Edit: Tiffany Trương​

Bỗng dung giọng nói tà mị của nam tử từ từ vang lên, bên trong mang theo lạnh lẽo làm người sợ hãi:

”Aiz, thực sự là một đám rác rưởi a, bản tọa để cho các ngươi đi giành Kim Long tiên, không ngờ mang theo mấy trăm ngàn đại quân cũng có thể thất bại, phế vật như vậy, ngươi nói một chút, bản tọa giữ lại còn có ích lợi gì, hả?”

Ẩn Khôi sợ hãi cả người đều bắt đầu run rẩy, nàng nỗ lực trấn định nói:

”Khởi bẩm Chủ Thần, tên Văn Trọng kia thật quá lợi hại, Lang Vương lại khư khư cố chấp, cuối cùng chết trong tay Văn Trọng, bây giờ, nô tỳ thế đơn lực bạc, cố gắng chống đối cũng không phải là thượng sách, chỉ cầu Chủ thần lại cho nô tỳ một quãng thời gian. Đến thời điểm, nô tỳ nhất định sẽ đem Kim Long tiên mang về dâng cho ngài.”

Bóng dáng mờ ảo của nam tử trẻ tuổi kia ở trong không khí nhẹ nhàng di chuyển, lúc ẩn lúc hiện, ngay cả mặt mũi đều thấy không rõ lắm, chỉ nghe giọng tà mị xì khẽ một tiếng, lơ đãng nói:

”A, cái tên Xích Miểu ngu xuẩn kia, thành sự không đủ bại sự có thừa, chết thì chết đi, ngươi nói đi, lần này ngươi muốn đem Kim Long tiên thu hồi lại như thế nào?”

Ẩn Khôi lặng lẽ xoa mồ hôi lạnh trên trán, trấn định nói:

”Khởi bẩm Chủ thần, nô tỳ dự định dựa vào cơ hội lần này đi Triều Ca quy thuận, từng bước một chậm rãi tiếp cận Văn Trọng, một khi hắn lơ đãng, nô tỳ nhất định nắm lấy thời cơ cầm lại kim —— a ——!”

Ẩn Khôi còn chưa nói xong, cả người bất ngờ bị một luồng khói đen khí tức tà ác tầng tầng đánh bay, “Đùng” một tiếng ngã vào bên trong lều cỏ!

Nàng giẫy giụa phun ra một cái búng máu, ngoan ngoãn quỳ lại cúi đầu lần thứ hai, liên tục cầu xin tha thứ: “Nô tỳ ngu muội, nô tỳ đáng chết, nhưng mà, nô tỳ đối với Chủ thần trung thành có trời đất chứng giám, kính xin Chủ thần bớt giận, bỏ qua cho nô tỳ lần này đi...”

Thanh niên trẻ tuổi kia cười nhu hòa nói: “Ồ? Nói như vậy, ngươi lần này tự chủ trương, đi nhờ vả tên tiểu hoàng đế Ân Thương vô dụng kia, tất cả đều là một lòng trung thành, là vì bản tọa?”

Ẩn Khôi liên tục dập đầu, trong lòng run sợ nói: “Chủ thần minh giám, nô tỳ làm tất cả, đều là vì Chủ thần ngài.”

Nam tử kia khẽ cười một tiếng, thanh âm mê hoặc bỗng dưng vung lên nói:“Ồ? Thật không? Chẳng lẽ không phải ngươi coi trọng tên Văn Trọng kia?”

Tim Ẩn Khôi run lên một thoáng! Nàng sợ đến cả người run thật mạnh một cái, nói lắp: “Nô tỳ... nô tỳ không dám, nô tỳ tiếp cận hắn, hoàn toàn là vì giúp ngài thu hồi Kim Long tiên, để ngài sớm ngày trở về thần thể, ngoài ra, tuyệt đối không dám có ý tưởng khác.”

Nam tử kia trầm thấp “Hừ” một tiếng nói, thanh ôn hòa nói:

”Cũng được, bản tọa tạm tin tưởng ngươi lần này, Ẩn Khôi, ngươi nhớ kỹ, Kim Long tiên này chính là thứ cuối cùng để bản tọa trở về bản thể, nếu như ngươi thất bại lần này nữa, ha ha, bản tọa sẽ từ từ giết chết ngươi như giẫm chết một con giun vậy ~ đã hiểu chưa?”

Rõ ràng là ý cười nhu hòa, nhưng hòa lẫn dữ tợn ác ý trắng trợn, Ẩn Khôi sợ đến gật đầu liên tục:

”Nô tỳ không dám, Nô tỳ sẽ đem hết toàn lực hoàn thành Chủ thần sứ mệnh.”

Nam tử kia gật gật đầu, thân hình mờ ảo nhẹ nhàng lung lay hai cái, liền biến mất trong không khí, Ẩn Khôi ngồi sập xuống đất, kinh phách chưa định nhìn nam tử biến mất phương hướng.

Giờ Thìn sáng hôm sau, đại quân chờ xuất phát, Văn Trọng cưỡi Hắc Kỳ Lân dẫn đầu mấy vạn đại quân, hắn hôm nay mặc một áo giáp màu bạc mỏng, đem cả người soái khí ngất trời, lại khôi phục lại dáng vẻ cao cao tại thượng, lạnh lùng nghiêm nghị hờ hững Văn thái sư.

Bạch Ngọc Khuyết ôm Bạch Tiểu Giác cưỡi một con ngựa màu trắng dịu ngoan, con ngựa này là phó tướng Lý Thượng chuyên môn vì nàng chuẩn bị.

Đối mặt Lý Thượng một mực cung kính nàng như là thái sư phu nhân, sớm đã có chuẩn bị tâm lý như Bạch Ngọc Khuyết vẫn là thoáng không dễ chịu một chút.

Ẩn Khôi mang theo di tộc mấy trăm tùy tùng, mang theo mười mấy rương cống vật đi chính giữa đội ngũ.

Bạch Ngọc Khuyết nhìn Văn Trọng ngồi nghiêm chỉnh trên Hắc Kỳ Lân, kiên định như núi, nhớ tới hai người tối hôm qua “Hôn nhẹ”, nhất thời trong lòng nổi lên nồng đậm ngọt ý, không kìm lòng được bật cười.

Bạch Tiểu Giác nghe thấy, hiếu kỳ quay đầu nhỏ hỏi: “Tỷ tỷ, tại sao ngươi cười a?”

Bạch Ngọc Khuyết giật khóe miệng, vòng vo đề tài làm hỏng hình tượng chính mình, chỉ về bóng dáng Văn Trọng đằng trước, nhìn Bạch Tiểu Giác hỏi: “Tiểu giác, ngươi xem người kia có đẹp trai hay không?”

Đôi mắt đen láy của Bạch Tiểu Giác chuyển hướng nhìn Văn Trọng, nói:“Văn thái sư đương nhiên dung mạo rất đẹp a, Tiểu Giác nghe thật nhiều tỷ tỷ ở Hiên Viên Mộ đều nói như vậy.”

Bạch Ngọc Khuyết nhất thời cười miệng đều không khép lại được, nàng vui sướng hôn liên tục trên khuôn mặt trắng mịn của Bạch Tiểu Giác, khích lệ nói: “Tiểu giác ngoan, ngươi thật thông minh!”

Bạch Tiểu Giác sờ gò má bị Bạch Ngọc Khuyết hôn, trong lòng cũng ngọt, hắn không hiểu ra sao nhìn Bạch Ngọc Khuyết một chút, thấy tỷ tỷ của mình chỉ nhìn bóng lưng Văn thái sư ngây ngốc cười, cũng ngoan ngoãn không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng xoay người lại, tiếp tục tựa vào lòng Bạch Ngọc Khuyết.

Một tháng sau, đại quân rốt cục tiến gần Triều Ca.

Ngày hôm đó, lúc chạng vạng, khoảng cách Triêu Ca thành còn có mười mấy dặm đừơng núi, Văn Trọng hạ lệnh toàn quân ở chỗ này đóng trại, cố gắng nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại chính thức vào thành.

Liên tục đi đường một tháng, toàn thể các tướng sĩ đều đã uể oải không thể tả, nhưng mà, vừa nghĩ tới ngày mai liền có thể về đến nhà, mọi người ai nấy đều hào hứng phấn khởi.

Sau khi ăn cơm tối xong, các tướng sĩ liền ngồi vây quanh đống lửa, vừa hưng phấn đàm luận này một hồi kinh thế hải tục tiến công chớp nhoáng, vừa ước mơ cuộc sống hạnh phúc ngày mai khi về đến nhà, xa xa bên trong góc, có thanh âm ai đó ngâm nga truyền đến: “ Giục ngựa về Nam, lòng trông về Bắc, Nhìn cố hương chỉ thấy bụi mịt mù...”

Không biết là ai khởi xướng lên, người hưởng ứng càng ngày càng nhiều, tiếng ca càng lúc càng lớn, càng ngày càng sục sôi!

Nghe tiếng ca nhiệt huyết dâng trào như vậy, tâm Ẩn Khôi hơi động, liền nhìn cách đó không xa Văn thái sư, cùng các vị các tướng sĩ ngồi xếp bằng dưới đất, nhưng không làm giảm đi soái khí ngất trời, trong ánh mắt nàng mang theo kính yêu vẻ càng ngày càng nồng đậm...

Nàng hơi nghi hoặc một chút, một nam tử hoàn mỹ không giống phàm nhân như vậy, hắn thật sự sẽ có nhược điểm sao? Mình phải làm sao mới có thể tiếp cận hắn, để ánh mắt lạnh lẽo thâm thúy kia chỉ vì chính mình nghỉ chân? Để gương mặt anh tuấn của hắn chỉ nở nụ cười vì một mình mình...

Dừng dừng dừng! Ẩn Khôi bỗng dưng giật mình với những ý nghĩ nguy hiểm của chính mình, nàng bấm mạnh cánh tay của mình một cái, muốn để cho mình tỉnh lại từ trong mơ mộng hão huyền. Trong đầu đột nhiên hiện ra bóng dáng hư ảo của nam nhân đáng sợ kia, người kia, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép mình phản bội hắn!

Bên này, Bạch Ngọc Khuyết dụ dỗ Bạch Tiểu Giác vào trong Tụ Linh túi, đang vụng về chắp vá đủ câu chuyện với nhau, chắng hạn như “Tôn Ngộ Không đánh Voldemort”, bất thình lình nhìn thấy Văn Trọng dặn dò Lý Thượng hai ba câu, liền mệt mỏi tiến vào soái trướng.

Bạch Ngọc Khuyết nhẹ nhàng nhíu mày, nàng lo lắng vết thương cũ của Văn Trọng tái phát, liền đem Bạch Tiểu Giác mắt buồn ngủ mông lung giao cho Bạch Tiểu Hoàn, hướng tới lều vải của Văn Trọng.

Bạch Tiểu Hoàn oán hận nhìn bóng lưng Bạch Ngọc Khuyết ra vào soái trướng như nhà mình, đầu óc nóng lên, nhất thời không cam lòng đi theo, ai ngờ mới vừa đi vài bước, A Vũ cùng A Thành hai người liền cười hì hì, không biết từ nơi nào đi ra, vô cùng có lễ phép ngăn cản nàng: “Tiểu Hoàn cô nương, muộn như vậy, tìm thái sư đại nhân có chuyện gì sao?”

Bạch Tiểu Hoàn ôn nhu chào một cái, nói dối: “Hai vị đại ca, tiểu nữ tử đệ đệ thân thể không thoải mái, tiểu nữ tử thấy đại tỷ đi vào nơi này, cho nên, liền muốn tìm nàng về xem đệ đệ. Mong rằng hai vị đại ca giúp đỡ.”

A Vũ vừa nghe, nhất thời liền cười, nói: “Ai nha, hóa ra là Bạch Tiểu đệ đệ sinh bệnh rồi, Tiểu Hoàn cô nương không cần lo lắng, ta liền mời quân y cho hắn.”

Bạch Tiều Hoàn trong lòng giật mình, chỉ lo lời nói dối bị vạch trần, vội vàng ngăn cản A Vũ, giả vờ tỏ vẽ thật không tiện, nói:

”Không cần làm phiền đại ca, đứa nhỏ mấy ngày nay đi liên tục, sợ là mệt mỏi, tiểu nữ tử liền tự mình trở về chăm sóc đệ đệ, có lẽ ngủ một giấc đêm nay là tốt rồi.”

Ở chung lâu như vậy, A Vũ cùng A Thành đều vô cùng yêu thích ngoan ngoãn hiểu chuyện Bạch Tiểu Giác, bây giờ nghe nói hắn bị bệnh, liên tục hỏi Bạch Tiểu Hoàn xác nhận, mãi đến khi biết được Bạch Tiểu Giác thân thể xác thực không có gì, lúc này mới yên lòng.

Bạch Tiểu Hoàn nhịn đầy bụng tức, lúc trở lại bên người Bạch Tiểu Giác, đặt mông ngồi trên giường nhỏ, đánh thức đã tiến vào mộng đẹp Bạch Tiểu Giác.

Bạch Tiểu Giác ngủ đến mơ mơ màng màng còn tưởng rằng là Bạch Ngọc Khuyết trở về, dò đầu nhỏ ra, lộ ra một khuôn mặt đáng yêu, tươi cười, lầm bầm nói: “A, tỷ tỷ, Tiểu Giác còn muốn nghe kể chuyện...”

Bạch Tiểu Hoàn vừa nghe, càng giận không chỗ phát tiết, nàng đột nhiên quay đầu hướng về phía Bạch Tiểu Giác quát: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Ngươi liền biết đại tỷ! Ngươi nhìn rõ ràng, ta là ngươi nhị tỷ!”

Bạch Tiểu Giác sợ đến một giật mình ngồi dậy, e ngại nhìn lửa giận đùng đùng Bạch Tiểu Hoàn, đôi mắt đen như mực chậm rãi ngâm ra óng ánh nước mắt, khóc thút thít lên.

Bạch Tiểu Hoàn vừa nhìn, tức giận thoáng dịu một chút, trừng chỉ dám nức nở Bạch Tiểu Giác một chút, lớn tiếng nói: “Tiểu giác, nhị tỷ trong ngày thường đối với ngươi tốt như vậy, ngươi là tiểu Bạch Nhãn Lang, chỉ thân với đại tỷ, ngươi nói một chút đi, nhị tỷ có điểm nào không tốt?”

Bạch Tiểu Giác cúi đầu nhỏ không dám lên tiếng, Bạch Tểu Hoàn cũng không hi vọng hắn trả lời, chỉ tự mình quay đầu lầm bầm oán hận nói: “Ai cũng thích nàng, ta Bạch Tiểu Hoàn đến cùng là thua tên ngu xuẩn kia ở điểm nào chứ!”