A Nhược nói tiếp:

"Nô tỳ nghe thấy mọi người đi cùng nói lại,do Lâm gia ghen tỵ với thiên phú bẩm sinh của thế tử nên mới chủ phế đi linh lực của người".

Chủ mẫu dặn người nếu không có việc gì đừng ra ngoài,chủ mẫu sợ người của trưởng lão sẽ tìm đến người hỏi tội.

A Nhược vừa nói xong thì cửa bất ngờ bị đá ra,một toán người xông vào quát to:

"Phụng lệnh đại trưởng lão mời quận chúa đến chấp hình đường,xin mời quận chúa đi theo thuộc hạ".

A Nhược xông lên chắn trước mặt nàng nói:

""Chủ mẫu nói không có lệnh của người thì quận chúa không được ra khỏi phòng".

Tên dẫn đầu quát lớn:

"To gan,chủ mẫu không bằng lệnh của đại trưởng lão,người đâu dẫn đi ".

Nguyệt Lan quát lớn:

"Ta xem ai dám,tự ta có chân đi được không cần các ngươi ".

A Nhược quay sang nhìn nàng:

"Quận chúa,chủ mẫu dặn nô tỳ không cho người đi đâu".

Nguyệt Lan nói:

"Em xem tình huống này ta có thể chống cự được không,đi xem tình hình thế nào đã".

Nguyệt Lan chầm chậm bước về phía hình đường,nàng thầm nghĩ lần này muốn to chuyện đây,e rằng không tránh được hình phạt rồi ".

Bước vào hình đường nàng đã thấy phụ mẫu ngồi ở đây chờ sẵn ánh mắt lo lắng nhìn nàng.

Nguyệt Lan thỉnh an tất cả mọi người rồi đứng dậy.

Đại trưởng lão quát lên:

"Nguyệt Lan ngươi đã biết tội chưa,còn không quỳ xuống ".

Nguyệt Lan giương mắt lên nhìn đại trưởng lão rồi trả lời:

"Xin hỏi đại trưởng lão ta mắc tội gì?,ta không phạm tội tại sao lại bắt ta quỳ ".

Đại trưởng lão tức giận:

"Người đừng có mà giảo biện,vì sao bây giờ Nguyệt Thần phải nằm một chỗ,tay chân đã bị đánh đứt hết gân cốt,làm sao mà tu luyện được nữa".

Nguyệt Lan thầm cười nhạo:

"Các người thật kì lạ người đánh Thần nhi ra nông nỗi thế các ngươi không tìm cách báo thù cho thằng bé mà lại gây khó dễ cho một nữ tử như ta,thật buồn cười,ta không nghĩ Dạ gia bây giờ nhát gan như thế đâu ".

Đại trưởng lão cũng các trưởng lão khác tức hộc máu mà không nói được gì.

Nhị trưởng lão tức giận nói:

"Dù gì chuyện này ngươi phải chịu trách nhiệm,người đã làm Dạ gia ta mất đi một nhân tài ngươi phải đền tội ".

Thấy phụ thân và mẫu thân định lên tiếng nàng giơ tay lên ngăn lại:

"Ta sẽ vào từ đường Dạ gia ba ngày để cầu xin tổ tiên phù hộ cho Thần nhi chứ không phải nhận tội".

Nàng ung dung đến gần phụ mẫu,nàng nhẹ đưa cho mẫu thân một lọ nước linh tuyền rồi nói nhẹ:

"Người cho Thần nhi uống vào,sau một ngày sẽ có chuyển biến,người đừng cho ai biết và coi kĩ đệ đệ đừng cho ai đến gần,con sợ có người sẽ hại đệ ấy,ba ngày sau con ra con sẽ chữa lành cho đệ đệ hai người đừng lo lắng ".

Nhìn đôi mắt sắc xảo và sự tự tin trong đôi mắt của Nguyệt Lan,tự nhiên hai người lại tin tưởng đến lạ kì,phụ thân nói:

"Cực khổ cho con rồi,con yên tâm ta sẽ chăm sóc Thần Nhi cẩn thận ".

Nguyệt Lan ung dung đi vào từ đường trong sự giận giữ của các trưởng lão,cũng may cô đang không biết làm cách nào để yên tĩnh mấy ngày nay đẻ tập trung tu luyện.

Cơ hội này đến vừa đúng lúc,để cho bọn chúng đắc ý vì đã phạt được nàng,hạ được uy danh của gia chủ là phụ thân nàng,nếu không chúng sẽ tạo áp lực cho phụ mẫu đó là điều nàng không muốn.

Trong từ đường từ trước đến giờ nếu ai bị phật bất giác không được ai đến thăm,cơm nước chỉ được bỏ qua một ô cửa nhỏ,nàng cũng thuận tiện hơn.

Từ đường Dạ gia bày linh vị tất cả các đời gia chủ và trưởng lão vừa âm u và lạnh lẽo,Nguyệt Lan cảm thấy rùng mình.

Nàng từ từ ngồi xuống,ý niệm vừa lóe lên nàng đã ở trong Tử Nguyệt Tháp.

Chu Tước thấy nàng thì vui mừng chạy đến ôm nàng ríu rít:

"Chủ nhân người đã trở lại,ta ở trong đây thật buồn chán mà".

Nguyệt Lan cười:

"Lần sau ta sẽ cho ngươi ra ngoài dạo chơi được không?".

Vẻ mặt của Chu tước hớn hở nhưng lại dập tắt luôn:

"Ta không ra ngoài được,chỉ khi nào chủ nhân thăng cấp lên tôn sư ta mới ra ngoài được,bề ngoài của ta quá nổi bật nếu người không có đủ thực lực thì sẽ không bảo vệ được ta ".

Nguyệt Lan như bừng tình nàng nói trong tự tin:

"Ta sẽ cố gắng tu luyện,ngày đó sẽ sớm thôi,ngươi cứ yên tâm ".

Chu Tước vẻ mặt mong chờ:

"Ta tin tưởng người ".

Nguyệt Lan nhẹ nói thế bây giờ chúng ta bắt đầu tu luyện được chưa,ta chỉ có thời gian ba ngày thôi đó,giờ thực lực ta còn yếu không đối đầu trực tiếp được với bon chúng.

Chu Tước vỗ ngực nói:

"Ba ngày đối với người là quá đủ rồi,người đã có căn cơ từ trước,cộng thêm việc người đã ngâm mình dưới linh tuyền hoan thai hoán cốt giờ việc hấp thu linh lực quá dễ dàng với người,chủ yếu là luyện hai quyển bí kíp kia thôi ".

Bây giờ người phải khảo nghiệm xem nguyên tố trong người của chủ nhân thuộc loại nguyên tố nào lúc đó sẽ dễ dàng hơn trong việc tu luyện.

Người hãy uống viên thuốc này vào sẽ củng cố tu vi của người,giúp người nắm chắc căn cơ không bị tác động của ngoại vật.

.