Giang Hạo Nguyệt móc chìa khoá ra, người mẹ đã lâu lắm cậu không được gặp cuối cùng cũng về khiến cậu hoảng hốt đến mức mở cửa cũng chậm chạp.

Trần Lộ ngăn cậu: “Mẹ không vào đâu, mẹ nói với con mấy câu rồi đi thôi.”

Cậu luống cuống ngừng động tác, song không dám quay đầu lại nhìn cô ta.

Mẹ chỉ đến gặp cậu, không có ý bước vào cánh cửa nhà họ Giang. Bóp tắt điếu thuốc, Trần Lộ vươn tay sờ đầu cậu bé, hỏi: “Con có khoẻ không?”

Cậu cố kìm không để rơi nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy.

Cô ta đã biết chuyện gì xảy ra với cậu, thở dài buồn bã: “Mẹ nghe chuyện rồi.”

Sau vụ tai nạn, Giang Nghĩa có cớ nên cứ cách dăm ba bữa lại gọi điện cho cô ta, ý bảo cô quay về chăm sóc Giang Hạo Nguyệt— “Cái nhà này cần em, con trai chúng ta cần em.”

Song cô chỉ chuyển cho ông ta một khoản tiền, còn lại chưa bao giờ tới. Cho dù trong thời gian Giang Hạo Nguyệt nằm viện, cô cũng rất kiên quyết, làm lơ mọi đề nghị của Giang Nghĩa.

Sau lại ông ta không cầu cô quay lại với mình nữa, chỉ mong cô đến thăm con. Nhưng gọi mấy cuộc cô đều không tiếp.

Lần trò chuyện cuối cùng, ông ta uống say, dùng điện thoại của bạn gọi mắng cô: “Đây là đứa con cô mang nặng đẻ đau, Trần Lộ, cô có lương tâm hay không.”

Hôm sau tỉnh rượu, ông ta định gọi lại xin lỗi, nhưng cô đã đổi số.

Trước đây Giang Nghĩa dùng bản thân để ép cô, nay lại dùng con trai thay thế.

Nhưng trong lòng cô không có ông ta, ông ta làm gì cũng vô dụng.

Giang Hạo Nguyệt cho rằng mẹ cậu không biết chuyện.

Mẹ không tới thăm cậu, cũng không gọi điện thoại hỏi thăm, cậu chắc chắn là Giang Nghĩa giấu cô, cậu chỉ trách mình ông ta.

Cậu nuốt tất cả đau khổ vào bụng bởi vì không có mẹ ở bên.

Cậu thầm nghĩ nếu có mẹ ở cạnh, cậu nhất định sẽ có người thương yêu.

“Chân rất đau…” Cậu bé quay lưng về phía cô ta, tiếng nói nho nhỏ, nghẹn đặc giọng mũi.

Giang Hạo Nguyệt nghĩ mẹ nhất định không biết cậu đau thế nào.

“Mẹ,” cậu xoay người, nước mắt đã giàn giụa, vô cùng tủi thân, cậu nức nở lặp lại: “Chân rất đau.”

Cậu bé nắm vạt áo của cô, từng giọt nước mắt to chừng hạt đậu thi nhau lăn trên mặt, rơi trên đất.

Cuống họng Trần Lộ khô khốc, nhìn bàn tay nho nhỏ của con trai, đôi mắt cô chua xót, toan nắm lại. Khi bàn tay sắp chạm tới bàn tay kia thì lại rụt về, mở túi da, rút ra một xấp tiền đã chuẩn bị từ trước.

“Giang Nghĩa khốn nạn, tiền mẹ gửi cho ông ta nhất định tiêu bậy cả rồi, cái này mẹ cho con, con cất để dùng.”

Cô ta nói rất nhanh, đến bản thân cũng không nhận ra sự hoảng loạn trong đó. Giang Hạo Nguyệt không muốn nhận tiền của cô, cô ta bèn nhét chặt vào tay cậu bắt cậu phải cầm.

Giang Hạo Nguyệt cảm thấy nếu cậu nhận số tiền này, Trần Lộ sẽ lại đi, sẽ bỏ lại cậu và tiền.

Nhưng thứ cậu cần đâu phải là tiền?

“Mẹ, con nhớ mẹ.” Quá sợ hãi cô bỏ đi, cậu bé khóc càng hung.

Vốn không muốn chuyện quá ồn ào, Trần Lộ cúi người ôm cậu dỗ: “Đừng khóc, đừng khóc.”

Đầu cậu vùi vào lồng ngực mẹ, vẫn còn thút tha thút thít, dùng chút sức còn lại túm chặt vạt áo cô.

Trần Lộ vỗ về lưng cậu, dịu dàng gọi tên cậu.

Cậu bé vẫn khóc không dứt, nức nở trách cô: “Con muốn mẹ về, con chờ mẹ rất lâu, ngày nào cũng chờ. Mẹ nói cho con khi nào thì mẹ về được không, được không mẹ?”

“Hạo Nguyệt à…”

Trần Lộ kéo cậu ra, lau nước mắt cho cậu.

“Con đừng chờ mẹ, mẹ không về đâu.”

Nghĩ đến Giang Nghĩa, giọng cô ta trở nên lạnh lùng: “Ba con là cục nhọt, không chữa được nữa.”

“Mẹ dẫn con đi theo được không? Con sẽ ngoan, sẽ nghe lời mẹ.”

Giang Hạo Nguyệt tự lau nước mắt, cậu cố gắng tìm trở lại phong thái “ông cụ non” của mình, cậu không giống ba, sẽ không gây phiền phức cho mẹ: “Ai cũng khen con, khen con hết…”

Trần Lộ cắt ngang lời cậu: “Mẹ không thể dẫn con theo được, mẹ không muốn có bất kỳ liên can gì với ông ta.”

Cô ta nhặt xấp tiền rơi trên mặt đất, nhét lại vào tay con. Bàn tay của cậu quá nhỏ mà xấp tiền thì quá dày, không thể nào cầm chắc được.

“Hạo Nguyệt, mẹ xin lỗi con.”

Giang Hạo Nguyệt hít hít mũi, đầu óc không ngừng suy nghĩ: Các cô chú đều khen cậu hiểu chuyện, giáo viên trên trường cũng khen cậu giỏi giang, nhưng vì sao, vì sao mẹ lại không thương cậu?