Thấy công chúa đi ra ngoài Hương nhi vội vã chạy theo, được Hương nhi dẫn đường rất nhanh đã tới thư phòng, thư phòng ở xa nhất bởi vì thân chủ rất ghét đọc sách,

- Công chúa người đừng mở cửa!

Hương nhi còn chưa kịp ngăn lại thì Mộng Yên đã mở cửa thư phòng ra két cửa mở ra bụi bay khắp nơi, làm hại Mộng Yên ho khan không ngừng.

- Công chúa tại người kêu thư phòng không cần phải dọn nên thư phòng từ đó đến giờ không có ai dọn nên rất nhiều bụi!

- Sao em không khụ khụ nói sớm!

Ngự Mộng Yên vừa ho khan vừa nói.

- Tại người nhanh quá chưa kịp nghe nô tỳ nói chứ bộ!

Hương nhi ủy khuất nói thôi nàng phục nha hoàn nhà mình rồi.

- Được rồi ta với ngươi dọn!

Nói xong Ngự Mộng Yên xắn ống tay áo vào thư phòng, bỏ lại nha hoàn nào đó miệng há thành hình chữ O.

Không tin vào lỗ tai của mình là công chúa muốn dọn thư phòng.

Đợi Hương nhi phục hồi lại tinh thần thì đã thấy công chúa đang dọn thư phòng, từ khi công chúa bị thương tỉnh dậy tính tình thay đổi, sở thích cũng thay đổi, không còn hở một tí là bắt bẻ hạ nhân. Không còn tìm mọi người trong cung gây rối nữa, công chúa tỉnh lại cũng mấy ngày rồi mà cũng không nhắc đến Lãng công tử nữa giống như đã quên rồi.

Công chúa càng im lặng nàng lại càng cảm thấy đau lòng có lẽ do công chúa bị tổn thương quá lặng đi, càng nghĩ nàng lại cảm thấy công chúa nàng rất đáng thương.

Nếu để Mộng Yên biết nàng rất đáng thương không biết nên khóc hay cười đây, vừa nghĩ nàng vừa chạy vô giúp công chúa dọn dẹp thư phòng.

Đừng hỏi vì sao không ai giúp mà vì công chúa không cho nàng gọi người giúp.

Mộng Yên vừa dọn vừa xem từng quyển sách ở đây có lịch sử kí.

Sách giới thiệu về các tông môn, về yêu thú, đan dược, dược liệu, binh khí, các công pháp vv.

Chẳng mấy chốc thư phòng đã được dọn sạch sẽ, thư phòng rất rộng, ở thư phòng được đặt một ghế quý phi.

Ở cửa sổ bên ngoài cửa là ngự hoa viên, các kệ sách được bố trí rất đẹp mắt, các tranh chữ, tranh phong thủy được treo rất hài hòa nếu không phải người hiểu biết về mĩ thuật thì không thể nhìn ra được.

Nàng nhìn thấy một chiếc hộp ở trong góc thế mà lúc nãy nàng với Hương nhi dọn lại không thấy, nàng đến gần nhặt chiếc hộp nên chiếc hộp được phủ một lớp bụi thật dày. Nàng cầm chiếc hộp nên xem, hoa văn cổ xưa không biết vì sao nàng cảm thấy chiếc hộp này có giá trị liên thành, nàng muốn mở chiếc hộp ra xem thử kì lạ chiếc hộp này không có chỗ mở, chỉ có một chỗ lõm xuống, chẳng lẽ đây là nút mở, không có do dự nàng thử ấn tay mình vào, kì tích chiếc hộp mở ra:

- A!

- Công chúa người bị sao vậy!

Hương nhi vội vàng chạy đến lo lắng hỏi?

- Ta không sao chỉ bị sứt da thôi

- Công chúa người bị chảy máu mà nói không sao, công chúa người mau về bôi thuốc nếu không để nương nương biết sẽ đau lòng!

Nàng tính nói không sao chỉ là vết thương ngoài da, những nghĩ đến mẫu thân nàng lại không lỡ để bà đau đau lòng.

- Được rồi chúng ta về!

Nàng thu chiếc hộp vào không gian rồi theo hương nhi về tẩm cung.

Vừa đi Hương nhi không ngừng lải nhải.

- Lần sau người nhất định phải cẩn thận đừng làm mình bị thương!

Hương nhi vừa băng bó vừa nói.

- Được rồi lần sau ta sẽ không để mình bị thương được chưa!

Làm sao có thể thế giới này Cường giả vi tôn bị thương hay mất mạng là chuyện bình thường, huống hồ nàng còn muốn điều tra ai phái sát thủ ám sát thân thể này, nàng thật không hiểu ai lại có thâm thù đại hận với nàng.

- Hương nhi ta muốn đi tắm!

Cả buổi dọn thư phòng làm nàng cảm thấy cả người nhớt nhát khó chịu, nàng muốn đi tắm cho thoải mái, nàng còn muốn ngủ sớm sáng sớm mai còn phải đi học viện ngự thần (là học viện hoàng Tộc chỉ dậy các công chúa, hoàng tử, công tử, tiểu thư).

Ở cạnh phòng nàng có ôn tuyền, ngâm ôn tuyền rất thoải mái, Hương nhi hầu hạ nàng tắm.

Nàng còn có tám nha hoàn, năm ám vệ, bốn gia đinh, hai công công, hai ma ma, vì nàng không thích nhiều người hầu hạ, cho nên cho bọn họ ở ngoài viên hết rồi.

Nàng lôi chiếc hộp hồi nãy tìm được ở thư phòng ra xem thử kì quái vì sao hộp lại nhẹ vậy, rõ ràng lúc đó nàng cầm nên rất nặng mà kì lạ lúc mở ra nàng còn thấy bên trong có một chiếc bút tinh xảo giờ chạy đâu rồi, rõ ràng chiếc hộp này không có vật gì, có thể làm nàng đứt tay được nàng nhớ rõ lúc mở ra nàng muốn lấy cây bút ra xem nhưng chưa kịp lấy ra đã bị một vật gì đó rất sắc, làm đứt tay càng xem chiếc hộp nàng càng cảm thấy kinh dị chẳng lẽ chiếc hộp này có ma. Nàng xem đi xem lại cũng không gì đặc biệt liền tiện tay ném hộp vào không gian, sau đó liền tiếp tục phao ôn tuyền.

Đây là đâu sao nàng lại ở đây chỗ này là một nơi rất kì lạ xung quanh trắng xóa tầm nhìn của nàng bị hạn chế, nàng nhớ mình đang ngâm ôn tuyền vì sao nàng lại ở đây chẳng lẽ nàng lại xuyên không, không đúng nếu có xuyên không thì làm sao có thời đại gì trắng xóa thế này được, chẳng lẽ nàng chết rồi nơi này là thiên đường không.

- Ha ha lâu lắm rồi, mấy vạn năm rồi.

- Ai!

Nàng cảnh giác nhìn xung quanh.