Edit & Beta: Direct Kill

Ngày kế, trong nam quán chất hơn trăm cuộn tơ lụa, châu ngọc xếp thành hòm, Dư Tam Nương đeo vòng ngọc phỉ thúy trên tay, nặng đến nỗi nàng không nhấc nổi tay để cầm quạt, Quy Công sai người khênh xuống để kiểm kê, ước ao không thôi.

“Đây chỉ là một phần.” Triệu Úc từ lầu hai đi xuống: “Đợi bản vương hồi kinh, sính lễ sẽ được người đưa tới.”

Dư Tam Nương bận bịu vuốt ve lễ phục.

Triệu Úc gọi nàng, tùy ý tìm chỗ ngồi xuống Tam Nương pha trà rót nước, lại sai Quy công đi hậu viện tìm Từ Phong Cận, kêu hắn nhanh chóng tới đây.

Hôm nay nam quán đóng cửa, mấy chục người bao gồm tiểu quan, thị nữ, gia đinh, giúp việc tụ tập lại một chỗ, tạm biệt Từ Phong Cận.

Có người ước ao có người xem thường, như Lan Nhi Sầm Linh thật tâm không nỡ xa hắn, hay Hân ca nhi trong lòng tràn đầy ghen tỵ.

Từ Phong Cận từ trước đến giờ ít khi nói chuyện cùng với bọn họ, chỉ đi tới trước mặt Sầm Linh căn dặn: “Tuy rằng lời nói của Dư Tam Nương thô lỗ, nhưng không phải không có lý, ngươi nên nhận rõ bản thân đang ở nơi nào, mới có thể tiếp tục sống.”

Sầm Linh cười gật đầu: “Lời Phong Cận huynh nói ta nhớ kỹ, ta nhất định sẽ không để cho Tam Nương bận tâm, nhanh chóng trả lại tiền cho nàng.”

Từ Phong Cận nhìn vào mắt hắn một lúc lâu: “Trả nợ xong ngươi định đi đâu?”

Sầm Linh cụp mắt, ấp úng nói: “Bản thân ta tự có nơi đi, Phong Cận không cần vì ta bận tâm.”

Từ Phong Cận hỏi: “Đi đâu? Đi chết?”

“Ta…” Sầm Linh nói còn chưa dứt lời, Từ Phong Cận đã cởi tay nải đang đeo trên vai ra, đặt lên tay của Sầm Linh, sau đó một đường lôi người đi tới trước mặt Triệu Úc.

Triệu Úc hỏi hắn: “Thu thập xong chưa?”

Từ Phong Cận trả lời: “Xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi.”

Điệu bộ này rõ ràng thể hiện hắn muốn mang theo Sầm Linh, Triệu Úc không tỏ rõ ý kiến, kêu Trình Kiều đi chuẩn bị xe ngựa.

Dư Tam Nương lắc quạt liếc nhìn, kéo Từ Phong Cận ra một bên thấp giọng hỏi: “Ngươi đi thì đi, còn muốn kéo thêm người của ta?”

Từ Phong Cận đoạt người không khách khí: “Cái gì người của ngươi? Từ giờ trở đi Sầm Linh sẽ là người của ta, ta dẫn hắn đi, hắn chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho ta.”

Dư Tam Nương nói: “Không được, bạc hắn nợ ta còn chưa có trả lại.”

Từ Phong Cận tức giận: “Ngươi đừng có tham lam như vậy, Thất vương gia cho ngươi hơn trăm cuộn tơ lụa, dư sức để mua Sầm Linh.”

Dư Tam Nương con buôn: “Cái gì ra cái đó.”

Từ Phong Cận cười nói: “Nằm mơ đi, ta muốn mang Sầm Linh đi, hắn phải đi theo ta, nếu ngươi không phục, tìm phu quân ta mà nói.”

“Ngươi!” Dư Tam Nương lấy quạt đánh hắn: “Ngươi có biết xấu hổ hay không, phu quân phu quân nghe đến thật quen miệng.”

Từ Phong Cận đốp lại: “Ngươi còn chưa tỉnh ngủ? Da mặt ta dày như thế này chẳng phải do ngươi tôi luyện? Huống hồ đó không phải là phu quân ta sao? Ta không gọi, chẳng lẽ ngươi gọi?”

Dư Tam Nương bị hắn chặn họng không thể chen mồm vào được, nhấc chân đạp hắn: “Cút đi! Đều cút hết cho ta!”

Từ Phong Cận đứng vững, vỗ vỗ trường sam, lại nhìn thấy Triệu Úc đang cười nhìn hắn.

Nếu như nói Lâm An phong cảnh kiều diễm, không khí trong lành, thì kinh thành lại náo nhiệt phồn hoa, người qua kẻ lại, bên đường bày đầy hàng quán với những tiếng mời gọi không ngớt. Từ Phong Cận vén màn lên nhìn chung quanh, thỉnh thoảng lại hỏi Sầm Linh đủ chuyện, Sầm Linh cũng chưa từng tới đến kinh thành, rất nhiều thứ không trả lời được, đành phải lúng túng nói xin lỗi.

Từ Phong Cận không chịu được bộ dáng này của hắn, ngồi thẳng dậy nói: “Mặc dù bên ngoài lấy thân phận là làm tiểu tư cho ta, nhưng đã đến nơi đây rồi, ngươi có thể lưu lại vương phủ với ta, cũng có thể xuống xe ngay bây giờ, ta tuyệt đối không ngăn cản.”

Sầm Linh vội vàng nói: “Ta sẽ không đi, ta nguyện ý chăm sóc ngài.”

Từ Phong Cận khó chịu: “Ngài cái gì mà ngài, nếu ngươi muốn ở lại, sau này gọi ta là A Cận, đừng hơi một tý là nói lời xin lỗi.”

Sầm Linh cảm kích: “Biết rồi, A Cận.”

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, phu xe kêu một tiếng “Giá”, chỉ thấy Triệu Úc vén rèm xe lên, nâng tay mời Từ Phong Cận xuống xe.

Ngựa xe mệt nhọc, nửa tháng có thừa, ngoại trừ cùng bàn ăn cơm, hai người ít khi trò chuyện. Mục đích của Triệu Úc đã tường tận, không chỉ cưới tiểu quan, còn muốn diễn vở hồ điệp tình thâm, ân ái triền miên, dọc đường đi không chút nào che dấu, mọi người ai cũng biết.

Nghênh Tiên Lâu là một trong những tửu quán to nhất ở kinh thành, ngoài cửa dựng thần thú điêu khắc bằng đá, mười phần khí khái, người đến đây phần lớn là quan to hiển quý. Chưởng quỹ vừa thấy Triệu Úc tới vội vàng ra đón: “Gia, lâu rồi không thấy ngài đến.”

Triệu Úc nói: “Đi Lâm An dạo chơi.”

Chưởng quỹ cúi đầu lễ phép: “Lâm An là chỗ tốt.” Liền khom lưng dẫn người đi lên lầu hai, Triệu Úc chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, vừa có thể uống rượu thưởng trà, còn có thể nhìn thấy đường phố bên dưới, ngựa xe tấp nập.

Từ Phong Cận thích ngọt, Triệu Úc liền gọi không ít món hắn yêu thích, trong đó có một món nhìn rất mới lạ, Từ Phong Cận nhìn mãi không ra, liền hỏi Triệu Úc: “Đây là món gì?”

Triệu Úc xúc một thìa lên thổi cho đỡ nóng, đút cho hắn ăn: “Món này gọi là cua cất rượu cam, mùi vị thế?”

Từ Phong Cận ăn vào trong miệng, hai mắt tỏa sáng: “Ăn ngon quá, món này là làm thế nào?”

Triệu Úc giúp hắn lau thức ăn bên miệng, kiên trì nói: “Trước phải lấy một mẻ cam, vắt lấy nước, cua lọc lấy thịt và gạch, thêm rượu và nước cam, cứ thế chưng lên.”

Từ Phong Cận đang định nói chuyện, bỗng nhìn thấy chưởng quỹ lúc nãy dẫn hai người lên lầu đang đứng ở bên ngoài liếc trộm, hắn nhìn Triệu Úc một chút, Triệu Úc lại xúc một muỗng cua cho hắn, sau đó nói với Trình Kiều: “Cận Nhi yêu thích món ăn này, gọi thêm mười phần nữa.”

Cua cất rượu cam quả thật không tệ, nhưng dù có ngon đến đâu cũng không thể một mình ăn mười phần được. Từ Phong Cận tránh không được một thìa lại một thìa sủng nịch của y, chỉ có thể tìm cơ hội nói: “Ta cũng biết làm một món ăn, chắc chắn vương gia sẽ yêu thích.”

Triệu Úc: “Ồ? Nói nghe một chút.”

Từ Phong Cận thấy y có chút hứng thú, nói: “Cá phải bắt từ sông ở quê hương ta, chất thịt ngon ngọt vừa vào miệng liền tan ra, trước tiên dùng hoa mơ và rượu để khử tanh, tiếp đến ướp hương liệu rồi để trong ba ngày, đợi cá và rượu triệt để dung hợp, mới bắt đầu chế biến, bước này hết sức phức tạp rườm rà, muốn ăn được món này phải mất nửa tháng để chuẩn bị…”

Một bữa cơm vừa nói vừa cười thân mật vô cùng, chưởng quỹ thỉnh thoảng lên lầu tản bộ, mãi đến tận khi nhìn theo hai người rời đi, cùng chung một xe, mới ra hiệu cho tiểu nhị lại gần, thì thầm nửa ngày.

Từ Phong Cận ôm bụng nhỏ tròn vo, co quắp dựa lên xe, miệng đầy vị cua cất rượu cam, no đến nỗi hận không thể phun ra, hắn liếc mắt nhìn Triệu Úc đang nhắm mắt dưỡng thần hỏi: “Vương gia, tốt quá hoá dở, ngài muốn ngay trước mặt bách tính kinh thành, để cho vương phi mới cưới của mình chết vì no sao?”

Triệu Úc mở mắt: “Ta thấy ngươi ăn rất ngon mà.”

Từ Phong Cận nói: “Ta có thể ăn không ngon sao?”

Triệu Úc nói: “Không thể.”

Từ Phong Cận đè xuống cảm giác buồn nôn, chọc chọc ngón tay lên bụng: “Ta nếu không che kín, xuất môn tản bộ vài bước, người khác còn tưởng ta hoài thai ba tháng.”

Triệu Úc nhìn bộ dạng buồn bã của hắn, cười nói: “Vậy ngươi muốn thế nào, diễn trò cho người khác xem, không phải là sủng ngươi lên tận trời sao?”

Từ Phong Cận nói: “Ta thấy ngài phải sủng ta lên tận tây thiên.”

Triệu Úc nhớ lại mười phần cua chưng, quả thật cũng không ít, đánh trống lảnh nói sang chuyện khác: “Món ăn ngươi kể hôm nay, thật khó làm như vậy?”

Từ Phong Cận hỏi: “Vương gia cũng muốn nếm thử?”

Triệu Úc: “Nghe có vẻ rất ngon.”

Từ Phong Cận tiếc nuối: “Chỉ sợ Vương gia không có cái phúc này.”

Triệu Úc hỏi: “Thất truyền?”

Từ Phong Cận lắc đầu, vô cùng thần bí mà nói: “Này thật không có, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

Từ Phong Cận thấy y muốn hỏi cho ra kết quả, cười giả dối: “Chỉ là món ăn này là ta tự nghĩ ra, vương gia sao lại tưởng là thật?”