Edit & Beta: Direct Kill

Trăng đã lên cao, Thanh Nhạc Phường từ nam chí bắc phi thường náo nhiệt. Trên đài là vài tiểu quan eo nhỏ thanh tú đang múa hát, áo lót tơ lụa nửa khép nửa mở mơ hồ lộ ra nhụy hoa e ấp, dưới đài ngồi đầy khách nhân, ngoại trừ người hầu thì đều là nam tử, cùng các thanh lâu phổ thông không có gì khác biệt.

Vương viên ngoại không hứng lắm nâng chén, đem chén rượu nữ nhi hồng mười năm uống một hơi cạn sạch.

Dư Tam Nương cầu khẩn nhiều lần hắn mới xuôi lòng, vội vàng gọi một tiểu quan mặc trường bào ngọc bích qua nói: “Đây là Hân ca nhi, cũng chính là tiểu quan số một số hai của chỗ chúng ta, Vương viên ngoại xin bớt giận, để cho hắn bồi ngài.”

Vương viên ngoại liếc mắt nhìn Hân ca nhi, thấy Dư Tam Nương đúng thật không nói khoác, tâm trạng hòa hoãn đi không ít, Hân ca nhi giúp Vương viên ngoại rót rượu, viên ngoại nghi ngờ hỏi: “Cận ca nhi thật sự bị bệnh?”

Hân ca nhi chờ Dư Tam Nương đi xa, ghé sát vào hắn, khoa trương nói: “Nào có sinh bệnh gì, là do hắn đánh khách nhân, ngài không phải người địa phương này nên không biết, tên Cận ca nhi kia, thô lỗ lắm, may là ngài không thấy, nếu như ngài đụng chạm hắn một chút, hắn sẽ mắng ngài, ngài hôn hắn một cái, hắn liền đánh ngài, sao có thể hung dữ như thế chứ.” Nói xong ánh mắt ngập nước, như thể người bị đánh là bản thân mình.

“Nhưng ta nghe nói, người này lớn lên xinh đẹp, lại có chút bản lĩnh.” Vương viên ngoại nghe danh mà đến, nên không hoàn toàn tin lời Hân ca nhi.

Hân ca nhi bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Trò mèo mà thôi, không đáng phải ngạc nhiên.”

Hoa viên phía sau nam quán được chăm sóc rất cẩn thận, lối đi nhỏ hẹp uốn lượn. Đừng nói là kỹ viện, triều đại này hết sức tôn sùng tài sắc song tuyệt, vì là danh tiếng đầu bảng nên nơi ở sinh hoạt hàng ngày rộng rãi trang nhã, ba bốn gian lớn, ngăn cách bằng các tấm bình phong. Cận ca nhi là kim bài, tất nhiên được chọn gian phòng tốt nhất, giường ngủ có màn che, lúc này được buông xuống, ngăn trở người bên trong.

Lý Tư Đạt vẫn chưa quên chuyện muốn lấy mạng Cận ca nhi, hồi phủ liền phái vài tên gia đinh canh giữ trước cửa, giám sát chặt chẽ, Dư Tam Nương phải tặng bạc cho từng tên một, mới mang theo Sầm Linh vào trong được.

Trong phòng không một bóng người, Dư Tam Nương xuyên qua bức bình phong vén màn lên, hai tay chống nạnh.

Cận ca nhi khóe miệng sưng tấy đang ngủ say, Dư Tam Nương nhìn chung quanh, không tìm được đồ vật hợp tay, cởi đôi giày thêu uyên ương ở chân trái xuống, “Ba ba” hai cái, đánh cho hắn giật mình tỉnh dậy.

“Ngủ ngủ! Ta cho ngươi ngủ! Đầu sắp rơi xuống dưới lưng quần rồi mà còn ngủ được? Ngươi tưởng Lý Tư Đạt nói đùa à!”

Cận ca nhi xoa đôi mắt còn đang ngái ngủ, nhếch khóe miệng kêu đau: “Đây không phải là tới cứu mạng sao?”

Dư Tam Nương nhìn bộ dạng không nhanh không chậm của hắn, biểu tình biến đổi: “Từ Phong Cận, ngươi cố ý?”

“Cố ý cái gì?” Cận ca nhi xốc chăn lên, lấy ra một quyển sách từ dưới giường, bìa sách có ghi ‘Hắc sơn quả phụ truyện’. Đây là tiểu thuyết do một vị tú tài thi rớt họ Lưu viết, không chỉ lưu truyền ở các quán trà lâu, mà một số người thành Lâm An cũng cất giấu để đọc, Cận ca nhi đem sách nhét vào trong lồng ngực, cúi xuống đi giày, nói: “Lý Tư Đạt khinh người quá đáng, ta không ưa nên nhanh miệng mà thôi.”

“Cái rắm ấy!” Dư Tam Nương hiểu quá rõ hắn, lúc này mới phản ứng được, trên mặt bày ra vẻ bi phẫn, từ trong ngực móc ra một tờ giấy vỗ xuống bàn: “Muốn đi thì đi, hà tất phải mạo hiểm tính mạng làm ra chuyện như thế.”

Cận ca nhi để cho Sầm Linh thay quần áo giúp mình, ngoài miệng nói: “Năm trước ta đã trả sạch số bạc cha ta nợ ngươi, chỉ là ngươi những năm này mặc dù bắt ta làm nhiều việc, nhưng đối với ta không tệ, dây dây dưa dưa đến tận bây giờ, sắp tới là tiệc mừng thọ Phó lão gia ngươi đương nhiên sẽ không sảng khoái để ta đi, ta đây phải cám ơn tên thổ phỉ Lý Tư Đạt, hơi một tí liền muốn giết người, ngươi nhign ta sống không tốt, lại không chịu nổi ta chết.”

Dư Tam Nương cả giận nói: “Ngươi rõ ràng như thế, vậy sao không vì ta mà suy nghĩ, ngươi bỏ đi thì ai sẽ thay thế vị trí của ngươi. Lý Tư Đạt đến gây phiền phức ta phải làm thế nào?”

Cận ca nhi không khách khí đáp trả: “Dư Tam Nương là nhân vật lợi hại như thế nào, ngươi tự có biện pháp của mình. Ta hàng năm hàng tháng đều vì ngươi mà nghĩ, từ mười tuổi nghĩ đến hai mươi, nghĩ tiếp ta sợ đến lúc chui vào quan tài, ngày xưa còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ lớn hơn, cũng có việc muốn làm, ta vì ngươi nghĩ, ai vì ta nghĩ.”

Dư Tam Nương nói: “Ngươi xuất thân nam quán, đi ra ngoài thì có thể làm việc gì? Chẳng lẽ còn muốn người ta khinh thường.”

Cận ca nhi cau mày: “Người khác thấy thế nào, liên quan quái gì đến ta, dù sao cũng chỉ nói được dăm ba câu, ai nếu dám mắng ta, ta sẽ mắng lại, ai dám đánh ta, ta sẽ đáp trả, còn kẻ nào muốn lấy mạng ta, hừ, gia đây có thành quỷ cũng không tha cho người đó.”

Nói xong, Sầm Linh cũng đã đổi xong xiêm y, dáng người bọn họ xấp xỉ nhau, Cận ca nhi cao hơn một chút, đứng thẳng vỗ vai hắn nói: “Ta đi rồi sẽ không trở về, ngươi nếu không muốn ở lại, thì phải chăm chỉ làm việc, kiếm nhiều bạc nhanh chóng trả lại cho nàng.”

Sầm Linh cảm ơn: “Khiến Phong Cận huynh phải phí tâm.”

Cận ca nhi nhíu mày, ngẫm lại cũng không sai: “Thôi, thích thì cứ gọi, dù sao cũng sắp đi rồi.”

Ban đêm thành Lâm An ồn ào náo nhiệt, trang sức đỏ tươi diễm lệ, ngợp trong vàng son, kiếp này phải sống như vậy, vận mệnh vốn đã định, oán trời trách đất cũng không có cơ hội đầu thai lần nữa.

Dư Tam Nương đem tay nải đưa cho Cận ca nhi: “Bên trong có năm mươi lượng bạc, sống không nổi thì trở về tìm ta.”

Cận ca nhi nói: “Dù có chết đói, cũng tuyệt không trở lại.”

“Ta…” Dư Tam Nương ngước mắt, trong lòng muốn cảm ơn hắn, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt kia, lại thấy giống hệt mẹ của Cận ca nhi.

Xuân Nga không giống các cô nương ở vùng thôn quê khác, lớn lên xinh đẹp thanh nhã, nếu nói long lanh như châu ngọc, thoát tục tựa thần tiên cũng chẳng phải nói quá. Nhưng mà hồng nhan bạc mệnh, sau khi sinh Từ Phong Cận không lâu liền bệnh mà chết, Từ Sĩ Viên suy sụp hoàn toàn, say rượu thành tính, còn bị sòng bạc lừa gạt ghi nợ trăm lạng bạc ròng. Dư Tam Nương vừa hận vừa yêu, giúp hắn trả tiền, lại còn chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho hắn, thế nhưng trong lòng Từ Sĩ Viên ngày ấy, lúc nào cũng chỉ tâm tâm niệm niệm kiều thê Xuân Nga của mình. Tam Nương đành phải ôm nỗi hận lấy chồng, theo chồng đi nơi khác làm ăn. Một thời gian sau nàng hồi hương thăm viếng, đúng vào ngày Từ lão gia qua đời, năm ấy Từ Phong Cận bảy, tám tuổi, ở trong đống ngói vụn cướp đồ ăn với chó hoang, được nàng mang đến thành Lâm An.

Mang về để cho hắn dùng tài sắc hầu hạ người, vừa là tư tâm, cũng để cho hả giận. Trước đây hắn muốn đi Dư Tam Nương không cho, bây giờ khiến Lý Tư Đạt tức giận, đánh cược tính mạng để rời đi, không ai có thể ngăn cản.

“Ngươi ngày sau tính như thế nào?” Dư Tam Nương hỏi.

Từ Phong Cận nói: “Đi kinh thành.”

“Kinh thành?”

“Đương nhiên, người hướng lên cao nước chảy chỗ trũng, thành Lâm An phồn hoa, nhưng làm gì có cửa so với kinh thành.”

“Ngươi… Đi kinh thành để tránh nạn, hay muốn làm chuyện gì hả?” Tình cảm của Dư Tam Nương đối với hắn tương đối phức tạp, có chút không yên lòng.

Từ Phong Cận đeo tay nải lên vai, tựa như đối với ánh đèn rực rỡ, dòng người tấp nập chốn kinh đô phồn hoa ngóng trông vạn phần: “Đã sớm nghĩ xong.” Hắn như tú tài chuẩn bị vào kinh đi thi, lòng mang hoài bão to lớn, muốn thoát thai hoán cốt, tự mình gây dựng sự nghiệp.

Dư Tam Nương ai thán, bản thân vì gút mắc đời trước, trễ nải nửa đời của đứa nhỏ này, giờ không thể trở lại được, tự biết lần này từ biệt có thể là lần cuối cùng, lại hỏi: “Là muốn làm gì.”

Hắn trả lời: “Ta đi tìm ân công, làm tiểu tư cho ngài ấy.”

“Cái gì?” Dư Tam Nương không nghe rõ.

Từ Phong Cận nhấc chân liền đi, lặp lại lần nữa: “Đi kinh thành tìm ân công của ta, làm tiểu tư cho ngài ấy.”

Áy náy trong lòng Dư Tam Nương bỗng chốc tan thành mây khói, cởi chiếc giày thêu hoa sen ở chân phải dùng sức ném tới, giọng nói the thé: “Ngươi là thứ không có tiền đồ! Ta nuôi ngươi, cho ngươi ăn, để ngươi đè ép bao hồng quan đầu bảng! Ngươi lại muốn đi làm tiểu tư cho người ta?! Ngươi cút đi cho ta, đừng bao giờ trở lại!”

“Tất nhiên sẽ không trở lại! Đánh chết ta cũng sẽ không bước vào Thanh Nhạc Phường nửa bước.” Tiếng nói trong trẻo từ xa truyền đến, vang vọng ngõ nhỏ đèn đuốc sáng rực, thật lâu chưa tán.