Về đến nhà, Mễ Tình an vị trên giường mở quà.

Hôm nay Tiêu Cố chơi xạ kích, cho cô tận ba món quà, rồi lại tặng phấn mắt Alice, Chu Nghi Nhiên cũng tặng cô một hộp socola, còn có cả… Ánh mắt của cô dừng lại ở chiếc áo khoác hồng nhạt treo ngoài tủ quần áo.

Hôm nay kiếm không tồi!!

Cô mừng khấp khởi mở hộp socola, bị các loại hoa văn họa tiết trang trí Giáng sinh trên socola làm cho kinh diễm. Cô chọn một viên socola hoa tuyết, cắn một miếng, bên trong là ô mai hoa quả, vô cùng tinh tế. Cô nhét cả viên socola vào miệng, bắt đầu nghiên cứu phấn mắt.

Nếu như ngày nào cũng là Giáng sinh thì tốt biết mấy.

Cô ăn hai viên socola nữa, hài lòng đi tắm rồi ngủ.

Hôm sau lại là một ngày bận rộn, Mễ Tình cảm giác mình từ công chúa Bạch Tuyết trở thành cô bé Lọ Lem.

Vì là thứ bảy, hơn nữa bầu không khí Giáng sinh còn chưa tan hẳn, nên khách đến tiệm nhiều hơn trước, suốt buổi trưa đều có người xếp hàng bên ngoài.

Mễ Tình bận đến mức chân không chạm đất, vô cùng ngưỡng mộ Thẩm Thi Thi được phục vụ ở tầng hai.

Thẩm Thi Thi được chỉ định phục vụ tầng hai, vì trưa nay Cố Tín lại tới. Lần này anh tới một mình, không đi cùng Chu Nghi Nhiên.

“Đại Đại [1]. dạo này vận khí của em cực kì tốt!” Thẩm Thi Thi bê cho Cố Tín một bát quy linh cao, tiện tay rót thêm trà cho anh, “Hôm qua là Giáng sinh, có rất nhiều bạn học trốn đi chơi, kết quả thầy giáo điểm danh! May mà hôm qua em có đi! Sau đó hôm nay lại gặp lại anh! Sáng nay ông chủ Tiêu còn nói sẽ tăng tiền lương cho em!”

[1] Tên Thẩm Thi Thi gọi Cố Tín.

Cố Tín ban đầu ngồi im, chăm chú nghe cô nói, khi nghe đến câu cuối, nụ cười trên mặt anh hơi biến hóa: “Tiêu Cố tăng lương cho em?”

“Đúng thế!” Thẩm Thi Thi nặng nề gật đầu, “Hạnh phúc tới quá bất ngờ, làm em trở tay không kịp!”

Cố Tín suy nghĩ một chút, nó với cô: “Có phải anh ấy tăng tiền lương cho tất cả nhân viên không?”

“Không hẳn..” Thẩm Thi Thi nói tới đây, hạ thấp giọng, kề sát vào tai Cố Tín, nói, “Anh ấy nói là quà giáng sinh.”

Giọng cô rất nhẹ, như lông vũ lướt qua tai Cố Tín, làm cho anh hơi bối rối. Anh uống một hớp trà sâm Thẩm Thi Thi vừa rót, định nói với cô cái gì, chợt nghe bên ngoài có người gọi nhân viên phục vụ.

“Có đây ạ!” Thẩm Thi Thi kêu một tiếng về phía ngoài cửa, rồi ra ngoài, “Có chuyện gì anh cứ gọi em.”

Cố Tín gật đầu cười.

Sau khi Thẩm Thi Thi ra ngoài, anh gửi cho Tiêu Cố tin nhắn ngắn: “Có phải chẳng mấy chốc nữa em sẽ có chị họ không?”

Tiêu Cố: Em dâu họ [2] nói cho em biết à?

[2] Em dâu họ ở đây là Thẩm Thi Thi.

“Phụt!” Cố Tín suýt phun trà trong miệng ra ngoài.

Bên ngoài, Thẩm Thi Thi đang chờ khách gọi món, Mễ Tình dẫn một đoàn khách đi lên, Thẩm Thi Thi xong việc, để Mễ Tình đưa khách xuống tính tiền, rồi tự mình dọn bàn.

Nhưng nhân phẩm tích lũy mấy hôm nay của cô đã dùng hết rồi, cô hơi thất thần, nên làm đổ một cốc trà bên cạnh bàn. Có cả khách chưa uống trà xong, tất cả đều đổ vào người một vị khách nữ.

Vị khách kia lập tức hét lên: “Cô làm cái gì thế!”

Thẩm Thi Thi vội vã lấy mấy tờ khăn giấy lau trên chiếc áo khoác lông nhung: “Xin lỗi xin lỗi ạ, tại tôi không cẩn thận.”

“Cô không cẩn thận sao? Cô có biết cái áo này bao nhiêu tiền không?”

Giọng người kia rất to, Cố Tín ngồi trong phòng bao cách vách còn nghe thấy rõ mồn một. Anh suy nghĩ vài giây rồi đứng dậy đi ra cửa.

Đến sát vách phòng bao, vị kia còn chưa tha thứ: “Tôi mới mua bộ quần áo này hôm qua, hôm nay mới mặc đã bị cô làm bẩn. Một câu xin lỗi của cô là xong à?”

Kinh nghiệm làm việc của Thẩm Thi Thi phong phú, loại khách không chịu buông tha thế này cô không thể không gặp, tuy lúc này bị cô ta mắng đến nỗi hơi bực, nhưng cô cũng biết nếu bây giờ cãi lại, người này sẽ càng không bỏ qua: “Thật xin lỗi ạ, đây chỉ là nước trà, tôi hứa sẽ giặt sạch cho cô.”

“Cái gì gọi là ‘chỉ là nước trà"”? Vị khách nữ kia nghe xong càng không im lặng, âm thanh nói ra còn chói tai hơn, “Cô lại đây ngửi một cái, toàn mùi trà! Còn có cả bã trà nữa!”

“Bộ này của cô bao nhiêu tiền? Tôi đền.”

Giọng nam mang theo tính kim loại mát lạnh vang lên từ cửa, mọi người trong phòng nhìn theo bản năng.

“Đại…” Thẩm Thi Thi kinh ngạc, hơi bất lực nhìn anh. Cố Tín mỉm cười với cô, bước vào.

Nữ khách hàng vừa rồi mới không ngừng làm ồn, bây giờ cứ như bị điểm huyệt nói, lạ lùng nhìn Cố Tín.

Người này là Cố Tín sao? Có phải Cố Tín không? Cố Tín làm sao có thể xuất hiện ở đây? Trong đầu cô như có viên đạn sượt qua, thiếu nước lấy điện thoại di động, xem anh có thật là Cố Tín hay không.

“Có chuyện gì mà vây quanh đây thế?” Tiêu Cố cũng vừa tới quán, định ăn trưa với Cố Tín. Mễ Tình đi theo sau anh định ăn chực.

“Làm sao thế?” Mễ Tình cũng tò mỏ hỏi Thẩm Thi Thi, khi cô vừa đi xuống mọi chuyện vẫn tốt đẹp, sao đến bây giờ như muốn đánh lộn thế này?

Thẩm Thi Thi thấy ông chủ thì kích động, bắt đầu lo lắng vụ tăng lương sẽ bị bác bỏ: “Em không cẩn thận làm đổ trà lên người cô ấy, em định giúp cô ấy giặt sạch, nhưng cô ấy vẫn khó chịu.”

Mễ Tình và Tiêu Cố đều nhìn quần áo trên người vị khách kia. Cô ấy mặc áo khoác lông nhung màu hồng, áo khoác kèm mũ, trên mũ gắn đôi tai thỏ.

“Cô ấy nói chiếc áo này là mẫu hãng Bunny mới ra, cực đắt.” Thẩm Thi Thi nhỏ giọng nói với Mễ Tình. Giá tiền đồ hãng Bunny cô biết, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy tuyệt vọng.

Mễ Tình nghe xong, cười ra tiếng: “Cái áo này là của hãng Honny Bee, fake lại mà.”

Honny Bee cũng là hãng thời trang hạng trung, giá rẻ hơn nhiều so với Bunny, rất phổ biến với học sinh và người mới đi làm. Nhưng do hãng này có không ít kiểu dáng nhái lại của Bunny, nên Mễ Tình không thích hãng này lắm.

Vị khách nữ kia nghe Mễ Tình nói xong, sắc mặt biến đổi, sau đó xông lên chỗ cô bắt đầu làm ồn: “Cô dựa vào đâu mà nói quần áo của tôi là đồ nhái? Tiệm của các người không muốn chịu trách nhiệm nên nói năng lung tung à?”

Mễ Tình không nhịn được cười lớn: “Bộ này của Bunny tôi cũng có, tôi liếc cái là biết, Bunny dùng da thật, bộ này dùng da nhân tạo.”

Vị khách nghe xong lời của cô, khinh thường haha đáp lại: “Cô chỉ là nhân viên phục vụ, mua được đồ Bunny? Buồn cười quá đi.”

Mễ Tình bị nói thế, giận đến đỏ mặt: “Đừng coi thường người khác, tủ quần áo của tôi đầy đồ Bunny!”

“À, đầy một tủ đồ nhái ha!”

“Cô…” Mễ Tình muốn xông tới cắn người, lại bị Tiêu Cố ngăn lại.

“Chỗ bẩn chúng tôi sẽ giặt sạch, cam đoan không để lại vết tích. Nếu cô có yêu cầu khác, ví dụ như bồi thường, mời cung cấp hóa đơn.” Tiêu Cố nhàn nhạt nói.

Vị khách kia nói: “Có ai mua đồ còn giữ hóa đơn à?”

Mễ Tình nhíu mày, nhìn cô cười híp mắt: “Bây giờ quần áo dơ rồi, trước tiên phải giặt sạch thôi, bồi thường gì đó thương lượng sau. Giặt ủi quần áo bẩn là trách nhiệm của chúng tôi, cô cởi ra tôi lập tức đi giặt, xong xuôi trả lại cho cô, có được không?”

Cô chắc chắn cô ta không dám cởi quần áo ra, Honey Bee chỉ nhái lại kiểu dáng, sẽ không bắt chước cả tên nhãn hiệu, nếu cô ta cởi ra, sẽ lộ nhãn hiệu quần áo thật sự.

Vị khách kia trầm mặc rồi tức giận nói: “Quần áo để tôi tự giặt, để các người động vào tôi không yên tâm!”

Tiêu Cố nhìn cô ta, nói: “Nếu cô không để chúng tôi giặt đồ, cũng không đưa được hóa đơn mua áo, chúng tôi không có cách nào bồi thường.”

“Các người cứ muốn là không chịu trách nhiệm.”

Mễ Tình nói: “Đương nhiên không phải, không có hóa đơn cũng không sao, quần áo trên người cô có nhãn hiệu, giá cả xem trên website hãng Bunny cũng được.”

Vừa nhắc tới nhãn hiệu, vị khách nữ lại im lặng, lát sau, cô ta tức giận kéo tay bạn mình đi: “Thôi bỏ đi, hôm nay coi như tôi xui xẻo! Về sau sẽ không bao giờ đến quán này nữa!”

Mễ Tình nhìn bóng lưng giận dữ kia, đột nhiên nghĩ tới một câu nói.

Tự mình giả bộ, lại còn muốn khóc oan.

“Được rồi, đừng ngây người ở đây, đưa khách mới lên đi.” Tiêu Cố không có chút dao động nào, phân phó.

Thẩm Thi Thi ngượng ngùng nhìn anh: “Xin lỗi anh, ông chủ Tiêu.” cô sợ ông chủ trừ lương nên ríu rít xin lỗi.

Tiêu Cố cũng không trách cứ: “Loại khách thế này về sau đừng đến thì hơn.”

Cố Tín cũng đi đến, xoa đầu Thẩm Thi Thi, an ủi cô: “Không sao rồi, đừng chấp nhặt với loại người ấy.”

Tiêu Cố liếc nhìn anh, không mặn không nhạt nói: “Cố đại minh tinh, hành tung của em bại lộ rồi, tốt nhất chuồn nhanh lên.”

Cố Tín thở dài, nói với Thẩm Thi Thi: “Thẻ của anh em có mang không??”

Thẩm Thi Thi gật đầu: “Có mang!”

Cố Tín thở phào, cười nói với cô: “Vậy em giúp anh thanh toán, anh đi trước.”

Anh nói xong lập tức rời đi bằng cửa sau. Thẩm Thi Thi bối rối, chờ đã, Đại Đại, không phải anh tới lấy thẻ à!

Sau khi Cố Tín và Thẩm Thi Thi đều đã đi, Tiêu Cố quay người nhìn về phía Mễ Tình: “Em đi thay quần áo đi.”

Mễ Tình kinh ngạc, sao lại bắt cô thay quần áo? Chẳng nhẽ bởi vì vừa nãy cô cãi nhau với khách, anh sẽ đuổi cô đi à?

Mễ Tình không phục, nói: “Người vừa nãy ghê gớm như thế, anh còn bênh cô ta sao? Thẩm Thi Thi cũng đâu cố ý!”

Tiêu Cố chỉ nhìn cô, nói: “Người kia quả thật ghê gớm, nhưng điều này liên quan gì đến việc tôi bắt em thay quần áo?”

Mễ Tình phồng mang trợn mắt, nói: “Không phải anh muốn sa thải tôi à?”

Tiêu Cố mỉm cười, đáp: “Tôi sợ công chúa nhỏ bị làm cho phát cáu, nên đặc biệt dẫn em ra ngoài giải sầu.”

… Tốt thế sao? Mễ Tình nghi ngờ mở to mắt nhìn anh, phấn khích chạy về phòng thay quần áo: “Tôi ra ngay lập tức!”

Mễ Tình chỉ đi có năm phút đồng hồ đã thay xong quần áo, trong ánh mắt hâm mộ của đồng nghiệp, cô hưng phấn theo ông chủ ra ngoài. Thẩm Thi Thi ở cửa nhìn Land Rover của Tiêu Cố xa dần, nói với Tiểu Đức Tử bên cạnh: “Xem ra chẳng bao lâu nữa Mễ Tình thành bà chủ rồi.”

Tiểu Đức Tử như trúng tim đen, thương tâm chạy đi.

Mễ Tình ngồi trên xe Tiêu Cố, hỏi anh: “Chúng ta đi đâu thế?”

Tiêu Cố nói: “Đi đến Khải Thụy quốc tế, tôi thấy cửa hàng hai mặt tiền rất hợp ý, hôm nay muốn đưa ra quyết định cuối cùng.”

Mễ Tình hơi bất ngờ, nhưng không nói gì.

Tiêu Cố đưa túi xoài sấy cho cô, hỏi: “Sao vừa rồi em biết bộ quần áo kia không phải hãng Bunny? Nếu như nhãn hiệu cũng bắt chước thì em định để chúng ta dùng giá hãng Bunny bồi thường cho cô ta à?”

Mễ Tình nghẹn xoài, quả nhiên, ông chủ muốn luận tội cô: “Nhãn hiệu cô ấy nói là Bunny, tôi nói giúp cô ấy giặt sạch, cô ấy lưỡng lự không chịu cởi, tôi nhìn quần áo rất chuẩn xác, bộ đó chắc chắn của hãng Honey Bee.”

Chuyện mặc đồ Honey Bee ngay từ đầu đã chẳng có gì, nhưng không nên nói đồ mình mặc của Bunny, lại còn muốn đòi tiền ngoa, chuyện này thật khó nghe!

Cô nghĩ tới đây, nói với Tiêu Cố: “Hơn nữa anh nói bồi thường, tôi mới không tin anh chịu thiệt như thế đâu.” Bộ quần áo 6 ngàn anh mua giá 3 ngàn, bắt anh bồi thường, chắc chỉ bồi thường 1 ngàn mất!

Tiêu Cố mỉm cười, không tiếp tục đề tài này: “Tôi chưa ăn cơm trưa, em muốn ăn gì?”

Mễ Tình tuy đã ăn bữa trưa của nhân viên, nhưng chẳng nhằm nhò gì, khi ông chủ mời khách cô có một cái dạ dày khác: “Ăn ở Khải Thụy quốc tế không? Bên kia có tiệm thịt quay mà?”

Tiêu Cố ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi nhớ có một nhà.”

Trong Khải Thụy quốc tế có cửa hàng Lilith Barbecue, nhưng bây giờ rất đông khách, Tiêu Cố và Mễ Tình chờ một lúc mới có chỗ. Tiêu Cố vừa gọi thịt ba chỉ, vừa nói với Mễ Tình: “Tôi và người phụ trách cửa hàng kia hẹn nhau ba giờ, em ăn nhanh nhé.”

Mễ Tình vừa nướng thịt ba chỉ và rau xà lách, vừa nói với anh: “Anh đi thì tốt rồi, anh cứ đưa tiền thanh toán, tôi ngồi một mình ăn.”

“Em nghĩ gì mà hay thế,” Tiêu Cố hơi buồn cười, “Tôi đưa em đến đây để cho em xem một chút, em thích căn nào.”