Trong cơn mơ mộng chập chờn, thiếu nữ nằm trên giường khó khăn cau chặt hàng mày liễu thanh mảnh, hơi thở mệt nhọc hơi gấp gáp. Nàng mệt mỏi xoay người than nhẹ một tiếng, giấc ngủ không yên khiến vầng trán thanh tú lấm lấm mồ hôi,trong giấc mộng của nàng, một loạt các hình ảnh cùng màu sắc ánh sáng chớp nhóa liên tục không hề rõ ràng, những thanh âm chèn ép vào nhau không rõ được là của những ai.

” Hài nhi! Hãy sống thật tốt Quá khứ… đừng bao giờ truy cứu nữa”

” Hài tử ngoan.”

Bóng dáng đôi phu thê trong giấc mơ dần dần mờ đi, hoàn toàn chìm trong ánh lửa đỏ rực như máu. Nhiệt độ nóng cháy hư muốn cắn nuốt hết thảy dần lan về phá nàng, mỗi lúc một gần.

Không.

Hàn Băng Băng cố gắng hét lên thành tiếng, liều mạng vùng vẫy lại phát hiện bản thân bị khóa chặt trong từng vòng xiềng xích. Nàng trơ mắt nhìn ngọn lửa đang cắn nuốt đôi nhân ảnh thân thuộc ấy, kéo họ rời xa nàng từng chút từng chút một. Hàn Băng Băng thét lên trong tuyệt vọng, dòng nước mắt rơi xuống tựa như trân châu trong đêm, long lanh sáng lóa.

Đừng đi.

Ánh lửa đỏ lòm tựa như một con quái thú khát máu, mang theo sự giận dữ cùng hủy diện lan về phía nàng, càng lúc càng gần. Giống như muốn đem nàng cùng hai nhân ảnh kia như nhau, toàn bộ cháy rụi. Hàn Băng Băng hoảng sợ cầu cứu.

Có ai không?

Làm ơn.

– Băng Nhi! Tỉnh lại.

Tiếng gọi khẩn trương gọi bên tai nàng, Hàn Băng Băng choàng tỉnh. Trong bóng đêm nhập nhoạng, hương trầm hương quen thuộc ấy bao vây lấy nàng, sắc mặt anh tuấn lo lắng nhìn nàng cùng thanh âm kia. Không phải là nam nhân đã rời phủ bảy ngày nay sao.

– Viễn Kỳ…

Lời phát ra khỏi miệng mới phát hiện cổ họng của nàng có phần tê rát, thậm chí còn có chút đau khiến tiếng nói trên cơ bản chỉ là hơi thở khàn khàn cùng khẩu hình yếu ớt. Tần Viễn Kỳ dịu dàng vỗ vỗ lưng nàng, đem thân thể của nàng ôm vào ngực cẩn thận trấn an.

– Là ta! Ngoan, chỉ là một giấc mộng thôi, đừng sợ.

Hàn Băng Băng nghe theo hắn gật gật đầu nhưng ánh mắt vẫn còn vương lại sợ hãi, ngón tay trắng xanh của nàng níu lấy y phục của hắn không buông, thân thể kiều nhược tựa như bản năng rúc vào lồng ngực rộng lớn tìm kiếm sự che chở, khóe mắt cũng không rõ vì sao mà long lanh ánh lệ, yếu ớt nấc lên nho nhỏ.

Tần Viễn Kỳ thay nàng lau đi nước mắt, trong thâm tâm đau lòng không thôi – Sao lại khóc? Rất đáng sợ sao?

Cái đầu nhỏ trong ngực hắn lắc đầu, lại gật đầu. Nước mắt vô thức rơi dù thế nào cũng không dừng được, hình ảnh biển lửa nuốt đi hai nhân ảnh quen thuộc ấy khiến nàng không cách nào quên được. Nàng vô lực khóc, tiếng nấc nhỏ vụn đè nén vang lên trong đêm… càng thêm mong manh yếu ớt.

Hắn thở dài vuốt ve mái tóc cùng gò má của nàng, nhanh chóng cảm nhận được có gì đó không ổn. Làn da mềm mại của nàng rất nóng, nhiệt độ tăng cao dường như muốn làm phỏng tay hắn.

Nàng sốt rồi.

Phát hiện này dọa sợ hắn. Khó trách tâm tình của nàng lại tùy hứng yếu ớt như vậy. Hắn lo lắng vỗ nhẹ lưng nàng giúp nàng thuận khí, thấp tiếng dỗ dành – Bảo bối! Để ta gọi thái y đến xem cho nàng có được không?

Hàn Băng Băng nấc nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu.

– Ngoan! Đừng tùy hứng như vậy. – Hắn thực kiên trì dỗ dành nàng, bờ môi ghé sát bên trán nàng hôn nhẹ một cái – Đừng để ta lo lắng có được không?

Cuối cùng cũng thỏa hiệp thành công, hắn lập tức gọi lớn ra ngoài. Lão thái y trong đêm bê theo hộp đồ dùng chẩn mạch chạy đến Huyền Lâm Viện, trong lòng không ngừng kêu than với trời đất. Giờ là nửa đêm canh ba, lão ngủ đã không được yên ổn thì thôi còn phải chẩn bệnh dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của người nào đó . Hơn nữa, “vương gia! ngài có thể nào đừng trưng khuôn mặt chuyên dùng để tra hỏi phạm nhân để nhìn lão nô có được không?” Dù gì lão cũng đã có tuổi rồi a.

Mang theo tâm trạng uất ức đó, lão thái y chẩn mạch xong nhìn vị chủ tử trẻ tuổi của bản thân trước mặt, thật e dè nói.

– Bẩm vương gia! Tiểu thư là do thời tiết thay đổi nên bị cảm mạo. Nhưng lão nô có lời này không rõ có nên nói không…

Tần Viễn Kỳ thoáng cau mày, ánh mắt nhìn thoáng qua thiếu nữ mệt mỏi đang nằm trên giường. Cố ý đè thấp giọng để không vọng vào trong.

– Có ý gì?

Lão thái y hít sâu một hơi nhằm lấy thêm can đảm, cố gắng lời ít ý nhiều nói ra toàn bộ sự việc, trong lòng khồng ngừng cầu nguyện vị vương gia trẻ tuổi này sẽ không kích động mà đem lão ra đe dọa thêm lần nữa.

– Vương gia! Tiểu thư trước kia đã từng trúng độc, thân thể khó có thể được phục hồi được như ban đầu.

Cảm nhận được cắp mắt phượng kia càng thêm thâm trầm, lão kịch liệt khắc chế bản thân mình không run rẩy, nghĩ đến y đức của bản thân để tiếp tục khai báo – Với thể chất hiện tại của tiểu thư rất dễ ngã bệnh, sức đề kháng của người cũng rất yếu. Nếu muốn cải thiện chỉ e không phải là chuyện dễ dàng.

Tần Viễn Kỳ yên lặng trầm tư thật lâu mới thấp giọng cho lão lui xuống. Hắn đi vào phòng nàng chậm rãi ngồi bên mép giường, nhìn nàng thật lâu. Thiếu nữ trong lòng hắn đã yên ổn ngủ say, thần thái của nàng yên bình như vậy, xinh đẹp như vậy. Nhưng hắn vẫn như cũ chìm vào lo lắng bất an.

Hàn Tinh Đơn.

Cái tên này thực sự là âm hồn bất tán. Thời gian đã trải qua lâu như vậy, thứ độc dược đó vẫn còn lưu lại di chứng trong cơ thể nàng. Mặc cho hắn đã tìm đủ các loại phương pháp thì nó vẫn như cũ hành hạ nàng như vậy, ẩn dận như một mầm rễ quái ác bám mãi không đi.

Rốt cuộc hắn phải làm nên thế nào mới tốt?

Hàn Băng Băng dường như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của hắn, nàng mệt mỏi mở mắt nhìn hắn.

– Ta làm nàng thức sao? – Bạc môi của hắn mỉm cười dịu dàng, ngón tay vuốt nhẹ bên gò má tái nhợt huyết sắc của nàng.

– Không phải. – Nàng chậm chạp lắc đầu, ngón tay níu lấy tay hắn cọ nhẹ rồi dịch chuyển người, hướng tới lồng ngực ấm áp của hắn mà dựa dẫm. – Sao chàng lại quay về vào lúc nửa đêm thế này?

Thanh âm của nàng khàn khàn nghèn nghẹn thật nhỏ, giống như tiếng thủ thỉ cất lên ở trong ngực hắn. Tần Viễn Kỳ đã rời đi được bảy ngày rồi, lại quay về vào lúc nửa đêm canh ba như vậy. Quay về vào ban đêm thế này không phải là sẽ rất nguy hiểm sao?

Ánh mắt của Tần Viễn Kỳ hơi biến đổi rồi nhanh chóng chìm xuống, động tác của hắn thật cẩn thận nâng nàng lên, bờ môi mỏng ghé sát bên tai nàng thì thầm – Nàng không thích sao?

Nhìn thấy nàng ngọt ngào cười, Tần Viễn Kỳ không khỏi cảm thấy đáy lòng mềm mại. Sự mệt mỏi vì giục ngựa cả đêm quay về cũng vơi đi trong phút chốc. Bàn tay to lớn của hắn nắm lấy tay nàng, cảm nhận nhiệt độ lành lạnh trên ngón tay trắng muốt… tâm tình không khỏi trầm xuống. Thân nhiệt của nàng vốn dĩ rất ấm áp, nhưng từ sau khi trúng độc, thể chất biến đổi trở nên lạnh hơn, làn da trắng hồng vào lúc tiết trời chuyển đổi bất chợt cũng trở nên tái nhợt huyết sắc.

– Sao lại mong manh như vậy chứ? – Hắn khẽ thở dài, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng trong ngực – Rõ ràng ta ra rất cẩn thận.

Hàn Băng Băng nâng môi cười yếu ớt, xoa nhẹ đường nét tuấn tú bất an trên gương mặt hắn – Em không sao mà.

– Tiểu thư… A. – Liễu Nhi bưng thuốc từ bên ngoài vào thấy một màn trước mặt như vậy không khỏi xấu hổ đỏ mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bối rối cúi gằm xuống đất, lắp bắp – Vương gia, nô tì… nô tì là mang thuốc tới.

– Để ở đó đi.

– Vâng! – Nàng gật đầu lia lịa vội vàng đặt khay đựng xuống, mắt nhìn chủ tử mệt mỏi ở trên giường nằm trong lồng ngực của vương gia, muốn mở miệng nói gì rồi lại thôi, cúi đầu xin lui ra ngoài rồi thật cẩn thận đóng cửa lại.

– Sắc mặt của chàng sao lại xấu như vậy? – Làm Liễu Nhi có muốn lưu lại cũng không dám. Nam nhân này, đúng là chưa bao giờ để lại cho người khác nửa điểm hòa nhã.

Hắn không để ý đặt nàng dựa bên thành giường, đứng dậy bưng bát thuốc còn nghi ngút khói trắng, cẩn thận khuất nhẹ thứ nước nóng màu đen đặc quánh trong bát đi về phía nàng.

Mùi hương đậm đặc ấy khiến Hàn Băng Băng nhăn mày, thân mình vô thức hơi lùi lại nghĩ muốn trốn tránh. Hành động nhỏ ấy của nàng bị Tần Viễn Kỳ bắt được, cặp mắt sắc lẻm của hắn hơi nheo lại, dưới ánh mắt vừa e dè vừa khó hiểu của nàng đi đến bên giường nàng ngồi xuống, triệt để đem bát thuốc kia uống một ngụm.

– Chàng…- Nàng ngay lập tức im bặt.

Nam nhân kia ưu nhã đặt bát sứ xuống bên cạnh, quỳ một chân lên giường nàng ghé sát đến. Một tay hắn chống xuống cạnh nàng, một tay vươn tới, ngón tay ấm áp vuốt nhẹ cánh môi mềm mại, chậm rãi kéo nàng lại càng thêm gần. Đồng tử của hắn đen láy sâu thẳm như muốn hút lấy toàn bộ tâm trí của người con gái trước mặt. Hàn Băng Băng bị hắn vây lấy trong không gian nhỏ hẹp, hai má nàng nóng bừng như lửa, ngượng ngùng nhìn bờ môi mỏng còn vương giọt nước lóng lánh ấy đến gần, ngón tay thô ráp đem cánh môi của nàng tách ra rồi thực dịu dàng áp xuống. Thứ nước thuốc đắng ngắt ấy từ miệng hắn thật chậm truyền sang, Hàn Băng Băng không có cách nào trốn tránh, không còn cách e lệ đem thứ dược liệu đắng ngắt cùng sự ôn nhhu của hắn từ từ tiếp nhận.

Nàng trong lòng không khỏi nghĩ.

Thực ra… thuốc cũng không hẳn là đắng như như vậy.

.

.

.

Liễu Nhi bưng trên tay một khay thức ăn nóng hổi đi về gian phòng phía Đông, vừa đi vừa cong cong cánh môi đỏ mọng lầm bầm lầu bầu. Vương gia sao lúc nào cũng lạnh lùng khó gần như thế a, mỗi lần liếc qua cũng khiến nàng sợ chết khiếp.

Vẫn là Minh Vũ đại ca tốt hơn nhiều lắm.

Càng nghĩ đến hắn, nàng lại không nhịn được mà khẽ mỉm cười. Minh Vũ đại ca quay về vào lúc đêm khuya thế này chắc chắn còn chưa có kịp ăn gì, nên nàng đã xuống bếp nấu một chút điểm tâm nhẹ mang đến.

Hi vọng huynh ấy sẽ thích.

– Minh Vũ đại ca! Muội … Huynh làm sao vậy?

Nàng hốt hoảng hô lên, lập tức bị một bàn tay to lớn nhanh chóng bịt kín lại cái miệng nhỏ nhắn. Nét mặt của Minh Vũ nghiêm trọng kiềm lấy động tác của nàng, không để cho Liễu Nhi thốt lên bất cứ tiếng động nào.

Hắn đè thấp giọng nói, gấp gáp trấn an nàng – Liễu Nhi! Chuyện này tuyệt đối không được truyền ra ngoài có biết không?

Liễu Nhi sửng sốt không rõ chuyện gì cũng nhu thuận gật gật đầu, kiềm chế trên người nàng ngay lập tức bị gỡ bỏ. Nàng nhìn màu đỏ dọa người trên vai hắn, không khỏi vừa lo lắng vừa gấp gáp giúp hắn ngồi xuống– Huynh… tại sao huynh lại bị thương?