Lưu Ngọc thiên tân vạn khổ chạy về đến nhà, phát hiện Bích Linh đã rời giường đi ra ngoài,hơn nữa còn làm được một việc chính là chạy tới bờ sông trảo ngư- không nhiều không ít năm con cá, còn cố ý bày thành hình đoá hoa đưa cho y.

Ách, gia khoả này có thật là khôi phục lại bình thường rồi không?

Lưu Ngọc đối với mấy con cá kia dở khóc dở cười, đem não bộ bị kinh hách lúc trước gạt qua một bên, thu hồi cá đến tuỳ tạên chử chử, rồi cùng Bích Linh ăn.

Lấp đầy bụng xong, Bích Linh đương nhiên đi kéo lấy tai Lưu Ngọc một trận chà đạp, thẳng đến khi ngoạn đã tận hứng, mới chậm rãi buông tay, nghiêm trang nói:

“Hảo, chúng ta bắt đầu tu luyện đi.”

Hảo cái gì mà hảo?

Ta thấy không hảo một chút nào cả!

Lưu Ngọc nháy nháy mi mắt, trong lòng không ngừng bi thương gào thét, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của Bích Linh, không thể không ngồi nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn nghe hắn giảng giải các loại quy củ tu luyện.

Điều thứ nhất là thanh tâm quả dục –ngăn ham muốn, tâm trong sáng.

Điều thứ hai tu thân dưỡng tính.

Đệ tam phải…..

Mặt thấy Bích Linh biểu tình thật sự nghiêm túc, Lưu Ngọc không chút nghi ngờ hắn có thể nói từ sáng đến tận đêm, lại từ đêm nói đến sáng. Sách, cứ tiếp tục như thế này, chỉ sơ y còn chưa tu luyện được cái gì, đã “thành tiên” luôn rồi. ( em nó thăng thiên bằng tư thế nằm ngửa-_-!!!!)

Y rốt cục cũng để lộ ra ý niệm chống cự trong đầu, nhưng vô luận sử dụng thủ đoạn nào, trước mặt khối đá kia cũng không hề hiệu quả. Bởi vì trừ bỏ sờ đầu y vài cái, trảo cái đuôi, dắt cái tai ra……Bích Linh căn bản cái gì cũng không quan tâm!

Di, chờ một chút.

Nếu Bích Linh thích tai cùng cái đuôi của y như thế, không phải có thể lợi dụng rồi sao?

Lưu Ngọc hai tay nâng cằm, một mặt không không tập trung nghe Bích Linh nói chuyện, một mặt lặng lẽ nghiêng đầu cân não.

Ngô, đúng vậy, chỉ cần hy sinh một chút, hẳn là có thể…..

Hắc hắc.

Sau một lúc, Lưu Ngọc đảo tròn đôi mắt như hạt châu, cái đuôi phía sau thờ ơ vẫy lên một cái, nhẹ nhàng vung lên, rồi lại mềm nhũn rơi xuống đất.

Bích Linh ánh mắt vừa động, biểu tình cổ quái liếc nhìn Lưu Ngọc nói tiếp:

“Cho nên ngươi buổi sáng mỗi ngày đều phải…..”

Lưu Ngọc lắc lắc cái đuôi, cái đuôi hơi hơi khom xuống liền ôm lấy cổ tay Bích Linh.

“Tuy rằng thực vất vả, nhưng ngươi phải không ngừng kiên trì…..” Thanh âm Bích Linh đã bắt đầu chuyển khàn.

Cái đuôi Lưu Ngọc lại tiếp tục động a động, lông xù nhẹ nhàng quấy nhiễu mu bàn tay Bích Linh.

“Nếu bỏ dở nửa chừng, chỉ biết……” Sắc mâu Bính Linh chậm rãi chuyển ám (tối tăm, mù mịt)

Lưu Ngọc chớp chớp con ngươi đen nháy, cái đuôi phút chốc lại rút về, mềm mại quấn lấy bên hông.

“Ngươi…..” Bích Linh cuối cùng không thể nhịn được nữa, ôm trụ lấy hai cánh tay Lưu Ngọc hỏi:

“Ngươi chết tiệt đến tột cùng đáng làm cái gì?”

“Ta nhàm chán thôi.” Lưu Ngọc ngữ khí thập phần vô tội, thuận tiện còn nghiêng nghiêng cái tai xù lông.

Bích Linh cả người chấn động, nguyên bản trong con ngươi đạm mạc lạnh như băng lại như có gì đó đang thiêu đốt, tuỳ tay một xả, đem Lưu Ngọc ấn vào trong ngực, há mồm cắn hướng cái tai.

“Nha, hội đau.” Lưu Ngọc cúi đầu cười, thuận thế hôn lên môi Bích Linh, cái đuôi lại vô cùng giảo hoạt bò lên chân hắn

“Tảng đá ca, tu luyện vất vả như thế, ta ăn không tiêu. Không bằng chúng ta thử song tu đi?”

“…..”

Bích Linh con ngươi trầm trầm, không đáp lại.

Bởi vì……hắn chính là vội vàng hôn y!

Ha ha đại hoạch (gặt hái) toàn thắng!

“Tu luyện” quá hậu, Lưu Ngọc lười biếng nằm trên giường, trên mặt đeo một mạt tươi cười đắc ý, tâm tình tốt cung cấp tai cho Bích Linh ngoạn.

Dù sao không lâu tiếp theo, y đã có thể đem tai cùng đuôi biến mất, hiện tại cho Bích Linh ngoạn đã nghiền cũng không có vấn đề gì.

Bất quả Bích Linh tuy rằng thật chăm chú nhu lộng tai Lưu Ngọc, biểu tình xưa nay lạnh lùng lại có một chút không được tự nhiên, lông mày nhíu chặt.

“Tảng đá ca, ngươi sinh khí?”

“Không có.”

“Vậy ngươi vì cái gì……không muốn theo ta……”

Nghe vậy, thân thể Bích Linh cứng đờ, chậm rãi nắm chặt tay.

Tâm Lưu Ngọc nhất thời trầm xuống.

Sẽ không phải Diệp Thanh nói đúng rồi đấy chứ?

Mị lực của y không đổi kịp một đôi tai miêu sao?

Đang xót xa than thở, Bích Linh bỗng nhiên nhắm mắt, nhẹ nhàng nói:

“Ta thích ngươi.”

“Ách?”

“Ta đã nói phải bảo vệ ngươi, kết quả lại không làm được.”

“A, cái kia không thể trách ngươi, ngay từ đầu là do ta gạt ngươi trước…..”

“Nhưng ta cho tới bây giờ đã nói được thì phải làm được.” Bích Linh nâng mắt nhìn Lưu Ngọc, từ từ nói:

“Ta chẳng những hại ngươi mất đi trái tim, ngay cả một thân yêu lực cũng hoá thành hư ảo. Cho nên tuy rằng ta không có biển pháp trả lại cho ngươi, nhưng ít ra phải giúp ngươi một lần nữa tu hành.”

Thì ra là thế.

Khó trách Bích Linh như vậy nhiệt tâm thúc giục y.

Lưu Ngọc nhẹ nhàng thở ra, may mắn Bích Linh không phải thích cái tai này nhiều hơn thích mình, tiếp theo đôi mắt vừa chuyền vừa hắc hắc cười không ngừng.

“Kỳ thật còn hơn cả thanh tâm quả dục, vẫn là song tu có hiệu quả hơn.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên.” Lưu Ngọc thật mạnh gật đầu,

“Không tin, lần sau có thể thử lại.”

Bích Linh nỗ lực suy tư một trận, tựa hồ suy đoán lời nói này của y có thể tin, cuối cùng điểm đầu một cái, miễn cưỡng xem như tiếp nhận.Rồi mới không hề báo trước trở thân một cái, đem Lưu Ngọc đặt dưới thân.

“Di? Ngươi làm gì vậy?”

“Giúp ngươi tu luyện.” Bích Linh đáp lại hợp tình đúng lý, biểu tình lại nghiêm túc giống như đang luyện tập pháp thuật, một chữ một chữ nói:

“Ta sẽ phi thường cố gắng.”

Vừa nói chuyện, ánh mắt ở trên người Lưu Ngọc chuyển một vòng, ánh mắt thâm sâu mù mịt, giống như đang nhìn……………..một bàn tiệc lớn thịt miêu.

Lưu Ngọc trong lòng loạn khiêu, phía sau đột nhiên nổi lên cảm giác mát mát.

Y là không cẩn thận nói sai gì đó chăng, làm sao lại phóng xuất đại ma vương ra rồi?

Hay …..Đây gọi là tự tìm khổ ăn?

Hoàn