Chớp mắt đã đến cuối tuần. Thụy Hành Phong đang bận rộn ở công ty thì nhận được điện thoại của bạn tốt La Bình. La Bình làm bạn với anh từ khi còn nhỏ, hai bên cha mẹ đều mấy đời thân nhau. So với anh, La Bình càng ăn chơi trác táng hơn, chạy theo phong trào, sống phóng túng cái gì cũng thông thạo, đời sống cá nhân thì muôn màu muôn vẻ, thường xuyên nhìn thấy mặt hắn trên các tạp chí, bên cạnh nếu không phải là ngôi sao thì cũng là người mẫu.

“Tiểu Phong Phong yêu quý, cậu đang ở đâu vậy?”

Vừa mở di động ra, đã nghe thấy La Bình lớn giọng gọi cái nick name nổi da gà đó, Thụy Hành Phong nhíu mày, xoay nắm tay cửa phòng, “Ở công ty”.

“Hôm nay là cuối tuần, cậu như thế nào lại biến thành người cuồng công tác vậy, một ngày không tới B&P cũng không sao đâu.” La Bình kêu lên.

“Có chuyện gì không?”

“Đến “Nhân vật nổi tiếng” chơi đi, tôi có thứ tốt muốn tặng cho cậu.” La Bình cười ha hả nói.

“Câu lạc bộ Nhân vật nổi tiếng” là sản nghiệp do La Bình đầu tư, số vốn dùng để xây lên rất nhiều, là một danh tác được trang hoàng xa hoa, quảng cáo rầm rộ, làm cho nơi đó mới khai trương đã trở thành một trong những khu ăn chơi cao cấp nhất, kinh doanh spa, khu tập thể hình, quán bar, nhà hàng hợp thành một khối thống nhất, thu nạp hội viên toàn là những người không nổi tiếng thì cũng giàu có.

La Bình tuy rằng thích chơi đùa, nhưng gu thẩm mỹ lại có một phong cách riêng, làm “Nhân vật nổi tiếng” vừa sinh động lại có chiều sâu, không giống những chỗ ăn chơi dung tục khác. Bởi vậy lúc bình thường nếu muốn đãi khách, Thụy Hành Phong sẽ đưa họ đến “Nhân vật nổi tiếng”, khi nào muốn thư giãn, thì cũng sẽ đến đó.

“Hôm nay không biết đến khi nào mới kết thúc đây.” Thụy Hành Phong thản nhiên nói.

Cũng không có tâm tư đặc biệt thương nhớ gì, đại khái là bị tên Tiêu Mặc Vũ kia ép khô, hơn nữa thể lực của anh mặc dù cũng hơn người, nhưng tận tình cả một đêm, vẫn là có điểm ăn không tiêu. May mà hình như Tiêu Mặc Vũ có một vụ án quan trọng nào đó, đã một thời gian không đến tìm anh, nhưng hôm nay là cuối tuần, có lẽ giờ này cậu ta đã ở biệt thự tắm rửa sạch sẽ chờ anh về. Tưởng tượng đến hình ảnh này, Thụy Hành Phong liền khẽ nhíu mày.

“Mặc kệ cậu bận hay không, trên đời này làm gì có chuyện nào mà Thụy Hành Phong cậu không thể làm được, sáu giờ hôm nay tôi muốn mời cậu ăn cơm Tây. “Nhân vật nổi tiếng” mới mời được một đầu bếp người Pháp, tôi muốn thay đổi chút thực đơn món ăn Pháp, cậu nổi tiếng sành ăn, đến giúp tôi thử thức ăn đi.” La Bình van nài.

“Được rồi, sáu giờ tôi sẽ kết thúc công việc.” Khóe môi kiên ngạnh của Thụy Hành Phong khẽ nhếch lên một đường cong mềm.

“Thật tốt quá, tôi sẽ chờ cậu, Tiểu Phong Phong, tạm biệt.” Đầu kia di động truyền đến thanh âm ngắt máy roạt rồi ngừng hẳn.

Người này! Nếu trong lúc ăn hắn dám gọi anh như vậy, anh liền trực tiếp biến hắn thành bát súp trong đúng chuẩn luôn! Thụy Hành Phong vẻ mặt ác hàn gấp di động lại.

Sáu giờ, Thụy Hành Phong đúng hẹn bước vào “Nhân vật nổi tiếng”, phía sau là Diêu Bân đi theo như hình với bóng.

“Tiểu Phong Phong yêu quý, cậu tới rồi… Diêu Bân, sao anh vẫn cứ vác cái biểu tình hung ác như vậy, như vậy không được đâu, sẽ dọa phụ nữ sợ chạy mất…

Trên người La Bình đang mặc là bộ quần áo màu rượu đỏ – một kiệt tác của Versace, vừa nhìn liền biết là playboy, thấy Thụy Hành Phong và Diêu Bân đến thì cười mị mắt cong cong như trăng non, hai tay dang rộng nhào về phía này.

“Nếu còn gọi như vậy thêm lần nữa, cậu có tin tôi sẽ cho cái đầu cậu rớt xuống đất không.” Thụy Hành Phong nghiêm mặt nói, nhanh nhẹn tránh khỏi “Lang phác” (*) của hắn, một cước nhẹ nhàng đá ra, chân ngọc có cuộc tiếp xúc thân mật với mông hắn.

(*) Lang phác: Con lang bổ nhào tới =))))

“Làm gì mà hung hăng như vậy, kêu một tiếng cũng có mất miếng thịt nào đâu.” La Bình xoa xoa mông, ủy khuất nhìn anh, “Tôi chỉ muốn biểu đạt tình yêu với cậu thôi mà.”

Nam bồi bàn ở “Nhân vật nổi tiếng” đã sớm quen với hình ảnh ông chủ bình thường kiêu ngạo, nhưng trước mặt tổng tài B&P lại bày ra bộ dáng người vợ nhỏ, ngay cả mi mắt cũng không thèm nâng lên một chút, nhưng mấy thực tập sinh chưa bao giờ thấy qua, lại trợn mắt há mồm chứng kiến một màn này.

Tuy rằng thường xuyên thích vui đùa, nhưng La Bình là loại người nam nữ thông ăn, điều này ở “Nhân vật nổi tiếng” đã không còn là bí mật gì, mà hắn cùng Thụy Hành Phong là bạn thân từ nhỏ, quan hệ không hề đơn giản, thường xuyên làm ra một số hành động, khiến đám nữ nhân viên với thực tập sinh được một phen mở rộng tầm mắt.

“Tình yêu của cậu có bao nhiêu phần giá trị, mỗi lần gặp rắc rối đều làm tôi chịu tiếng xấu thay cho người khác” Thụy Hành Phong hừ một tiếng, một phen kéo cổ hắn, hai người đùa giỡn đi đến nhà hàng.

“Nói như vậy, thiệt cho tôi đối với cậu tình thâm nghĩa trọng, chỉ vừa thấy thứ gì tốt, liền khẩn cấp chạy đến hiến cho cậu, cậu ngược lại còn không hề cảm kích.” “Chồn tới chúc tết gà, vốn không phải loại ý đồ tốt gì.” Thụy Hành Phong liếc xéo hắn, “Lần này cậu lại bày ra trò gì rồi?”

“Ha hả, lần này thứ tôi tặng cậu, tuyệt đối là đồ tốt.” La Bình thần bí nháy mắt mấy cái, cười nói: “Chúng ta ăn cơm trước, no bụng rồi tính sau!”

Nhập tiệc, bồi bàn mang tới loại vang đỏ thương hạng, La Bình ân cần rót rượu cho anh.

“Đúng rồi, Tiêu Mặc Vũ thế nào?”

Tuy rằng thường xuyên gây ầm ĩ trên báo chí, nhưng La Bình không phải một người nhiều chuyện, làm bạn đã nhiều năm như vậy, hiểu rõ tính cách của nhau, đều chỉ là chơi đùa. Tất cả mọi người đều đã trưởng thành rồi, cũng coi như là tinh anh trong xã hội, chỉ cần biết chính mình đang làm gì, mặc kệ chơi đùa cuồng loạn như thế nào, cũng sẽ không can thiệp vào đời sống cá nhân của nhau, đây là lần đầu tiên, La Bình hỏi Thụy Hành Phong về bạn tình của anh.

“Vẫn ổn, cảm ơn đã quan tâm.” Thụy Hành Phong nhìn La Bình bằng một ánh mắt đầy thâm ý.

“Hành Phong, trước kia dù cậu chơi đùa cùng ai, tôi cũng chưa từng ý kiến, nhưng Tiêu Mặc Vũ này… thanh danh của cậu ta thực sự quá kém.” La Bình thu lại biểu tình đùa giỡn, còn thật lòng nói: “Quả thực vẻ ngoài của cậu ta rất tuấn mỹ, nhưng trong xã hội đâu thiếu nam nhân có bộ dạng xinh đẹp hiếm có, nếu cậu thích, tôi có thể tìm cho cậu.”

“Cậu mới đổi nghề thành bà mối từ khi nào vậy?” Thụy Hành Phong vươn tay lấy nước đá, nhấp một ngụm, trên mặt không có biểu tình gì.

“Hành Phong, cậu có từng nghe nói qua “Đại vương sắt thép” Ngụy Á(*) chưa.”

(*) Ngụy Á tên đầy đủ là Ngụy Á Niên, nhưng một số trường hợp sẽ chỉ viết tắt là Ngụy Á.

“Nghe đồn nhờ buôn lậu sắt thép mà nhanh chóng phất lên?” Thụy Hành Phong thản nhiên nói: “Nghe nói cảnh sát theo dõi hắn đã nhiều năm, cũng tóm công ty hắn vài lần, hay thỉnh thủ hạ của hắn đến cục cảnh sát uống trà, nhưng vẫn không tìm được chứng cớ khởi tố hắn, người này là một kẻ khó nhằn.”

“Ngụy Á thích đàn ông, ỷ vào có tiền, trong tay bao dưỡng một đống mĩ nam, nghe nói Tiêu Mặc Vũ chính là kẻ được sủng ái nhất trong số đó, không chỉ được hắn bao dưỡng từ khi còn trẻ, mà còn được hắn cho tiền, cho đi học. Tuy rằng hiện tại cậu ta đã rời khỏi Ngụy Á, nhưng những thứ mà cậu ta bây giờ có được, sao tránh khỏi có liên hệ với Ngụy Á?”

Bàn tay cầm ly nước nhất thời dừng lại, đôi mày anh tuấn của Thụy Hành Phong hơi nhăn.

“Tiêu Mặc Vũ người này, đúng là cậu ta nổi danh đại luật sư, năng lực nghiệp vụ cũng rất giỏi, nhưng về phương diện đời tư thì… Cậu cùng loại người như vậy ở chung một chỗ, tuyệt không có lợi, khi mới mẻ qua rồi, thì nên buông tay sớm đi.” La Bình tận tình khuyên nhủ.

“Từ khi nào mà cậu lại biến thành mẹ tôi vậy?”

“Tôi là muốn tốt cho cậu.” La Bình thở dài: “Có người đàn ông tựa như mỹ thực, càng ăn càng sinh cơ bừng bừng, nhưng cũng có người đàn ông tựa độc dược, nếu không thể bỏ đi, sẽ kịch độc công tâm.”

“Được rồi, hiếm khi được nghỉ ngơi một chút, lại phải nghe cậu giáo huấn, La Bình, gần đây cậu càng ngày càng không thú vị.” Thụy Hành Phong ngừng lại một chút, “Tiêu Mặc Vũ là Tiêu Mặc Vũ, tôi là tôi, tự tôi sẽ biết chừng mực.”

“Thật sao?” La Bình cẩn thận xem xét anh, rốt cuộc nhoẻn miệng cười: “Tôi tin tưởng mắt nhìn của cậu, nhưng lại nghe nói “công phu mặt sau” của Tiêu Mặc Vũ rất lợi hại, đàn ông chỉ cần thượng qua cậu ta một lần sẽ không muốn buông tay nữa, tôi sợ cậu nhất thời bị mê hoặc thôi.”

Thụy Hành Phong lạnh lùng liếc hắn một cái, “Từ nhỏ đến lớn, có khi nào cậu thấy tôi mê mẩn thứ gì chưa?”

“Không có.” La Bình ngượng ngùng sờ sờ tóc.

Tim Thụy Hành Phong cứng rắn hơn sắt thép, từ nhỏ đến giờ, anh thực hoài nghi, trên đời này liệu có thứ gì có thể làm anh thất sắc(*).

(*) thất sắc: thay đổi sắc mặt, biến sắc.

“Được được, tôi không làm phiền cậu nữa, dùng bữa dùng bữa!” La Bình cuối cùng cũng yên tâm.

Lúc nãy lải nhải dĩ nhiên sẽ khiến Thụy Hành Phong có điểm không thoải mái, nhưng mặc kệ nói thế nào, La Bình đều vì muốn tốt cho anh, hơn nữa, mắt nhìn người của hắn quả thật không tồi. Tài nấu ăn của đầu bếp người Pháp rất tuyệt vời, cho dù một người hay bắt bẻ như Thụy Hành Phong, cũng không thể chê bai điểm nào, còn hơn nhà hàng nổi tiếng ở Pháp, ăn cơm xong vừa lúc điểm tâm được đưa lên, dưới bầu không khí tốt đẹp, cùng La Bình và Diêu Bân vừa ăn vừa nói chuyện, trải qua một khoảng thời gian thật vui vẻ. Ăn xong, hai người lại đi chơi cờ, chơi bi-a, xem bóng đá thế giới, chơi đến khi đã nghiền mới thôi. Trên đường về, La Bình bận việc rời đi, theo lệ thường, Thụy Hành Phong đến tầng hai phòng tập thể hình vận động vài giờ, sau đó mới xuống tầng một ngâm mình trong suối nước nóng, khi anh bước ra khỏi hồ, một nhân viên tạp vụ đi tới, kính cẩn nói: “Thụy tổng, ông chủ La nói, lễ vật dành cho ngài đã được chuẩn bị, xin mời ngài đi theo tôi.”

La Bình rốt cuộc muốn làm cái gì? Thụy Hành Phong từ chối cho ý kiến, bên hông chỉ đơn giản quấn một cái khăn, cơ thể trần trụi rắn chắc mà xinh đẹp khiến đàn ông hâm mộ không thôi, đi theo nhân viên tạp vụ đến lô ghế Vip của phòng mát-xa.

Mở cửa lô ra, liền nhìn thấy một nam hài mi thanh mục tú đang sợ hãi đứng dậy, “Thụy… Thụy tổng khỏe…”

Thụy Hành Phong híp mắt lại, La Bình này, thật là đã đổi nghề làm mai mà!

“Xin mời ngài đi nghỉ!”

Nhân viên tạp vụ không hổ là đã được huấn luyện, vẻ mặt thực chuyên nghiệp, không có nửa điểm ngượng ngùng, cúi người một cái, liền lui ra ngoài, Diêu Bân cũng thức thời đứng canh ngoài cửa, không tiến vào.

“Cậu là người mới? Tên gì?”

Thụy Hành Phong thản nhiên nhìn nam hài trước mặt, bộ dáng thực sạch sẽ nhu thuận, là loại mà anh thích, không hổ là bạn của anh, hiểu rõ khẩu vị của anh thế nào.

“Em tên là Du Ba, mọi người đều gọi em là A Ba. Em mới đến đây được ba tháng, cũng từng gặp Thụy tổng vài lần, nhưng chỉ nhìn từ xa thôi…” Nam hài cắn cắn môi dưới, hai má lộ một tia trúc trắc đỏ bừng, “Đây là lần đầu tiên em được nhìn Thụy tổng gần như vậy…”

Trong mắt nam hài tràn ngập vẻ ngưỡng mộ mãnh liệt, loại quang mang này, Thụy Hành Phong tuyệt không cảm thấy lạ, anh không biết nên túm cổ đập cho tên La Bình kia một trận, hay nên cảm kích “hảo ý” này của hắn.

“Thụy tổng, mời ngài nằm xuống, em mát-xa cho ngài.”

Thụy Hành Phong trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Việc đã đến nước này, không bằng chuyên tâm hưởng thụ “lễ vật”, anh thành thạo nằm xuống chiếc giường mát-xa có thể sánh với giường của khách sạn năm sao kia, Du Ba vội vàng lấy kem bôi, nhẹ nhàng xoa đều trên tấm lưng bóng loáng, hết sức chuyên chú bắt đầu mát-xa.

Lực đạo không nặng không nhẹ, làm cho người ta thập phần hưởng thụ, cảm giác dễ chịu sau khi tắm dần dần thấm vào…

Có cảm giác buồn ngủ, không hiểu sao, trước mắt bỗng hiện lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Mặc Vũ. Đối với đàn ông mà nói, một khuôn dung như thế vô cùng có sức hấp dẫn. Kỳ thật Tiêu Mặc Vũ cũng không phải loại hình mà anh thích, cậu quá tùy tiện cùng sắc bén, quá diêm dúa, tuy cậu là cố vấn luật sư của B&P, nhưng không hiểu sao, khi Tiêu Mặc Vũ lén câu dẫn anh, Thụy Hành Phong lại không cưỡng nổi sức hấp dẫn của câu, không chỉ cùng cậu phát sinh một đêm tình còn dẫn cậu về biệt thự của mình, sau lại duy trì quan hệ thể xác đến bây giờ. Không dễ dàng cùng người khác tình một đêm, không dễ dàng dẫn người về nhà… Tiêu Mặc Vũ là ngoại lệ duy nhất của anh, Thụy Hành Phong có thể lý giải vì sao La Bình lại lo lắng như vậy, nhưng chính anh cũng không thèm để ý. Anh không phải siêu nhân, càng không phải Liễu Hạ Huệ(*). Nam nhân bị hấp dẫn là một chuyện thực bình thường, anh là Thụy Hành Phong, một nhà tư bản phóng túng, nhưng cũng biết khống chế bản thân, cho nên căn bản sự lo lắng của La Bình chỉ là thừa. Nhưng khi La Bình khuyên giải bên bàn ăn, trong lòng anh nổi lên một gợn sóng không nhỏ. Thụy Hành Phong là một người có quan niệm vô cùng thoáng, tuyệt đối không có “xử nam tình kết” ( ý nói anh Phong không quan niệm trinh tiết, như kiểu anh Nhan Lĩnh ế =))), nhưng nói như thế không có nghĩa là anh lờ đi không nhìn không thấy không biết, từng nghe, cho dù có cố bịt kín hai tai, tiếng nói vẫn có thể lọt vào. Tưởng tượng đến cảnh cậu nằm dưới thân người khác, bày ra vẻ phong tình tuyệt diễm, trong lòng Thụy Hành Phong liền nổi lên một trận không thoải mái. Thân thể Tiêu Mặc Vũ đã từng bị người khai phá cùng dạy dỗ qua, lần đầu tiên lên giường với cậu, mới rõ đây là chuyện thật. Đã một tháng. Cho dù vì cảm giác mới mẻ, có lẽ, cũng đến lúc buông tay rồi.

Cảm giác được ngón tay mát-xa của nam hài càng ngày càng ám muội, càng lúc càng lớn mật, thậm chí bắt đầu sờ soạng trên bắp đùi mẫn cảm của mình, Thụy Hành Phong mở mắt ra, một phen tóm lấy tay y, nhẹ nhàng kéo một cái, nam hài liền ngã vào bờ ngực trần trụi của anh… Hơi thở thanh thuần phảng phất trên ngực, hé ra khuôn mặt đỏ rực như sốt cao…

“Thụy tổng…” Thanh âm kia run rẩy, tựa như tiếng nức nở của mèo nhỏ.

“Cậu tên là A Ba?”

Thụy Hành Phong nâng cằm y lên, mặt không đổi sắc, ánh nhìn dừng trên cặp mắt đang mở to, tràn ngập kinh hoàng cùng chờ mong, còn chưa kịp làm gì, chợt nghe ngoài cửa một trận ồn ào…

“Tiêu tiên sinh, ngài không thể vào!”

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Diêu Bân.

“Tôi đến hưởng thụ Vip mát-xa, vì sao lại không thể vào? Anh đừng quên, tôi cũng là hội viên của “Nhân vật nổi tiếng”.”

Thụy Hành Phong nheo mắt, thanh âm lãnh diễm kiêu ngạo kia, còn không phải Tiêu Mặc Vũ thì là ai?