– Sắc mặt của muội sao lại kém như vậy? Mấy đêm không ngủ sao?

Hàn Băng Băng cười yếu ớt. Nàng không phải là mất ngủ, mà là không dám đi ngủ. Gần đây mỗi khi chìm vào giấc ngủ những hình ảnh đáng sợ ấy lại lần lượt hiện ra, khiến nàng khi đêm xuống đến chợp mắt cũng không dám.

Bạch Diễm Tuyết cắn một miếng đồ ăn vặt trong tay, lo lắng nhìn muội muội – Tỷ nói chứ, hay là tối nay muội đến tướng phủ ngủ cùng tỷ?

Hai nam nhân đi phía sau các nàng nghe thấy, không hẹn mà đồng loạt nhíu mày.

Một người nghĩ : Đến phủ với nàng. Vậy để nàng quậy phá thêm hỗn loạn linh đình hơn sao?

Một người lại nghĩ. Nếu tiểu thư đến tướng phủ thật, liệt hắn có nên thông báo cho vương gia trước không.

Một đám thuộc hạ ở phía sau thầm than thở trong lòng. Đêm nay vẫn như vậy phải ngủ trên mái nhà, thì vương phủ hay tướng phủ có gì khác nhau chứ?

– Muội không sao – Hàn Băng Băng khéo léo từ chối – Viễn Kỳ đã thả lỏng muội đến mức này, muội không muốn chàng lo lắng.

Bạch Diễm Tuyết bĩu môi – Có gì mà lo lắng chứ. Tướng quân phủ cũng không phải là hang hùm ổ sói.

Biểu huynh chẳng lẽ đối với nàng đề phòng đến mức đấy? Uổng công lần nào nàng cũng thay huynh ấy nói tốt với Băng Băng vài câu.

– À phải rồi! – Nhắc đến mới nhớ – Sắp đến sinh nhật của biểu ca, muội đã định tặng huynh ấy cái gì chưa?

– Sinh nhật?

Nàng không biết.

– Muội không biết sao? – Bạch Diễm Tuyết nhăn mày nhẩm tính – Nếu không sai thì mười lăm ngày nữa sẽ đến. Có lẽ khi huynh ấy vừa quay về thì sẽ đến ngày luôn chăng?

Nhanh như vậy? Nhưng nàng không biết, cũng chưa chuẩn bị cái gì. Càng không biết vào ngày đó hắn sẽ thích được tặng gì nhất.

– Tỷ tỷ…

Bạch Diễm Tuyết thông cảm cười cười, tinh thần vô cùng hào hứng mà vỗ vỗ vai nàng – Muội không cần lo, cái gì cũng không cần chuẩn bị. Huynh ấy cái gì cũng không thiếu, vào ngày đó quan lại sứ giả các nước gửi quà mừng không thiếu cái gì. Với lại đối với những thứ ngọc châu kỳ bảo đó biểu ca cũng không có hứng thú đâu.

Hàn Băng Băng hơi bối rối. Vậy nàng phải chuẩn bị cái gì?

Bạch Diễm Tuyết cười gian hai tiếng, ánh mắt mờ ám nhìn thiếu nữ trước mặt mình từ đầu đến chân.

Thứ biểu ca có hứng thú nhất, không phải là mỹ nhân trước mặt nàng đây sao?

– Tỷ nói cho muội nghe. – Biểu hiện của nàng thần bí thì thầm vào tai Hàn Băng Băng – Ngày hôm ấy muội chỉ cần bồi huynh ấy một ngày, đảm bảo so với đám bảo khố kia khiến huynh ấy muốn quên cũng không được.

Đừng nói là nàng không có nể tình huynh muội, không thay biểu ca suy nghĩ.

Hai má Hàn Băng Băng nóng bừng như lửa, chần chờ mở miệng – Cái này… hình như không được tốt cho lắm…

– Không có gì không tốt cả. Muội sớm hôm đó hãy đến tướng phủ đi – Bạch Diễm Tuyết nháy mắt làm hiệu – Tỷ tỷ sẽ chuẩn bị cho muội.

Tiếng nói thì thầm qua lại của hai người tuy nhỏ, nhưng đối với những người luyện võ như Đoàn Hắc Huân hay Huyền Ảnh lại hoàn toàn là chuyện dễ dàng có thể nghe được. Đối với chủ đề nói chuyện của tiểu thư, Huyền Ảnh lại một lần nữa cau mày nghiêm túc suy nghĩ một lần.

Chuyện ngày hôm nay liệu có nên báo lại cho vương gia không?

– Đừng nói!

– ?!!

Đoàn Hắc Huân nâng chiết phiến che đi ý cười mờ ảo trên khóe môi, ánh mắt hắn tràn ngập yêu khí lưu chuyển. Thanh âm cũng nén xuống thật nhỏ đủ cho tên nam nhân bên cạnh nghe thấy – Ngươi không nghĩ chuyện này để như vậy sẽ rất thú vị sao?

Đúng là rất thú vị.

Nhưng vẻ mặt của nam nhân trước mặt càng khiến Huyền Ảnh đề cao cảnh giác hơn.

Hai nữ nhân đi đằng trước vẫn không quan tâm đến bất kỳ biến động nào ở phía sau, Bạch Diễm tuyết dường như cũng đã lâu rồi không được thoải mái như vậy, khắp nơi lôi kéo Hàn Băng Băng qua những gian hàng đẹp đẽ hay ho. Đến lúc quay về, trên người đã có biết bao nhiêu chiến lợi phẩm. Huyền Ảnh đưa ánh mắt nhìn thuộc hạ phía sau cầm theo bao nhiêu đồ dùng âm thầm thở dài trong lòng. Đội ám vệ được đào tạo khắc nghiệt nhất của Bắc Thành, chuyên xử lý những tài liệu mật cùng những công vụ nguy hiểm đến tính mạng. Bây giờ lại đi theo sau một tiểu thư trở thành nô tài xách đồ của nữ nhân?

Vương gia! Rốt cuộc là đến khi nào người mới quay về?

Huyền Ảnh day nhẹ thái dương đau nhức. Bước chân đột nhiên sững lại, cặp mắt đen sắc lẻm của hắn nheo lại cố gắng lắng nghe – Đoàn tướng quân, chuyện ở đây phiền tướng quân một chút.

Có kẻ bám theo.

– Được! – Đoàn Hắc Huân ngưng trọng gật đầu. Người này âm thầm đi theo họ lâu như vậy lại không có chút manh động nào. Hơn nữa, khả năng ẩn mình lại bậc nhất hẳn là võ lâm cao thủ. Rốt cuộc là bạn hay thù?

Huyền Ảnh lẩn mình trong đám đông, nhân ảnh màu đen nhanh chóng biến mất trong dòng người. Bước chân của Đoàn Hắc Huân cũng nhanh hơn một chút, đem động tác của hai nữ nhân trước mắt bao quanh trong tầm mắt của mình.

Bóng dáng thanh mảnh đang ẩn náu kia dường như cũng đã nhìn đủ. Khóe môi đỏ mọng kia hơi cong lên rồi xoay người phi thân hạ xuống. Ngón tay trắng nõn của nàng vuốt nhẹ mái tóc dài, hoàn toàn là một bộ dáng thoải mái lười biếng không chút tâm tư cùng lo lắng. Duy chỉ có đôi mắt lạnh lùng kia dù lướt qua một lần cũng đủ khiến người ta âm thầm rét lạnh.

– Đến cũng thật mau!

Có thể đuổi kịp được nàng, thân thủ cũng không tồi đi.

Huyền Ảnh cau mày nhìn thật kỹ nữ nhân trước mặt. Cách ăn mặt của nàng ta cao sang thanh tú mang phong thái của tiểu thư danh gia quý tộc. Nhưng khí chất cùng hơi thở lại là của một cao thủ hàng đầu khiến hắn không thể không nghi ngờ.

– Cô nương đi theo chúng ta lâu như vậy là có tính toán gì?

– Tính toán? – Nàng cười nhẹ vung lên vạt áo, lời nói thờ ơ không chút để ý – Theo dõi thì có, còn âm mưu…. Hẳn là muốn bắt người!

Tiểu nha đầu đáng đánh kia, thật sự là muốn đem nàng ta bắt về hỏi tội một trận.

Ánh mắt của Huyền Ảnh phút chốc rét lạnh, giọng nói cũng thấp xuống vài lần – Là ai phái cô nương tới?

Cặp mắt long lanh kia hơi đong đưa một chút. Khó trách bên cạnh a đầu đó lại có nhiều hộ vệ như vậy, ra là có nguy hiểm.

Thật thú vị!!!

Nàng cũng thực hiếu kỳ, rốt cuộc là kẻ nào lại to gan lớn mật như vậy dám động đến tiểu a đầu đó?

Khóe môi nàng hơn nhướn lên hài lòng. Chuyến đi này quả nhiên không uổng!

– Kẻ đứng sau ngươi là ai? – Huyền Ảnh không kiên nhẫn hỏi.

– Kẻ đứng sau không có! – Nàng cười xinh đẹp vuốt nhẹ lọng tóc trên vai rồi phóng tới một thanh trâm. Nhân ảnh xinh đẹp như hồ điệp dưới ánh bình minh tung lên rồi mất hút, chỉ còn vọng lại thanh âm thanh thoát đầy kiêu ngạo.

– Đem vật đó đưa cho chủ tử của ngươi. Nói với nàng là ta đối với nàng ta có hứng thú, sẽ có ngày ta quay trở lại cùng nàng đàm đạo vài câu.

Huyền Ảnh đứng sững nắm chắc cây trâm bạc trong tay nhìn theo bóng người đã đi khuất. Hắn không đuổi theo, trong lòng mơ hồ dâng lên lo lắng, chiếc trâm bạc tinh xảo trên tay hắn không rõ vì sao trở nên nặng nề vô cùng.

Trên chiếc trâm bạc, một con bướm nhỏ rung rung đôi cánh mỹ lệ.

.

Trâm Hồ Điệp.

.

.

Bạch Phi Yến.

.

.

.

Vô Tranh Sơn Trang.

.

.

.

Ở nơi kinh thành xa xôi, nam nhân nào đó đứng dưới ánh trăng nhìn sâu vào bầu trời đêm lấp lánh. Hắn trầm tĩnh đứng vững như thái sơn cao ngất, khí chất quý tộc cao quý quyền lực toát ra khó có thể nói thành lời.

– Vương gia! Tất cả mọi chứng cứ đều đã dâng lên Hoàng Thượng. Bản danh sách đó cũng đã hoàn thành. Ba ngày sau chúng ta có thể xuất phát quay về.

Nam nhân kia không nói một lời gật đầu. Ánh mắt hắn nhìn sâu vào màn đêm, nâng tay lên đỡ lấy một bóng dáng nhỏ nhắn màu đen tuyền từ trên trời hạ xuống. Lấy đi mảnh giấy nhỏ ở trong ống tre bên chân tín sứ từ từ mở ra, khóe môi mỏng của hắn hơi mím lại, cặp mắt thâm thúy càng lúc càng sâu không lường được.

Mảnh giấy nhỏ trong phút chốc bị vò nát trong tay hắn.

– Minh Vũ.

– Có thuộc hạ.

– Lập tức chuẩn bị, chúng ta hồi thành ngay bây giờ.

Có biến?!!

Bạch Phi Yến tới Bắc Thành đối với bảo bối của hắn rốt cuộc có mưu đồ gì?