cô, yết hầu Kiều Triết khẽ động, anh cố gắng đè nén những suy nghĩ phức tạp trong lòng mình.

“Sao thế? Anh còn sợ tôi lật lọng hay sao?” Nói xong liền đón lấy chiếc bộ đàm mà Kiều Triết ném qua, nói vào trong bộ đàm về vị trí đặt bom.

Trong khoảnh khắc Kiều Triết nói chuyện, Hà Minh Thịnh mới nhận ra, hóa ra anh chính là người được cô gọi là “đồng nghiệp”, chẳng trách có thể xuất hiện nhanh như vậy.

Thẩm Thành nhìn Thẩm Uyển, hai mắt nóng rực: “Chị, chúng ta đi thôi.

” Sau đó vươn tay ra hiệu cho Hà Minh Thịnh thả Hạ Diệp ra.

Kiều Triết đón lấy Hạ Diệp đang lảo đảo bước tới, anh không dám để lộ dù chỉ một chút những cảm xúc trong lòng mình.

Thẩm Uyển né tránh ánh mắt Thẩm Thành, cô ấy đi lên phía trước: “Thả bọn họ đi.

“Được!!!” Thẩm Thành nắm lấy bàn tay cô ấy, ra hiệu cho người của mình rút lui.

Quân của Thẩm Thành vừa chĩa súng về phía Kiều Triết và Hạ Diệp vừa lùi lại phía sau, nhanh chóng lên chiếc trực thăng, bay khỏi mái nhà.

Thẩm Uyển nghiêm mặt ngồi bên cạnh anh ta, cô ấy không thể quên được chuyện xảy ra tám năm trước, sự việc ngoài ý muốn đó như cái gai cứa vào tim, mỗi lần nghĩ đến trái tim lại cảm thấy đau nhói.

Năm đó, mẹ cô ấy ở bên ngoài đánh bài, không biết đã thua bao nhiêu tiền, Thẩm Uyển không ngờ rằng mẹ mình lại vì tiền mà dung túng cho một người đàn ông giở trò với cô ấy, ở thời khắc cuối cùng đó, Thẩm Thành đã xông vào lỡ tay giết chết người đàn ông kia.

Cũng kể từ ấy, Thẩm Thành bắt đầu cuộc sống trốn chạy của mình, cậu thanh niên sợ hãi vì lần đầu tiên trong đời nhìn thấy nhiều máu như vậy, cậu trốn chui trốn lủi từ thành phố này qua thành phố khác, sau đó nhập cư trái phép sang nước ngoài, đến Trung Đông làm lính đánh thuê trong hai năm, sau này chuyển về thành phố Triều Châu bắt đầu reo rắc sự tàn bạo của mình trên khắp các nẻo đường, cuối cùng trở thành tay sai cho trùm buôn ma túy đầu sỏ Tạ Dân Tư.

Trước ngày hôn lễ của cô ấy, anh ta đã tới bắt cóc người và làm ra việc không thể tha thứ với cô ấy.

Chuyện gì đã xảy ra thì mãi mãi không thể xóa bỏ, nó khắc sâu trong ký ức của cô ấy, khiến cô ấy không biết phải làm thế nào để có thể tha thứ.

Hai thang máy đang dừng lại trên tầng thượng, Thẩm Thành là người rời đi trước, trước đó anh ta dùng súng bắn toàn bộ hỏng nút bấm.

Kiểu Triết giữ chặt vai Hạ Diệp, nhỏ giọng hỏi: “Em không sao chứ?”

Hạ Diệp khó khăn lắc đầu, cô vẫn cảm thấy có chút choáng váng.

Đột nhiên Kiều Triết nhìn thấy một người nào đó trên trực thăng đang cầm súng nhắm về phía mình.

Ngay một giây tiếp theo, tiếng súng vang lên, kèm theo đó là tiếng hét thất thanh của Thẩm Uyển: “Không!”

Kiều Triết xoay người ôm lấy Hạ Diệp, bảo vệ cô trong lòng, hai người cùng nhau ngã xuống đất, viên đạn không sai không lệch bắn trúng vào tấm áo chống đạn của Kiều Triết, do khoảng cách quá gần, lực tác động mạnh, cho dù đã có áo chống đạn nhưng vẫn khiến Kiều Triết phun ra một ngụm máu, cơn đau dữ dội ở lưng khiến anh gần như rơi vào trạng thái hôn mê.

Hạ Diệp hoảng loạn lắc lắc khuôn mặt tái nhợt của anh: “Kiều Triết! Kiều Triết!” Trong không khí lan tỏa mùi máu nồng nặc hòa cùng mùi khét của thuốc súng.

Lâm Nghị đứng dưới lầu nghe thấy tiếng súng, liền lập tức dẫn theo lực lượng cảnh sát đặc nhiệm tiến vào tòa cao ốc.

Kiều Triết khó khăn thực hiện động tác nuốt nước bọt, cố gắng giữ tỉnh táo trả lời lại cô: “Không sao, đừng sợ, nhóm Lâm Nghị sắp lên đây rồi.

” Âm thanh quá nhỏ, rất khó nghe rõ, cũng may Hạ Diệp ở gần, một bên tai cô đang áp lên cổ anh.

Lúc này bảo cô phải tin rằng anh không sao thế nào đây? Ha Diệp muốn đẩy anh ra để kiểm tra tình trạng vết thương, nhưng có cố gắng thế nào cũng không đẩy nổi.

Cuối cùng cô bất lực bật khóc, nức nở gọi tên anh: “Kiều Triết… Kiều Triết! Anh không sao chứ? Đừng làm em sợ, anh nói gì đi chứ…”

Kiều Triết cảm thấy lồng ngực mình dần mất cảm giác, thậm trí đầu óc cũng chìm vào cơn mê man, như tiến vào giữa luồng lốc xoáy, anh mơ hồ nghe thấy có người đang gọi tên mình, nhưng không thể phát ra âm thanh.

Một lúc sau, nhờ ý chí mạnh mẽ, Kiều Triết mở mắt ra, khi thấy rõ người trong lòng mới lập tức thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói bên tai cô: “Đừng khóc, không chết được…” Nói xong lại ngất đi.

Hạ Diệp không biết nên vui hay buồn, nhưng cô vẫn đang thút thít khóc, là vui mừng mà khóc, thật may anh không sao.

Nút ấn thang máy đã bị phá hỏng, Lâm Nghị cùng đồng đội chỉ đành từ từ leo lên tầng ba mươi, cứ thế cho tới khi các nhân viên ứng cứu thở hổn hển lên tới nơi liền nhìn thấy Kiều Triết đang bảo vệ con tin dưới thân mình, áo chống đạn sau lưng anh bị bắn thủng một lỗ to bằng lòng bàn tay, vỏ đạn bị kẹt lại ở lớp cuối cùng của chiếc áo, chỉ một chút nữa thôi đã có thể lấy mạng Kiều Triết.

Lâm Nghị cùng các nhân viên y tế vội vàng chạy đến nhấc Kiều Triết dây, sau đó là tới Hạ Diệp.

Lâm Nghị hỏi: “Cô không sao chứ?”

“Tôi không sao, bác sĩ làm phiền anh kiểm tra xem anh ấy thế nào ạ.

” Sự chú ý của Hạ Diệp đều đã đổ dồn vào Kiều Triết, cô căng thẳng quan sát từng động tác của bác sĩ.

Nam bác sĩ quân y cởi áo chống đạn cho Kiều Triết ngay tại chỗ, phía sau bộ quân phục màu đen của anh bị cháy là do lực ma sát của viên đạn và lượng nhiệt tỏa ra quá lớn, trên lưng Kiều Triết chỉ thấy một mảng da bị bỏng đỏ.

Các nhân viên y tế khác cũng hỏi Hạ Diệp có thấy không khỏe ở đâu không.

Hạ Diệp xua tay, tỏ ý không sao.

Kiều Triết đã dần dần tỉnh lại, anh muốn hô hấp nhưng vì ngực quá đau nên chỉ có thể hít thở một cách yếu ớt, bác sĩ quân y bên cạnh thấy vậy liền nhắc nhở: “Thở chậm, giữ nhịp thở đều đặn, đừng dồn sức quá lớn vào khoang ngực.

Lâm Nghị tiến lên hỏi: “Cậu thấy thế nào rồi?”

Kiều Triết cau mày, ngay khi anh nói ra từ “không” liền lập tức cảm thấy một cơn đau như muốn xé toạc lồng ngực, nên lập tức im bặt, rồi lắc đầu với anh ấy, tiếp đến hướng ánh mắt đầy quan tâm nhìn sang phía Hạ Diệp.

Hạ Diệp hỏi bác sĩ bên cạnh: “Bác sĩ, anh ấy vừa phun ra một ngụm máu, thực sự là không sao chứ ạ?”

“Cái này không cần lo lắng, uống chút thuốc là ổn rồi.

” Nam quân y giải thích.

Thấy Hạ Diệp vẫn còn lo lắng, nam bác sĩ tiếp tục giải thích: “Ho ra máu là do lồng ngực bị chèn ép vì chịu tác động mạnh, khiến mao mạch phế quản vỡ gây ra hiện tượng hộc máu, nhưng không phải là vấn đề lớn.

Cuối cùng Hạ Diệp cũng có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô chủ động nói với Kiều Triết: “Em không sao, nhưng lát nữa phải kiểm tra nhiễm độc ma túy, khi nãy em đã bị bọn chúng tiêm thứ gì đó vào người.

Nghe vậy, cả Kiều Triết và Lâm Nghị đồng thời kinh ngạc nhìn cô, câu nói của Hạ Diệp như tiếng sấm vang trời nổ tung trong đầu hai người họ.

Lâm Nghị lên tiếng chửi rủa: “Con mẹ nó, tên chó chết Thẩm Thành không biết đã dùng thủ đoạn này bao nhiêu lần rồi.

” Nói xong, đột nhiên lại thấy mình dường như đã nói sai điều gì đó, nên vội vàng nhìn Kiều Triết với vẻ lo lắng.

Kiều Triết trừng anh ấy một cái, sau đó dời tầm mắt về phía Hạ Diệp: “Em bị tiêm khi nào?”

“Là lúc trước khi lên đây, có lẽ được khoảng mười phút rồi.

“Em có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Kiều Triết cảm thấy kinh hãi khi nghĩ đến mấy câu miêu tả về thứ đó, lúc này anh có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang tăng nhanh của mình.

Hạ Diệp ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như cũng không có cảm giác gì, ít ra thì em chẳng cảm nhận được cái khoái cảm như trong truyền thuyết.

“Chờ lát nữa kiểm tra xem sao.

” Kiều Triết cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó bóp chặt, khiến anh càng thêm khó thở.

Sau khi bác sĩ quân y đưa thuốc cho anh, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Lát nữa anh cũng tới bệnh viện chụp X-quang phổi xem sao, đề phòng bất chắc.