*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoa Linh dựa lưng vào vách đá giữa lối rẽ và cửa động, lưng hướng ra ngoài cửa động. Bên trong lối nhỏ không có đèn, bóng dáng Hoa Linh ẩn trong bóng tối, y siết chặt nắm tay, nghe cửa động phía sau dần dần vang lên tiếng bước chân.

Khí tức Kiền Thích dần dần càng mãnh liệt, Hoa Linh biết người đang tiến vào trong động chắc chắn là hầu yêu kia, y lặng yên thi triển độn thuật, ẩn mình.

Mấy phút sau, theo tiếng bước chân tới gần, Hoa Linh nhìn thấy bóng dáng hầu yêu từ bên cạnh đi qua đường chính, hầu yêu vẫn là bộ giạng giống như lần trước nhìn thấy, chỉ có điều quần áo trên người càng ngày càng bẩn thỉu, đã hoàn toàn không nhận ra màu sắc vốn có, quần dài bị mài thành quần cộc, hầu yêu lõa cẳng chân, đi chân đất, mỗi nơi đi qua đều để lại một vệt dấu chân, đen kịt bên trong còn xen lẫn vết máu đỏ sậm.

Nhìn bóng lưng cao lớn, Hoa Linh biết trải qua mấy ngày này hầu yêu cũng nhất định chịu không ít khổ, cơ quan trên đảo mỗi ngày đều có ghi chép bị phát động, mặc dù không bắt được người, thế nhưng cũng khiến cho hắn chịu không ít tổn thương nhỏ.

Hầu yêu tuy rằng chật vật, thế nhưng cái bọc trên lưng đựng Kiền Thích vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, có thể thấy được hầu yêu vô cùng coi trọng Kiền Thích. Hoa Linh trầm tư một chút, nhẹ chạm xuống máy truyền tin trên cổ tay mấy lần, đây là ám hiệu đã ước hẹn từ trước, biểu thị mục tiêu đã xuất hiện.

Mấy giây sau, Hoa Linh cảm giác được vòng tay hơi chấn động một chút, là Ngao Túc trả lời, biểu thị đã biết. Hoa Linh suy nghĩ một chút, tiếp tục ẩn nấp, dọc theo vách đá bên lối đi mà ẩn, lặng yên không một tiếng động đi theo sau hầu yêu.

Mà hầu yêu đi được mấy bước, đột nhiên ngừng lại, đứng tại chỗ dừng lại mấy giây, đột nhiên quay người sang, mặt đối diện với vách đa Hoa Linh đang ẩn náu.

Hoa Linh cả kinh, lập tức cũng ngừng lại, lẳng lặng nhìn phản ứng của hầu yêu. Hầu yêu không nhìn thấy người Hoa Linh, thế nhưng tựa hồ rõ ràng nhận ra được dị thường, trên mặt hắn vẫn dày đặc lông như cũ, hai mắt nhưng lại sáng quắc có thần, sáng ngời bên trong còn mang theo vài phần sắc bén, thẳng tắp nhìn chằm chằm chỗ ẩn thân của Hoa Linh.

Lòng Hoa Linh bỗng chốc kinh hoàng, một loại cảm giác ngột ngạt xé không mà tới, y đột nhiên cảm giác được khí chất của hầu yêu rất khác mấy ngày trước, ma Vương điện hạ mấy ngàn năm không biết sợ là gì vậy mà giờ khắc này cảm giác được một chút hồi hộp.

Hoa Linh ngừng thở, thần kinh căng thẳng, khắp toàn thân từ trên xuống dưới mỗi một tế bào đều lập tức chuyển đổi thành trạng thái đề phòng cao độ, y biết đến mặc dù đối phương không nhìn thấy chính mình, thế nhưng nhất định là nhận ra được sự tồn tại của mình, nếu giờ khắc này một lưỡi búa đập tới, e rằng cả lối đi đều sẽ sập.

Hai người một sáng một tối, cứ giằng co như vậy khoảng chừng nửa phút.

Giữa lúc Hoa Linh do dự có nên lặng lẽ lui về lối rẽ, hầu yêu lại đột nhiên chuyển động, hắn quay đầu, hướng về phía trước nhanh chóng chạy, tốc độ nhanh chóng, tựa như một trận lốc xoáy.

Hoa Linh sững sờ nhìn mấy giây, sau đó lập tức nhanh chóng đuổi theo, vừa đuổi đáy lòng vừa cuồng mắng hầu yêu này thay đổi thất thường. Một giây trước còn là tư thế muốn nhào tới PK*, một giây sau quay đầu liền chạy mất dạng, thật sự là đồ khỉ.

*PK là tên viết tắt của cụm từ Player Killing, ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với người chơi khác trong game.

Sau đó hai người một trước một sau rượt đuổi nhau trong địa đạo thông suốt, Hoa Linh vừa muốn ẩn nấp, lại muốn rượt theo chân hầu yêu, sau mười mấy phút rõ ràng đã thở hồng hộc, thế nhưng y vẫn cắn chặt răng theo sát hầu yêu.

Không chỉ là bởi vì chấp nhất đối với Kiền Thích, chủ yếu là, sau khi đi một vòng trong đường hầm nửa ngày, giờ khắc này Hoa Linh đã triệt để không tìm được phương hướng rồi, chỉ có thể theo sát hầu yêu, nói không chừng còn có thể tìm tới trung tâm. —— mù đường bi kịch lại qua mười mấy phút, hầu yêu quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người mang theo Hoa Linh đi tới đại sảnh đặt bệ đá hệ Thổ, nhìn phía trước xuất hiện cửa động quen thuộc, Hoa Linh khẽ thở ra một hơi.

Nhìn bóng dáng hầu yêu đi vào đại sảnh, Hoa Linh cũng theo sát phía sau, y vừa mới tiến vào đại sảnh, liền cảm thấy một kết giới cường đại ở phía sau sinh thành, đóng kín cửa động.

Hoa Linh đứng vững, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Ngao Túc đứng trên đài cao giữa đại sảnh, mà hầu yêu giờ khắc này đã chạy tới thềm đá bên dưới đài cao.

Chỉ thấy một chân hầu yêu vừa bước lên thềm đá, một luồng chân khí màu trắng trong nháy mắt từ lòng đất bay lên, giống như tảo biển sinh ra vô số xúc tu, phút chốc đã gắt gao trói buộc hầu yêu.

Trong đó một xúc tu mò đến phần lưng hầu yêu, cuốn cái bọc đựng Kiền Thích đi, từ trên người hắn kéo xuống, sau đó ném ra phía sau.

Thềm đá bên trái cửa động là Ngao Tứ, một bên là Dương Tiển và Úc Lũy hai người. phương hướng ném Kiền Thích chính là hướng về Dương Tiển. Úc Lũy chắn trước người Dương Tiển cánh tay dài duỗi ra, vững vàng tiếp nhận hộp.

Dương Tiển sau đó từ trong túi áo móc ra một lá bùa màu vàng, dán lên hộp, Kiền Thích trong hộp chấn động kịch liệt mấy lần, cuối cùng khôi phục yên tĩnh.

Nhìn thấy Kiền Thích bị phong, Ngao Túc trên đài cao vẻ mặt dịu đi chút, điều khiển chân khí màu trắng trong tay càng ngày càng nắm chặt, cho đến khi bọc hầu yêu thành một cái xác ướp, không thể động đậy.

Nhìn thấy hầu yêu ngã xuống dưới thềm đá, Ngao Tứ một bên thở dài nói: “Bắt được.”

Sau đó, liền bước nhanh đi tới trước mặt Dương Tiển kiểm tra Kiền Thích trong tay Úc Lũy. Dương Tiển nói: “Yên tâm đi, đây là lôi dẫn hỏa phù lão Bạch giao cho ta, là lão quân làm ra, cùng Kiền Thích thuộc tính tương khắc, chỉ cần lá bùa ở đây, Kiền Thích không cách nào ra khỏi hộp.”

Ngao Tứ gật gật đầu, sau đó nhìn hầu yêu trên đất nói: “Con khỉ này cũng đâu ghê gớm lắm, lúc trước chắc cũng ỷ vào uy lực của Kiền Thích thôi.”

Ngao Túc chậm rãi đi xuống bậc thang, đi tới bên cạnh Hoa Linh.

Hoa Linh cúi đầu nhìn hầu yêu trên đất không nhúc nhích, khẽ cau mày hỏi: “Ngao Túc, hắn làm sao vậy?”

Ngao Túc nói: “Xúc tu của Ngân Tư Mạn Tảo công hiệu gây mê, hắn hẳn là trúng độc ngủ thiếp đi.”

Hoa Linh nghe vậy, khẽ thở ra một hơi, sau đó chậm rãi đi tới kia bên cạnh hầu yêu. Nhìn hầu yêu trên đất giống như con nhộng, Hoa Linh trong lòng có loại cảm giác nói không ra lời, y rất muốn biết hầu yêu đến cùng vì sao phải cướp đoạt Kiền Thích chiến phủ.

Hoa Linh suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Ngao Túc, nói: “Ngao Túc, có thể gọi hắn tỉnh lại không? Tôi có lời muốn hỏi…”

Hoa Linh lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy một cổ sát khí từ trên mặt đất đột nhiên bay lên, mấy người trong đại sảnh không hẹn mà cùng kinh ngạc. Sau đó, Hoa Linh cách hầu yêu gần nhất, chỉ cảm thấy mắt cá chân mát lạnh, hắn cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy một cánh tay của hầu yêu đã tránh thoát khỏi mạn tảo, gắt gao nắm chặt mắt cá chân mình.

Hoa Linh trong lòng cả kinh, chưa kịp phản kháng, chỉ thấy xúc tu màu trắng quấn trên người hầu yêu nháy mắt nổ tung, hầu yêu đột nhiên bắn người lên, tay nắm lấy mắt cá chân Hoa Linh vẫn chưa buông, vừa đứng dậy, vừa xách ngược người Hoa Linh, sau đó mạnh mẽ quăng về phía thềm đá.

Hoa Linh trong lòng thầm mắng một câu, trên không trung nhanh chóng điều chỉnh người, mũi chân bay ra, lúc bay lên không nhẹ nhàng đạp lên cánh tay hầu yêu mượn lực, sau đó trở mình lộn nhào, một cái tay chống lên thềm đá, vững vàng rơi xuống đất.

Mặc dù không có bị thương, nhưng bị người khác xách quăng ra ngoài Hoa Linh vẫn là sắc mặt tối sầm lại, y đứng lên, trợn mắt mắt lạnh ngẩng đầu nhìn về phía hầu yêu, đang muốn mở miệng, lại đột nhiên dừng lại.

Chỉ thấy hầu yêu trước mắt giờ khắc này đã đứng thẳng người, ngước đầu nhìn Hoa Linh trên thềm đá, mà lông khỉ màu nâu trên mặt hắn, giờ khắc này giống như như đêm hôm ấy Hoa Linh nhìn thấy, từ cổ xuống xương quai xanh chỗ dần dần mất đi. lông khỉ giống như măng mùa xuân vèo vèo chui trở về trong da, lộ ra màu da vốn có.

Khuôn mặt Hầu yêu dần dần lộ ra…

Mà ánh đèn chói mắt trong đại sảnh, chiếu sáng toàn bộ đại sảnh giống như ban ngày, dưới ánh đèn, Hoa Linh khiếp sợ cứng ở tại chỗ…

Phía sau một tiếng lạch cạch vang lên, chính là tiếng cái hộp đựng Kiền Thích rơi xuống đất, cũng rất kinh ngạc, còn có Úc Lũy đứng một bên.

Chỉ thấy sau khi toàn bộ lông trên mặt hầu yêu rút đi, lộ ra chính là một gương mặt cương nghị đoan chính, hai hàng mày kiếm dày đặc mà bạo ngược, sống mũi cao, đường hàm rõ ràng, một đôi mắt hổ sáng quắc bức người, trong mắt ngạo khí lẫn bạo ngược hiển lộ không thể nghi ngờ, quanh người tỏa ra sát khí hùng hồn tràn ngập toàn bộ đại sảnh.

Hoa Linh nhìn người trước mắt, kinh ngạc mở to hai mắt, đôi môi hơi run rẩy, cổ họng rốt cục phát ra một tiếng:

“Hình Thiên?”

Vậy là biến cố đến rồi………………………………………………………………………….

Bonus cái hình HÌnh Thiên không đầu. Sợt trên gg hay baidu đều ra hình không đầu mắt mũi ở bụng, kém uy vũ quá nên mình chọn hình này.