Băng Tuyết Hoa

Chương 19: Sáo khúc say lòng

Hàn Băng Băng chậm bước quay trở về Huyền Lâm Viện, đờ đẫn nhớ đến thần thái phiền não của hắn. Bắc Thành xuất hiện sát nhân giết người hàng loạt, chuyện này khiến hắn tập trung điều tra đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Nhìn hắn không có thần sắc, nàng… cũng cảm thấy chút thương cảm.

Hắn nghiêm túc trong công việc như vậy, vì Bắc Thành mà suy nghĩ nhiều như vậy, vì nàng mà bảo vệ chặt chẽ như vậy. Hình như lời nhận xét của nàng về hắn ngày trước có điểm không thỏa đáng. Nhưng suy nghĩ mãi vẫn có nhiều khúc mắc cùng trái ngược, nàng rất muốn hỏi. Lại sợ làm phiền hắn suy nghĩ nên lại thôi. Rốt cuộc là phải làm thế nào mới tốt?!

Loáng thoáng có tiếng sáo truyền tới, lưu luyến cô đơn, mang theo một chút thương xót vương vấn làm rung động lòng người. Hàn Băng Băng dừng chân cố gắng nghe. Thanh âm này nàng đã từng được nghe qua một lần, lần đó nàng ở phía hậu viên Huyền Lâm Viện, tiếng sáo vẫn hay như vậy, mê hoặc như vậy.

Nàng đi theo tiếng sáo, bước đến hoa viên. Ở phía hồ nước nhỏ có một bóng lưng của một nam nhân vận lục y nhẹ bay. Dáng người vững trãi mang theo ngạo khí cứng rắn uy nghiêm, nhưng sự cô độc ấy theo tiếng sáo vang lên, vương vẫn một chút bi thương.

Thực không ngờ trong vương phủ lại có người có thể thổi lên một khúc sáo hay như vậy.

Hàn Băng Băng ngây ngốc nhìn, si mê lắng nghe tiếng sáo người ấy tạo ra. Nhưng hình như hắn phát hiện có người tới, sáo khúc đột nhiên dừng lại. Nam nhân đó quay mặt lại với nàng, nét mặt uy nghiêm ấy nàng đã từng gặp qua. Kẻ đó không ai khác ngoài cận vệ của Tần Viễn Kỳ, Minh Vũ.

Nàng sải bước đi về phía hồ nước, thở dài cảm thán – Minh Vũ đại ca thổi sáo thực hay.

Minh Vũ nhếch môi, gật đầu – Đã khiến Hàn cô nương chê cười rồi.

– Huynh đâu cần phải khiêm tốn, ta là nói thực lòng. Chỉ là không biết huynh có tâm sự gì, sao tiếng sáo lại nghe buồn như vậy?!

Hắn bật cười xoay thanh sáo trúc trong tay, tiếng thở dài không nén được mà tràn ra – Chỉ là bất chợt cảm thấy đơn độc thôi.

Nàng cũng không tò mò hỏi thêm. Hắn đã không muốn nói, vậy nàng cũng không hỏi. Hai người chỉ im lặng đứng nơi hoa viên thơ mộng tĩnh lặng, tạo nên một bức tranh đẹp đẽ.

– Vương gia rất coi trọng tiểu thư. – Hắn bất chợt nói.

Hàn Băng Băng chỉ cười không nói, bàn tay nâng lên ngắt lấy một chiếc lá mảnh đưa lên môi, khẽ thổi lên một giai điệu. Rất ngắn, nhưng thanh thoát mà dịu dàng.

Nhạc điệu kết thúc, Minh Vũ chăm chú nhìn nàng. Tâm tình hắn theo tiếng nhạc của Hàn Băng Băng mà cảm thấy hỗn loạn. Hắn cảm thấy xao động, nhưng một nỗi sợ hãi cũng ngấm ngầm dâng lên.

Hàn Băng Băng nhẹ nhàng thả rơi nhánh lá mảnh, thở dài nói – Minh Vũ đại ca cảm thấy Vương gia có phải dạng người trong ngoài bất nhất không?!

Minh Vũ bất đắc dĩ cười, lắc đầu cảm thán – Đúng là vương gia nhiều lúc thực sự đem đến cho người ta cảm giác như vậy.

– Hắn rất khó hiều, rất mờ mịt. – Người này giấu bản thân quá kỹ. Nhiều lúc khiến nàng tưởng chừng như đã hiểu hắn rồi, nhưng lại phát hiện trước hắn chỉ là một màn sương. Tất thảy, chỉ là ảo ảnh.

– Hàn tiểu thư cảm thấy như vậy sao?!

Nàng gật đầu nhẹ – Minh Vũ đại ca, Tần Viễn Kỳ… ta không thể hiểu được.

Cả hai lại im lặng, Hàn Băng Băng mỉm cười dịu dàng, trông đợi nói – Khúc nhạc của Minh Vũ đại ca rất hay, hi vọng sau này còn có cơ hội được lắng nghe.

– Được!

Đối với Minh Vũ, tuy chỉ mới chạm mặt hai lần nhưng nàng thực sự có cảm giác thân thiết. Hắn khiến cho người ta dâng lên sự thân thiện muốn đến gần. Chứ không phải sự nguy hiểm ẩn thân của Tần Viễn Kỳ.

– Tạm biệt! – Xoay người rời đi, nhưng lại vô tình vấp trên nền đá làm toàn thân trượt ngã về phía trước. May mắn có một cánh tay mạnh mẽ nhanh chóng kéo nàng lại.

– Hàn tiểu thư không sao chứ?!

– Không sao! Cảm ơn Minh Vũ đại ca – Nàng ngại ngùng nói.

Minh Vũ ngây người nhìn nàng một lúc, chợt phát hiện ra bản thân vẫn còn cầm chặt lấy tay nàng. Lập tức như phải bỏng mà buông ra, biểu hiện lúng túng – Thực… thực xin lỗi đã mạo phạm.

– Không sao! -Hàn Băng Băng nhìn sắc mặt hơi đỏ lên của hắn, bất đắc dĩ cười. Đây mới đúng là” nam nữ thụ thụ bất thân” . Đây chính là nam nhân chính gốc cổ đại, đâu có giống với Tần Viễn Kỳ hành động phóng khoáng tùy ý như vậy chứ.

Nhìn bóng dáng bạch y nữ tử quay lưng rời đi. Tâm tình Minh Vũ trống rỗng, bất giác gọi nàng trở lại – Hàn tiểu thư.

– Vâng!

Hắn lúng túng một hồi, sắc mặt ngại ngùng hơi ửng đỏ. Một lúc sau đưa ra thanh sáo trúc – Đây… coi như là quà gặp mặt của ta. Mong cô nương đừng chê.

Hàn Băng Băng chớp mắt vài cái, nghĩ muốn từ chối. Nhưng nhìn thái độ ngập ngừng của hắn lại thấy không đành lòng khước từ – Đa tạ.

Nhìn hình ảnh nàng nhỏ bé, vạt áo trắng như hòa vào ánh nắng tựa như phát ra ánh hào quang. Minh Vũ cảm thấy trong lòng rối loạn từng cơn, sự xáo động trong lòng không thể ngăn lại. Hắn làm thế… có đúng không?!

Nàng là nữ tử được Vương gia để mắt tới. Cho dù hắn cùng vương gia đã cùng lớn lên tình như thủ túc thì thế nào, thân phận của hắn là thuộc hạ của chủ tử tuyệt đối với nàng không thể có bất cứ tạp niệm nào. Đó là cấm kị.

Cách đó không xa, một khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng yên lặng nhìn về phía hoa viên. Toàn thân tỏa ra hỏa khí không thể cưỡng được, tâm trí khuấy lên lửa giận hùng hổ phất áo rời đi.

Lùm cây phía xa cũng khẽ rung động, chớp qua một bóng đen. Hàn khí tỏa ra từ đó khiến lùm cây xanh mướt không rõ vì sao đông cứng lại rồi tím đen, một nhành cây lạnh lẽo rơi xuống nền tuyết phủ.

.

Hồng Phấn Lâu.

Tần Viễn Kỳ mở toang cánh cửa lớn bước vào, không ai ngăn được bước chân mạnh mẽ nguy hiểm của hắn. Lưu ma ma nhìn thấy hắn liền đảo mắt đủng đỉnh chạy đến, cười lả giả.

– Ô Hoàng công tử thực lâu không gặp! Hôm nay Hồng Phấn Lâu của ta thật là đại hỉ, được Hoàng công tử ghé thăm.

– Bớt nhiều lời, mang rượu ra đây. – Ngữ khí của hắn lạnh lùng, sải chân ngồi xuống chiếc bàn lớn ngay giữa đại sảnh.

Trước đây khi chưa chính thức ra mặt tiếp quản Bắc Thành, mỗi lần ra ngoài hắn đều lấy tên giả. Nơi này, cũng không ngoại lệ.

Con ngươi của Lưu ma ma đảo liên một vòng, có chút chần chừ – Hoàng công tử, giờ này Hồng Phấn Lâu còn chưa mở cửa. E là…

Chân mày của Tần Viễn Kỳ cau lại, hắn liếc sang khuôn mặt béo tròn nhăn nhúm bôi đủ thứ phấn son của bà ta. Rút trong người một xấp ngân phiếu đập lên bàn – Hôm nay ta bao trọn nơi này, ngươi không còn gì để nói chứ?!

Mụ nhìn thấy xấp ngân phiếu kia thì hai đồng tử sáng lên, vội vội vàng vàng tiếp lấy. Sắc mặt niềm nở – Được! Đương nhiên là được rồi. Người đâu! Mau đưa những cô nương xinh đẹp nhất ra đây. Hôm nay Hoàng công tử có nhã ý bao trọn Hồng Phấn Lâu, còn không mau ra hầu hạ công tử. Còn nữa, mau dâng rượu lên.

Một đàn màu sắc từ trên gác ùa xuống, vải áo mềm mại mỏng manh như lụa. Tất thảy vây lấy Tần Viễn Kỳ, người ôm người kéo, giọng nói ngọt ngào lẳng lơ.

– Hoàng công tử! Dạo này sao công tử không đến thăm Chi Hương. – Một cô nương lay lay tay áo hắn, thân mật áp sát vào người hắn làm nũng – Chi Hương rất nhớ công tử.

Tần Viễn Kỳ tà mị cười, vươn tay nâng cằm nàng lên ve vuốt gò má màu phấn hồng cưng nựng nói – Được! Hôm nay bổn công tử sẽ đền bù cho nàng.

– Công tử! Người không nhớ Mai Hoa sao?! – Lại thêm một người nữa lôi kéo vạt áo của hắn, ánh mắt lả lơi phong tình, giọng nói nũng nịu thu hút sự chú ý của hắn trở lại.

– Đương nhiên ta nhớ. – Hắn kéo Mai Hoa lại gần hôn nhẹ lên má nàng – Sao có thể quên nàng được.

Mai Hoa e lệ nép vào lòng hắn cười xinh đẹp, đánh nhẹ vào ngực hắn thỏ thẻ – Công tử thực xấu.

– Hoàng công tử! Thiếp mới học được một khúc đàn mới. Để thiếp đàn cho ngài nghe.

– Được! – Hắn hào sảng đáp ứng.

– Công tử! Để thiếp rót rượu cho ngài.

– Các con nhớ hầu hạ Hoàng công tử cho tốt nhé – Lưu ma ma hô lên với các nàng. Hồng Phấn Lâu của mụ hôm nay lại được dịp đón tiếp một vị đại gia như vậy. Quả thực là hỉ sự hiếm thấy mà. Đúng là mừng còn không kịp. Mụ uốn éo đi lên lầu, tay xòe đống ngân phiếu trước mặt, hí hửng phất phơ – Ta phát tài rồi, phát tài rồi.

Cứ thế, đàn nữ nhân hoa bướm vây lấy Tần Viễn Kỳ. Kẻ hát, người múa, người rót rượu, người gắp thức ăn. Thậm chí còn có người bạo gan sà hắn vào lòng hắn, ngọt ngào vuốt ve ngực hắn thỏ thẻ.

– Công tử! Hôm nay để cho thiếp hầu hạ ngài được không?! Thiếp cam đoan sẽ khiến công tử cảm thấy sảng khoái.

Trên khuôn mặt tiêu sái của hắn lộ ra nụ cười quyến rũ, ngón tay vươn ra chạm nhẹ vào môi nàng – Vậy sao?!

Những cô nương kia không cam lòng gọi lên – Công tử, còn có chúng thiếp nữa.

Tần Viễn Kỳ uống lấy một ly rượu, ánh mát tà tứ lướt qua một vòng những nữ nhân sát bên cạnh mình.

– Các nàng thực sự muốn ta sao?!

Là muốn hắn?! Nực cười, là muốn tiền của hắn thì đúng hơn.

– Đó là chuyện đương nhiên.

Hắn vòng tay một lúc ôm mấy vị cô nương, mùi rượu lan tỏa cùng hương nước hoa son phấn của đám kỹ nữ đậm đặc đến mức tưởng chừng khiến người ta không thở nổi. Tần Viễn Kỳ ở trong vòng vây nữ nhân, cười đùa cùng các nàng. Tay vuốt tay nâng, miệng luôn buông lời phong tình ngả ngớn. Hắn hiện tại bây giờ, thực sự giống với một nam nhân đào hoa phong lưu đắm mình trong sắc đẹp.

Các nàng rót ly nào hắn uống cạn ly đó. Hắn cứ uống mãi, mong sao quên đi được khuôn mặt của nữ nhân đó. Hắn uống để quên đi hương vị ly rượu ngày nào nàng pha cho hắn, cũng là để quên đi bát canh gà nàng vì hắn mà nấu.

Bắc Thành Vương Tần Viễn Kỳ hắn, sao có thể lung lạc vì một nữ nhân nhỏ bé được.

Chuyện đó là không thể nào.

Tần Viễn Kỳ ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Nàng vốn dĩ được hắn giữ lại, tất thảy là vì kế hạch của hắn. Vì dự tính của hắn, hắn như thế nào có thể quên đi dự định ban đầu chứ?

Hắn cắn môi giận dữ, vươn tay kéo mạnh một nữ nhân ôm vào ngực, cúi đầu hôn xuống.

Cùng lắm đó cũng chỉ là một nữ nhân. chỉ là nàng có nhan sắc, có chút thông tuệ, tư vị có chút hấp dẫn. Hắn tùy ý lúc nào cũng có thể trêu chọc, tùy ý ôm, thậm chí là âu yếm. Nữ nhân như thế, hắn chỉ cần quơ tay không phải có thể ôm lấy một đàn hay sao?! Thậm chi các nàng so với nàng ấy còn nghe lời nhu thuận hơn nhiều.

Tần Viễn Kỳ uống hết ly này tới ly khác. Càng uống càng say, khốn kiếp là càng say dung mạo tuyết sắc kia vẫn bám lấy tâm trí hắn, thậm trí càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng nhức nhối.

Hắn điên rồi, điên rồi.

– Công tử! Để thiếp hát cho công tử nghe.

– Đi ra…

– Công tử – Các nàng túm lấy người hắn, mềm mại gọi.

– Ta nói các ngươi cút ngay! – Hắn gầm lên.

Đám kỹ nữ thấy hắn đột nhiên nổi giận, sắc mặt nhất lượt trắng bệch. Cũng không dám dây dưa thêm mà nhanh chóng tản đi.

Chỉ còn lại mình hắn, cùng rượu.

Tần Viễn Kỳ tự rót cho mình một ly, uống trọn một ngụm. Đầu óc mơ màng cô đặc lại. Hắn tự diễu nhìn vào ly rượu. Nữ nhân khác đối với hắn, từ khi nào? Rốt cuộc là từ khi nào trở nên phiền như vậy?!

Lại uống một ly. Hắn nhớ lại hình ảnh mình đã nhìn thấy, bất giác siết chặt bàn tay.

Sáng nay nàng nấu canh cho hắn, còn nép vào ngực hắn ngoan ngoãn cho hắn ôm ấp. Vậy mà đến chiều nàng đã mau chóng gặp gỡ nam nhân khác. Thậm chí… còn là cận vệ trung thành của hắn.

Nhớ lại nụ cười dịu dàng của nàng. Tần Viễn Kỳ cắn môi nuốt xuống ngụm rượu đắng chát.

Tại sao?! Nàng chưa bao giờ cười với hắn dịu dàng như vậy. Chưa bao giờ nói chuyện với hắn với giọng nói mềm mại như vậy, sắc mặt cũng chưa bao giờ yêu kiều đến thế.

Rốt cuộc là hắn sai ở chỗ nào?! Tại sao nàng luôn nhìn hắn bằng ánh mắt căm ghét không thỏa hiệp?!

Hắn thực sự đáng ghét như vậy sao?!!

Thời điểm nhìn nàng nằm trọn trong tay Minh Vũ, hắn thực sự chỉ muốn xông lên kéo nàng trở lại. Nhưng vẫn kiềm chế được mà đứng như pho tượng nhìn bóng hình hai người kia.

Họ còn trao tín vật cho nhau.

Hắn cười cay đắng. Lắc lắc ly rượu trong tay. Thật nực cười, Tần Viễn Kỳ hắn…cư nhiên bị một nữ nhân nắm trong tay, còn bị nàng dễ dàng đùa bỡn.

Uống cho đến khi say mềm, Tần Viễn Kỳ mê man nhìn ly rượu, lẩm bẩm không rõ.

– Tại sao?

– Ôi công tử!! – Lưu ma ma từ trên lầu vén váy chạy đến bên hắn. Không rõ vì sao vị Hoàng công tử này đột nhiên đuổi hết các người đẹp của mụ như vậy. – Công tử có cần ta cho gọi các cô nương xinh đẹp hơn không?!

– Không cần… – Tần Viễn Kỳ lảo đảo đứng dậy, bước đi xiêu vẹo ra cửa.

– Hoàng công tử, hãy khoan đi đã.

– Tránh ra! – Tiếng nói lạnh lùng của hắn vang lên khiến ma ma run rẩy một trận. Không dám đưa tay ra giữ hắn lại nữa. Mụ bĩu môi, quay người đủng đỉnh bước lên lẩu.

.

Đêm lạnh trầm lặng, Hàn Băng Băng trở mình trên giường, không hiểu vì sao không thể ngủ đươc. Trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy trống rỗng, vương vấn một niềm lo lắng không biết tên.

Có lẽ là do việc sáng nay Tần Viễn Kỳ nói với nàng.

Bước xuống giường đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Đêm nay là trăng tròn, vậy là nàng đến đây cũng đã hơn hai tháng. Thời gian thực nhan. Nhìn ánh trăng tròn đầy, trên bầu trời không có đến một gợn mây… thực thanh bình mà cô quạnh.

Nàng lấy một chiếc áo choàng vào người, nghĩ muốn ra ngoài đi dạo môt chút.

Mở nhẹ cánh cửa phòng, một dáng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng khiến Hàn Băng Băng giật mình lùi người lại.

– Vương gia? – Nhìn rõ được người trước mặt, nàng đưa tay vuốt vuốt ngực bình tĩnh trở lại. – Bây giờ đã là khuya rồi, ngài không nhất thiết phải hù chết ta như vậy chứ?

– Nàng muốn đi đâu?! – Tần Viễn Kỳ chống tay lên thành cửa, hơi thở nặng nề mang theo men rượu nặng làm nàng không tự chủ được mà đỏ mặt.

Hàn Băng Băng đưa tay lên che mũi lại, nhăn mặt – Ngài uống rượu sao?!

Không chỉ có mùi rượu, trên người hắn còn sực nức mùi phấn son của nữ nhân, nồng nặc đến độ đầu óc nàng chuếnh choáng. Nghĩ đến địa điểm có thể có hỗn hợp hương thơm này, Hàn Băng Băng không khỏi cau mày, đối với hắn dâng lên một tầng chán ghét.

Thấy hắn không trả lời, ánh mắt lại nóng bỏng dính chặt trên người nàng mang theo hương vị nguy hiểm. Nàng lo lắng đóng cửa lại kiếm cớ đuổi hắn đi – Khuya rồi! Ta phải ngủ đây, vương gia cũng nên quay về nghỉ ngơi đi.

Cánh cửa chưa kịp đóng lại, Tần Viễn Kỳ bước nhanh một chân vào, một tay chống cửa giữ lại. Bóng người to lớn tựa như ôm lấy nhân ảnh nhỏ bé của nàng khiến Hàn Băng Băng mơ hồ cảm thấy áp lực.

– Nếu ngài muốn ở lại đây thì nghỉ ngơi đi.- Nàng luống cuống tránh ra – Ta… ta sang phòng Liễu Nhi ngủ.

Bóng dáng nàng lướt qua, một cỗ hương thơm thanh khiết tràn vào mũi hắn. Bất giác vươn tay kéo nàng trở lại, hắn nhích người lên gần sát bên người nàng, giọng nói gằn lên vì tức giận – Nàng muốn đi tìm hắn?!