Tình trạng của Tần Viễn Kỳ khiến Hàn Băng Băng bất an. Nàng thực sự không hiểu hắn đang vướng vào chuyện gì. Hắn không muốn gặp nàng, một lời nhắn gửi cũng không có, một chút thông tin cũng không cho nàng biết. Biểu hiện lại xa cách nàng như vậy.

Hàn Băng Băng nằm ghé sát bên giường nhìn xuyên qua tấm màn che màu tím nhạt. Mưa vẫn nặng tiếng rơi bên ngoài kia, sấm chớp cùng gió giật như đang đe dọa thứ ánh sáng yếu ớt duy nhất trong căn phòng. Trên giường chỉ có duy nhất mình nàng, đơn côi lạnh lẽo. Không còn sự ấm áp của thân thể người ấy đến sưởi ấm cho nàng mỗi đêm nữa.

Hắn sao đột nhiên lại tránh mặt nàng như vậy?

Không lẽ, hắn đối với nàng…bắt đầu xuất hiện cảm giác nhàm chán sao?

Đối với nàng… không còn yêu thương lưu luyến nữa sao?

Một tia chớp xoẹt qua, ánh sáng trắng chớp qua khung cửa chiếu vào phòng mang theo thứ âm thanh đanh thép như muốn xé tan trời đất. Hàn Băng Băng ngồi bên giường giật mình giữ chặt lấy chăn trong tay. Đúng lúc này, cửa phòng cũng bị đẩy mở.

Nàng vén màn lên nhìn ra, hốt hoảng nhìn thấy bóng người to lớn lừng lững đứng trước cửa phòng. Từng giọt nước trên mái tóc hắn nhỏ xuống, toàn thân ướt sũng vì nước mưa từng giọt ngưng đọng rơi xuống nến nhà. Trong ánh sáng nhập nhằng chớp động liên hồi, ánh mắt hắn chuyên chú nhìn nàng, dáng người cùng hơi thở mang theo một sự xâm chiếm cuồng dã cùng mãnh liệt.

– Viễn Kỳ.

Đã hơn bảy ngày không nhìn thấy hắn, lúc này Hàn Băng Băng cũng không khỏi có chút kích động. Nhưng quần áo ướt sũng trên người hắn lại khiến nàng lo lắng hơn, liền vội vã gạt chăn ra xoay người muốn bước xuống giường.

– Chàng dầm mưa sao?

Thời điểm thân thể của nàng bắt đầu cử động, nam nhân kia dường như cũng bắt đầu có phản ứng. Hắn vung tay đóng sầm cửa phòng lại, sải dài bước chân đi đến bên nàng, ôm lấy gương mặt của nàng mãnh liệt hôn xuống.

– Viễn Kỳ… – Nàng không kịp phản ứng đã bị hắn toàn bộ ôm lấy. Nước mưa lạnh giá trên người hắn liền thấm ướt y phục mỏng manh của nàng. Thân nhiệt của hắn khiến nàng khẽ run, vội vã bám lấy người hắn để khỏi ngã xuống.

.

Tần Viễn Kỳ mãnh liệt hôn nàng, ôm chặt lấy thân thể mềm mại trong lòng tựa như chính sinh mạnh của mình. Ngón tay cảm nhận được sự ấm áp trên da thịt trơn mềm cùng hương thơm dụ dỗ, hắn khống chế không được đem nàng ôm ngã xuống giường.

Một tia sét chớp lên, cuồng phong gào rít đập xuống từng hồi bên ngoài cửa sổ, cũng đem thứ ánh sáng yếu ớt duy nhất trong phòng thổi tắt. Màn giường cũng rũ xuống, che giấu sự nóng bỏng kích tình của đôi nam nữ kia.

Tần Viễn Kỳ không ngừng hôn lên bờ môi cùng hõm cổ ấm nồng của nàng, hơi men phản phất trong hơi thở của hắn khiến Hàn Băng Băng chuếnh choáng, nhưng động tác mãnh liệt của hắn lại khiến nàng cảm thấy e sợ.

– Viễn Kỳ… chàng sao vậy? – Thân thể nàng bị hắn ôm cứng lấy. Sự kích động của hắn qua da thịt truyền tới khiến nàng cảm giác được sự bất thường. Hàn Băng Băng vội vã ôm lấy gương mặt hắn, trong bóng đêm nhập nhoạng cố gắng trấn an hắn – Chàng sao vậy? Có chuyện gì? Có phải…

– Đừng hỏi. – Hắn hôn xuống môi nàng, nuốt xuống toàn bộ thanh âm từ bờ môi ngọt ngào kia. Tiếng nói trầm khàn vang lên bên tai nàng tựa như một lời khẩn cầu – Băng Nhi, đêm nay… nàng đừng hỏi gì cả.

Hàn Băng Băng bất an giữ lấy vạt áo hắn, muốn hỏi nhưng lại không nỡ mở miệng. Nàng cảm nhận được rõ ràng, hắn cần nàng, nam nhân đang ôm chặt lấy nàng đây… hắn đang sợ hãi.

Cách mà hắn hôn nàng, khẩn thiết tựa như chính nàng là nguồn sinh mạng của hắn.

.

Giống như chỉ có hôm nay mà không có ngày mai.

.

Nhưng Tần Viễn Kỳ cũng không cho nàng thời gian để suy nghĩ. Bờ môi của hắn miết mạnh trên môi nàng, ào ạt cướp đoạt lấy hơi thở mềm mại. Ngón tay ẩm ướt giá lạnh vén y phục của nàng lên mà áp lên làn da của nàng, đến một chút kiên nhẫn để cởi y phục trên người nàng cũng không có, cứ như vậy… vải áo mỏng manh trên thân thể nàng bị hắn hung bạo xé bỏ.

– Viễn Kỳ.

– Băng Nhi, đêm nay ta chỉ muốn ôm nàng. -Môi hắn ghé sát vành tai mẫn cảm của nàng, cắn nhẹ. Hơi thở nóng bỏng phả xuống gương mặt nàng cùng biết bao nụ hôn – Đêm nay ta muốn nàng thuộc về ta.

Sấm chớp bên ngoài vẫn rền rĩ, mưa to gió dữ vẫn gào thét từng hồi bên cửa sổ. Từng chớp sáng chiếu vào căn phòng mang theo sự quỷ dị khó tả. Trên chiếc giường kia, nữ nhân kiều diễm hoàn toàn bị bao bọc trong vòng tay của nam nhân, thấp tiếng thở dốc.

Vải áo trên người mỏng manh như tấm màn sa, đem dáng người yểu điệu của nàng ôm sát không chút che giấu. Nhưng kẻ kia vẫn không chút hài lòng, khoát tay đem áo lụa trên người nàng thoáo bỏ. Cơ thể tinh tráng áp xuống dán chặt trên người nàng. Y phục ẩm ướt của hắn cũng đã cởi đi từ khi nào, da thịt chạm vào da thịt, tạo nên cảm giác trần tục chân thực nhất.

– A… đau… – Hàn Băng Băng nhíu mi khẽ than, hơi đẩy hắn ra. Bàn tay nhỏ bé lập tức bị hắn nắm lấy áp xuống đầu giường. Bạc môi của hắn hạ xuống hõm cổ nãng một chuỗi những nụ hôn ửng đỏ cùng không ít dấu răng hằn xuống.

Hàn Băng Băng không hiểu sự điên cuồng của hắn từ đâu mà có, sự kích động từ lúc nào xảy ra. Chỉ thấy hành động mạnh bạo của hắn lúc này khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

Mái tóc đen của nàng và hắn xõa tung trên chăn đệm hòa chung vào nhau, tựa như có chung một sinh mạng. Ngón tay hắn đan vào mái tóc dài của nàng nâng lên, đôi môi hôn xuống hõm cổ của nàng tùy ý cắn mút. Lực đạo của hắn không chút tiết chế khiến nàng không khỏi than nhẹ, đôi tay ôm lấy bờ vai của hắn cũng không kiềm được mà siết chặt.

Da thịt nàng đỏ bừng vì ngượng ngùng, tiếng rên khẽ từ bờ môi đỏ lựng của nàng tan ra, hơi thở mềm mại cùng hương thơm ngan ngát trên làn da nàng. Toàn bộ, đem Tần Viễn Kỳ sa vào cạm bẫy không có lối thoát.

.

Địa ngục là đây chăng?

.

Đáy mắt hắn lóe lên sự cố chấp sắt đá. Cánh tay mạnh mẽ siết chặt vòng eo của nàng ôm chặt vào người mình.

Địa ngục thì thế nào?

Cho dù có là vạn kiếp bất phục, tan xương nát thịt, hắn cũng nhất quyết không buông tha.

Sự vuốt ve của hắn trải dài từ thắt lưng nàng đến đôi chân thon thả, mỗi nơi đều đốt lên ngọn lửa ham muốn hừng hực. Tần Viễn Kỳ nâng đầu gối của nàng lên, thân thể to lớn chen xuống áp sát lên người nàng. Môi hắn không chút nào rơi đi bờ môi mềm mại của nàng, mạnh mẽ câu cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ kia tùy tiện cướp bóc.

– Nàng là của ta. – Không ngừng hôn lên gương mặt nàng, bờ môi của hắn ghé sát vành tai của nàng mà cắn nhẹ. Lời nói trong cơn kích tình mang theo sự chấp nhất đến điên cuồng. – Ai cũng không được phép đem nàng rời khỏi ta.

Cảm nhận được sự bất an của hắn, Hàn Băng Băng đau lòng ôm chặt lấy hắn, rúc mặt bên vai hắn mà nói.

– Em là của chàng, mãi mãi đều là như vậy.

Cho dù là trái tim hay linh hồn cũng mãi mãi thuộc về hắn.

.

Cơn giông bão quét qua từng đợt sấm chớp giằng xé trên bầu trời đen, mang theo sự đe dọa giống như một cơn ác mộng. Nơi kia trên chiếc giường gấm, chăn mền hỗn độn bên dưới cặp nam nữ đang dán sát bên nhau quấn quýt không rời.

Hàn Băng Băng ôm chặt lấy bờ vai của nam nhân trên người, cố gắng nén lại thứ thanh âm khó nhịn muốn thoát ra. Khoái cảm hắn mang lại dâng lên tràn đầy hóa thành giọt lệ nơi khóe mắt, rơi xuống chiếc gối thêu bằng gấm. Mồ hôi tinh mịn toát ra dán sát lấy nhau, giữ hai người tạo nên cảm giác khăng khít dây dưa khó nói thành lời.

Thân thể mềm mại như rắn được kiềm giữ trong ngực, Tần Viễn Kỳ ôm siết lấy vòng eo mảnh mai của nàng nâng lên. Nữ nhân trong lòng hắn tan ra tựa như một vũng nước xuân tùy ý hắn sắp đặt. Hơi thở của nàng mỗi lúc một gấp gáp, đôi chân thon dài của nàng vòng quanh thắt lưng hắn, ngón tay thanh mảnh giống như sợ hãi mà bấu chặt lấy tấm lưng rộng của hắn. Ánh sáng trắng chớp lên, ánh lên thân thể màu hồng quyến rũ của nàng. Cằm nàng hơi nâng lên, lộ ra cần cổ trắng nõn. Tần Viễn Kỳ không cưỡng lại sự cám dỗ hạ người xuống hôn cắn lên cổ nàng, thân dưới cũng không khống chế được mà tăng thêm lực đạo.

– Đừng… – Hàn Băng Băng cắn chặt môi dưới, tiếng rên rỉ mất hồn cũng không giữ được mà tràn ra khỏi bờ môi. Thanh âm vừa thoát ra, dường như cũng đem toàn bộ sự khống chế cùng lý trí hút ra khỏi linh hồn nàng. Đem nàng hoàn toàn chìm vào dục vọng mà hắn tạo ra, tan trong vòng tay của hắn, cùng hắn gắn chặt không chút rời xa.

Thanh âm câu dẫn của nàng truyền vào tai hắn, không khác nào đem dầu đổ lửa. Ánh mắt Tần Viễn Kỳ mất đi sự ôn nhu bình tĩnh thường ngày, đồng tử cháy lên ham muốn điên cuồng cùng khát vọng chiếm đoạt mãnh liệt.

– Băng Nhi… – Hắn khàn giọng gọi tên, vùi mặt xuống ngực nàng làm càn cắn mút. Ngón tay của hắn và nàng đan chặt vào nhau, mỗi lần tiến đến lại bất giác siết chặt.

– Ưm… – Nàng khẽ nấc, nhịp thở hỗn loạn của hắn phả xuống làn da nàng, nóng bỏng gợi tình. Cặp mắt tràn ngập sương mù nhìn lên điểm sáng chớp động hiện lên tấm màn giường màu tím nhạt.

.

Nàng chiều theo ý hắn, chiều theo khao khát của hắn mặc hắn cướp đoạt vơ vét. Nhưng tên nam nhân này thật sự rất tham lam, cho dù là bao nhiêu lần, hắn cũng cảm thấy hưởng thụ không đủ hương sắc của nàng.

Sự cướp đoạt của hắn khiến nàng chống đỡ không được muốn phản kháng. Nhưng cho dù nàng có chống lại đến mức nào, kẻ xấu xa như hắn cũng có cách khiêu khích điểm tự chủ cuối cùng của nàng. Ôm hôn ve vuốt cho tới khi nàng dấy lên nhiệt tình mà quấn chặt lấy hắn, tùy ý hắn ta cần ta cứ lấy, tùy ý hắn đem nàng đưa lên đỉnh điểm hoan ái không rõ bao nhiêu lần.

– Băng Nhi. – Tần Viễn Kỳ ôm lấy bờ vai của nàng, bàn tay mơn trớn vòng eo thanh mảnh. Bạc môi hắn không ngừng hôn lên bờ vai thơm ngát của nàng, khàn giọng dụ dỗ – Băng Nhi, ta còn muốn…

Hàn Băng Băng níu chặt lấy chăn đệm. Nàng khó khăn mở ra cặp mặt mê man, cánh môi ướt át mệt mỏi cầu xin – Em không muốn… em không muốn nữa…

Hắn hôm nay rất dọa người, thế nào cũng không thấy đủ, quấn lấy nàng không chịu buông tha hết lần này đến lần khác. Sức lực của nàng dù thế nào cũng sớm bị hắn ép đến cạn kiệt rồi.

Bàn tay hắn không ngừng xoa vuốt từng tấc trên người nàng, thậm chí còn có khuynh hướng càng lúc càng hạ lưu. Hàn Băng Băng không khỏi hốt hoảng bắt lấy tay hắn, sức lực yếu ớt thốt lên – Viễn Kỳ, đừng đùa…

Hàn Băng Băng căn bản không tự ý thức được dáng người lúc này của bản thân mỹ diễm đến mức nào, dung mạo động tình chọc người như móng vuốt con mèo nhẹ nhàng gãi vào tim nam nhân kia. Tiếng nói mệt mỏi vì vừa trải qua cơn kích tình, khàn khàn mềm mại… trái lại còn mang theo vài phần dụ dỗ.

Tần Viễn Kỳ cắn nhẹ xuống chiếc gãy mẫn cảm của nàng, cần thận đem mái tóc dài ẩm ướt vén sang một bên. Hàn Băng Băng mờ mịt bị hắn hôn lên môi, dần đến cổ… hoàn hảo đem sự chú ý của nàng dời đi nơi khác. Trong cơn mê man, nàng mơ hồ cảm thấy thân thể nóng ấm của hắn áp xuống lưng nàng, mơ hồ cảm thấy bàn tay ve vuốt làn da nõn nã trên đùi nàng nhẹ nhàng dùng chút lực tách ra…

Sự lấp đầy trong phút chốc khiến nàng nhịn không được mà kêu nhẹ một tiếng. Ngón tay bất giác nắm chặt chăn bông, không khỏi uất ức mà mắng.

– Tần Viễn Kỳ, chàng vô sỉ… A…

Nàng cắn lấy gối đầu, đè nén tiếng rên rỉ muốn tràn ra theo từng đụng chạm của hắn. Bên tai nghe được nhịp thở cùng tiếng gầm khẽ trong lồng ngực hắn, cùng sự ẩm ướt của bờ môi hắn không ngừng mút lấy vành tai nàng rồi lan xuống cổ. Bàn tay xấu xa lại một lần nữa tại những điểm nhạy cảm của nàng mà trêu chọc xoa nắn, bức ép nàng đến tận cùng..

Hắn sao có thể… sao lại có thể…

Ý thức cùng lý trí đều bị hắn làm tan chảy như kẹo mạch nha. Hàn Băng Băng thở gấp, nước mắt rơi xuống làm ẩm ướt chăn đệm. Lời nói run rẩy trong tiếng nức nở ngắt quãng – Em không cần… không cần.

– Băng Nhi… – Tần Viễn Kỳ mê muội hôn lên tấm lưng trần của nàng, trong lúc say đắm không kiềm được mà thốt lên – Ngoài nàng ra, ai ta cũng không cần.