Edit & Beta: Direct Kill

Qua lại hơn một canh giờ, quẻ bói vẫn còn đặt trên bàn, Từ Phong Cận dẫn người quay trở về. Người coi miếu trông thấy, bận rộn cùng tiểu đồng quét sân giúp đỡ dìu Triệu Úc đến nhà tranh sau sân. Sau đó lại vội vội vàng vàng tìm hòm thuốc đến.

Triệu Úc nằm lên chiếu trúc, trên lưng có một vết thương dữ tợn, nhìn thập phần doạ người.

“Có xảy ra chuyện gì không?” Từ Phong Cận hỏi.

Người coi miếu lau sạch vết thương, nhíu mày: “May mắn chỉ là ngoại thương, không có độc. Tuy nhiên vết thương này quá sâu, sợ là phải tu dưỡng mấy tháng.” Lại lấy ra một lọ thuốc nói: “Vương phi giúp ta đỡ vương gia dậy, lát nữa ta bôi thuốc này lên, sợ là sẽ khiến vương gia xót quá tỉnh lại.”

Từ Phong Cận gật đầu, đặt Triệu Úc nằm lên chân mình. Điều chỉnh tư thế xong, còn tiện tay thấm mồ hôi trên trán cho y. Từ Phong Cận suy nghĩ một đường, Thiệu Sơn vừa nãy mới xuất hiện, như vậy thổ phỉ hẳn có hai nhóm người, một nhóm là do bản thân Triệu Úc an bài, còn một nhóm sợ là có người tương kế tựu kế, đi trước một bước, muốn lấy tính mạng y.

Triệu Úc rõ ràng luôn thể hiện cho thiên hạ thấy mình là một vương gia nhàn tản. Mặt ngoài không tranh không đoạt, bây giờ còn cưới thêm cả tiểu quan, thấy thế nào cũng không đến nỗi bị người ám sát. Từ Phong Cận không biết y nghĩ gì trong lòng. Triệu vương gia ngoại trừ không có chuyện gì làm thì đùa hắn một chút, cũng chưa bao giờ nói cho hắn chuyện gì. Sợ rằng một người cẩn thận như Triệu Úc vẫn chưa tin hắn. Tính cả chuyện của Hành Hương lần này, nếu không phải tự hắn nhìn ra, sợ rằng như con rối chẳng hay biết gì.

“Ah!” Cánh tay Từ Phong Cận bỗng đau nhói. Chỉ thấy Triệu Úc đang nằm trên đùi chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, vô ý cắn chặt tay hắn. Từ Phong Cận nhẫn nhịn không nhúc nhích, đợi người coi miếu xử lý xong vết thương, lại chờ Triệu Úc ngủ thiếp đi, mới đứng dậy ra khỏi cửa.

Sầm Linh và Trình Kiều đều đang đứng ngoài cửa, còn có cả Thiệu Sơn một thân trang phục thổ phỉ ở đó. Thiệu Sơn thấy hắn đi ra, vội hỏi: “Vương gia thế nào rồi?”

Cánh tay Từ Phong Cận bị cắn hằn lên vết răng tròn, còn thấy cả máu chảy ra, nhưng hắn không quan tâm, hỏi: “Chuyện xảy ra hôm nay rốt cục là như thế nào?”

Thiệu Sơn cả giận: “Nguyên bản vương gia an bài chúng ta diễn một vở kịch, ai nghĩ lại bị người khác tương kế tựu kế.”

“Làm cho ai xem?” Từ Phong Cận hỏi.

“Chuyện này…” Thiệu Sơn do dự một chút, nói: “Vương phi vẫn nên chờ vương gia tỉnh lại, rồi đi hỏi huynh ấy, nếu vương gia không nói cho ngươi, ta cũng không tiện giảng bừa.”

Từ Phong Cận lại hỏi: “Thế thì ta cũng không làm khó ngươi nữa, chỉ là không biết người tên Tử Hằng ngày hôm qua?”

Thiệu Sơn tưởng hắn hỏi đến Tử Hằng vì kẻ này nói năng lỗ mãng tính toán chi li, nói: “Trần Tử Hằng là tên lắm lời, vương phi ngàn vạn không cần để trong lòng, vương gia chắc chắn sẽ giúp ngươi hả giận.”

Tử Hằng họ Trần? Lông mày Từ Phong Cận hơi nhíu, thầm nghĩ: Không trách.

Triệu Úc bị thương nặng, tạm thời không thể đi lại, mấy ngày sau đều phải ở lại đây tu dưỡng. Viện đường trong núi tĩnh mịch, quái thạch rừng trúc, hoa cỏ tươi tốt, thỉnh thoảng có mùi hương nhàn nhạt bay tới, là từ lư hương khắc hoa văn bằng đồng ở tiền viện tỏa ra, nước từ trên thượng nguồn chảy xuống được hứng bằng gậy trúc, Trình Kiều ngồi ở một bên, sầu mi khổ kiểm cầm chiếc quạt cói rách của người coi miếu, chốc chốc lại quạt vào bếp lò để đun thuốc.

Từ Phong Cận dẫn Sầm Linh đi tới, Trình Kiều liếc hắn một cái, lại tiếp tục quạt bếp vù vù.

Từ Phong Cận hỏi hắn: “Vương gia tỉnh rồi?”

Trình Kiều tức giận nói: “Tỉnh rồi.”

Từ Phong Cận nhìn ấm thuốc, nước bên trong đã ngả sang màu nâu, không có tro cặn, lúc này lại đến buổi trưa, nghĩ thời gian nấu đã đủ, bây giờ uống thuốc là đúng lúc.

Dáng vẻ Trình Kiều bây giờ vừa tức vừa gấp, tức, đoán chừng là do hắn không thể bảo vệ được Triệu Úc, gấp, bởi vì vương gia nhà hắn đang bị bệnh.

Từ Phong Cận đợi hắn đun xong, cũng không quản hắn có nguyện ý hay không, cầm chén thuốc trên tay bưng vào trong nhà.

Triệu Úc đang nằm trên giường lật sách, thấy Từ Phong Cận tiến vào hơi nhấc mí mắt liếc nhìn, liếc xong lại cúi xuống đọc sách. Sách Triệu vương gia đang xem chính là kinh văn. Từ Phong Cận liếc hai mắt cũng không hiểu, liền ngồi ở bên giường cầm muỗm quấy thuốc, thổi thổi nói: “Ngày ấy tình huống khẩn cấp, cảm tạ vương gia trong lúc hốt hoảng vẫn che chở ta chu toàn, là ta sơ ý, không nghĩ tới người sáng suốt như vương gia, cũng có thể bị người ám hại.”

Triệu Úc bất động thanh sắc né tránh muỗm thuốc đưa đến bên miệng, khí định thần nhàn nói: “Bản vương không phải thần tiên, đương nhiên cũng có khi tính sai.”

Từ Phong Cận mắt sắc, cố chấp ép y uống thuốc, nói rằng: “Ta nghe nói Tử Hằng họ Trần.”

Triệu Úc khép sách lại, chống đỡ thân thể ngồi dậy, biểu tình bất biến: “Là họ Trần.”

Mùi thuốc nồng nặc gay mũi vẫn quẩn quanh Triệu Úc như hình với bóng. Từ Phong Cận lại nói: “Trần Tử Hằng và Binh bộ Thượng thư Trần đại nhân có quan hệ như thế nào?”

Triệu Úc nhíu mày, đành phải dịch dịch vào phía bên trong giường, nhưng cũng không gạt: “Trần Tử Hằng là công tử thượng thư.”

Từ Phong Cận bỗng nhiên tỉnh ngộ mà “Ồ” một tiếng, tự nhiên cởi giày, leo lên giường, nói tiếp: “Hành Hương trong phủ và Trần đại nhân cũng có quan hệ.”

Triệu vương gia đã bị mùi thuốc bức lui đến góc giường, nếu lùi ra sau tiếp sẽ đụng phải vết thương, y nghiêm nghị nói: “Từ Phong Cận, bản vương cho phép ngươi lên giường?”

Từ Phong Cận nháy mắt mấy cái, một bộ không nghe rõ: “Vương gia nói gì cơ?”

“Bản vương ra lệnh…?!” Triệu vương gia nói còn chưa dứt lời, một muỗm thuốc đắng chát đã thuận cuống họng chảy xuống. Từ Phong Cận thừa dịp y khiếp sợ, lại lại múc thêm hai muỗm nữa cho vào trong miệng. Triệu Úc đắng không thể tả, mới chịu há mồm quát lớn, không ngờ lại phải uống thêm hai muỗm nữa. Từ Phong Cận đem một góc chăn chặn ở bên người Triệu Úc, đút cho y cả một bát thuốc. Sau đó bày ra vẻ mặt vô tội nói: “Vương gia có phải là sợ đắng?”

“Chuyện này sao có thể? Dù sao thuốc đắng dã tật.” Sau lại như nghĩ đến chuyện gì, đem bát không đặt ở đầu giường, tìm tòi trong ngực hồi lâu, móc ra một chiếc túi nhỏ. Triệu Úc ngậm miệng trừng hắn, muốn nói hắn gan to bằng trời, lại sợ hắn nhét thêm vào miệng mình thứ khác. Triệu vương gia khẩu vị đặc biệt khó chiều, đắng cay ngọt bùi không dính, chỉ yêu thích những thứ thuần khiết vô vị. Vừa rồi là trong người y có vết thương, nên mới để cho Từ Phong Cận thực hiện được. Bây giờ vô luận Từ Phong Cận nói cái gì cũng không chịu há mồm, cực kỳ tùy hứng.

Từ Phong Cận lần đầu tiên thấy Triệu vương gia như vậy, cảm thấy thực sự buồn cười, mở bọc giấy gói mấy viên mứt, quả mơ tròn tròn được bọc trong lớp đường ngọt ngào. Từ Phong Cận ném vào trong miệng một viên, say sưa ngon lành thưởng thức, ý đồ xấu nói: “Vương gia mới vừa uống thuốc đắng, bây giờ nên ăn chút ngọt để cân bằng.”

Triệu Úc đương nhiên không hề bị lay động, nhìn hắn ăn hết số mứt trên tay, mới thả xuống tâm nói: “Ăn xong rồi còn không mau đi?”

Từ Phong Cận “Ha ha” nở nụ cười, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, Triệu vương gia chỉ cảm thấy trong miệng đột nhiên ngọt lịm, đôi môi chạm vào vật gì đó mềm mại, y cả kinh đến nỗi nắm chặt mảnh khố trắng bên trong. Từ Phong Cận lông mi nhỏ dài, sống mũi thanh tú cọ qua chóp mũi Triệu vương gia, đem số mứt quả giấu trong miệng đẩy hết vào trong miệng y. Nháy mắt vị chua ngọt thơm ngát tràn ngập khoang miệng, che lấp đi vị đắng nãy giờ. Từ Phong Cận làm xong tất cả mọi chuyện mới tách khỏi đôi môi Triệu Úc, bộ dạng đại công cáo thành. Sau đó thè lưỡi với y, lập tức cầm bát không xuống giường, ung dung đi ra khỏi cửa.