Kiều Mạt hao cả mớ sức lực mới dời được lực chú ý của Kim Trăn khỏi đề tài “sờ một tí”. Sau đó dưới sự thẩm vấn của Kim Trăn, hoàng tử nhỏ thành thành thật thật khai báo tình huống biến hóa công lực của mình từ khi song tu cùng hắn. Thấy sắc mặt Kim Trăn càng không tốt hơn, Kiều Mạt liền ôm cổ hắn nũng nịu:

“Kim Kim, em không cố ý muốn gạt anh đâu, thiệt sự là em sợ anh đa tâm thôi, mà chuyện này anh không quen, nghe em không sai đâu.”

Kim Trăn im lặng một thoáng, mở miệng nói: “Lần trước em hỏi anh có thể tìm người khác song tu không, vậy người em nghĩ đến trong lòng là ai?”

Kiều Mạt nghe vậy, lập tức ra sức cọ cổ Kim Trăn, đáp: “Kim Kim, anh đừng quan tâm cái ý định đó, chuyện lần trước em nhận sai rồi, em không có can đảm trèo tường, cũng không có ý định trèo, đừng mãi níu lấy sai lầm chưa thành ấy mà buông tay mà.”

Kim Trăn có chút không biết làm sao, hắn ôm eo Kiều Mạt, hỏi khẽ:

“Là Hoa Linh, đúng chứ?”

Kiều Mạt tựa vào cần cổ Kim Trăn, bĩu môi bất mãn: “Đã nói em nhất thời hồ đồ bị anh ta lừa phỉnh thôi mà.”

Kim Trăn nói tiếp: “Nếu ở cùng anh ta, công lực của em sẽ tăng nhanh lắm đúng không?”

Kiều Mạt cứng người, ngẩng đầu ngay tắp lự, trợn to mắt như con thú nhỏ xù lông, cảnh giác nhìn Kim Trăn:

“Anh muốn làm gì? Em… Em đã là người của anh, anh phải chịu trách nhiệm với em đến cùng.”

Kim Trăn nhéo thắt lưng Kiều Mạt, tiếp tục hỏi:

“Nếu tình huống cơ thể anh khôi phục bình thường, thì sẽ trợ giúp rất lớn cho việc tu luyện của em đúng không?” Tạm dừng chốc lát, Kim Trăn lại bổ sung một câu: “So với Hoa Linh.”

Kiều Mạt khẩn trương gật gật đầu: “Đương nhiên, anh là kim mộc song hành cách, thích hợp nhất với hành cách thủy của em, anh sinh em, em cũng sinh anh.”

Kim Trăn gật đầu, trầm tư một chút, đoạn nói với Kiều Mạt:

“Tiểu Cửu, chúng ta tạm tách ra một thời gian đi.”

“Không được!” Sức sống của Kiều Mạt thoáng cái đề cao tám bậc, hốc mắt sắp dâng hơi nước tới nơi. “Kim Kim, anh đừng giận mà…”

Kiều Mạt còn chưa nói xong, Kim Trăn đã vươn tay, dịu dàng che miệng cậu.

“Nghe anh nói hết đã. Tiểu Cửu, gần đây anh cảm thấy tình huống cơ thể mình ngày càng bất thường, từ khi kinh mạch khôi phục, nguồn sức mạnh đã lâu không xuất hiện trong người anh dường như đang chậm rãi hồi phục. Đây vốn là chuyện tốt, nhưng đi kèm với sức mạnh còn có những ký ức hỗn độn ấy, anh cứ cảm thấy sức mạnh này tựa hồ đang dẫn dắt anh đi làm chuyện gì đó, đôi khi nó còn ảnh hưởng tới thần trí và năng lực kiểm soát của anh. Anh không hi vọng mình bị vây trong trạng thái mất khống chế, nên muốn nghĩ biện pháp nhanh chóng tìm ra nguyên nhân. Lúc ở cùng em, lực tinh thần của anh thường xuyên chịu ảnh hưởng, chuyện của em luôn khiến cảm xúc trong anh bị kích động, anh không muốn đang ở với em mà trong đầu cứ xuất hiện một ít âm thanh không rõ, trước mắt luôn dần hiện ra một vài người kỳ lạ. Vì vậy anh muốn điều tra rõ nguyên nhân.”

Kiều Mạt giương mắt nhìn Kim Trăn một cách tội nghiệp, tủi thân mà rằng: “Nhưng cũng đâu cần tách ra với em, em có thể giúp anh điều tra mà.”

Kim Trăn mỉm cười, ghé tai Kiều Mạt thì thầm: “Anh nói tách ra chính là tạm thời dọn sang phòng khác thôi, từ sáng tới tối nhìn em lượn lờ trước mắt, thực sự không tài nào tập trung tinh lực làm chuyện khác.”

Kiều Mạt trề môi: “Em ngoan ngoãn không nói câu nào, ở trên giường chờ anh không được sao?”

Kim Trăn thở dài: “Vậy anh càng không có tâm trạng làm việc.”

Nom bộ dạng tủi thân của Kiều Mạt, Kim Trăn xoa xoa tóc cậu, an ủi: “Anh sẽ mau chóng làm rõ, em nghe lời đi, trước tiên chúng ta làm chuyện đứng đắn xong xuôi, rồi hẵng làm… chuyện đứng đắn tiếp.”

Kiều Mạt do dự thật lâu, cuối cùng không tình nguyện gật đầu:

“Được rồi, vậy nhân khoảng thời gian này, em cũng chuyên tâm tu luyện một chút.”

Tối đó, Kim Trăn dọn sang phòng khác trong ánh mắt lưu luyến không rời của Kiều Mạt. Hai ngày sau, Kiều Mạt không hề trông thấy Kim Trăn nữa, sáng nào Kim Trăn cũng dậy sớm đến phim trường, khuya khoắt mới về. Ô Mãn lại khôi phục chức vụ trợ lý ban đầu, mỗi ngày đưa cơm cho Kiều Mạt, chăm non vấn đề ăn uống lẫn sinh hoạt của cậu.

Tới ngày thứ ba, hoàng tử nhỏ rốt cuộc bắt đầu hết chịu nổi.

“Ô Mãn, ngươi nói Kim Kim thiệt sự đi làm chuyện đứng đắn sao?”

“Ô Mãn, ngươi nghĩ có khi nào Kim Kim vẫn giận dỗi chuyện Hoa Hoa không?”

“Ô Mãn, không phải ta sắp bị bội tình bạc nghĩa chứ? Liệu có phải Kim Kim thay lòng đổi dạ không?”

Ô Mãn thở dài: “Điện hạ, tôi chả biết Kim tổng có thay lòng đổi dạ hay không, nhưng tôi cảm thấy ngài sắp thay đổi giới tính thiệt rồi, bộ dạng oán phụ này rõ là…”

“Mất thể diện Đại Long tộc lắm chớ gì?” Hoàng tử nhỏ rũ rượi nằm sấp trên giường.

Ô Mãn gật đầu.

Hoàng tử nhỏ thấy thế liền nhảy bật dậy, nói: “Ngay cả người đàn ông của mình còn không giữ được, vậy chả phải càng mất mặt ư.”

Ô Mãn lại gật đầu, cũng đúng. Hắn suy nghĩ rồi bảo với Kiều Mạt:

“Điện hạ, thứ đàn ông Long cung dùng để bảo vệ… người đàn ông của mình chính là sức mạnh to lớn, nếu giá trị vũ lực của ngài vượt xa Kim tổng, thì không cần biết trong cơ thể Kim tổng có bao nhiêu nội đan chạy loạn, ngài đều có thể khống chế được. Hơn nữa sau khi Độ Kiếp, ắt hẳn ngài có thể khống chế hướng đi của chân khí trong cơ thể Kim tổng, nếu ngài thực sự muốn giúp Kim tổng, tôi nghĩ việc ngài cần làm nhất bây giờ không phải ăn năn tự oán, mà là cố gắng tự lập.”

Nghe vậy, Kiều Mạt lập tức cảm thấy trước mắt sáng ngời, cậu mừng rỡ dòm Ô Mãn:

“Đúng ha, sao ta không nghĩ ra chứ, phụ vương cũng từng bảo: nếu muốn cướp người thì phải làm mình mạnh lên. Năm xưa ông cưới được mẫu hậu chính bằng cách này chứ đâu.”

Ô Mãn: …

Chao ôi một bí sử Long cung, không thể tưởng được năm xưa Long vương bệ hạ còn trải qua chuyện như thế.

Nét mặt Kiều Mạt thoáng cái rạng rỡ, tinh thần tăng gấp trăm lần, nói với Ô Mãn:

“Ô Mãn, bắt đầu từ hôm nay ta muốn bế quan tu luyện, ngươi canh cửa cho ta, đừng cho bất kỳ ai vào quấy rầy, dừng ở kỳ Nguyên Anh lâu quá rồi, mấy ngày nay ta muốn mượn dùng kim đan của anh hai, tranh thủ đột phá lên thẳng Phân Thần.”

Ô Mãn gật đầu, dọn phòng cho Kiều Mạt xong liền đi ra, hạ một cấm chế trước cửa, chỉ cần có người đến là hắn biết ngay, đoạn quay về phòng mình ở sát vách.

Kiều Mạt ăn luôn nửa viên tiên đan, tiếp theo bắt đầu toàn tâm toàn ý tu luyện. Tiên đan của Thái Thượng Lão Quân tràn đầy hiệu lực, Kiều Mạt hấp thu từng chút một linh lực của tiên đan, không lãng phí tí nào, chuyển hoán toàn bộ thành tu vi. Từ khi đến nhân gian tới nay, hoàng tử nhỏ chưa từng tu luyện nghiêm túc. Lúc này đây, vậy mà liều mạng vì người đàn ông của mình.

Cậu ngồi khoanh chân dưới đất, chung quanh mơ hồ tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt…

Khi mở mắt lần hai, Kiều Mạt không biết thời gian qua bao lâu, nhưng thấy sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, đỉnh đầu dâng lên một cụm sương trắng, lượn lờ bay múa trên không một lát lại về trong cơ thể. Mắt Kiều Mạt sáng lên, trên mặt nở nụ cười.

Cậu đã phá liền hai cấp, lên tới Phân Thần. Kiều Mạt nhảy lên, cảm giác thân thể nhẹ nhõm hơn, cậu chớp chớp mắt, bước đến bên tường, khóe miệng khẽ cong lên, chỉ thấy cụm sương trắng trên đỉnh đầu lại lượn lờ dâng lên, ngưng tụ thành một sợi dây nhỏ, xuyên tường qua phòng Ô Mãn ở cách vách.

Kiều Mạt có chút kích động, một đặc điểm lớn của giai đoạn Phân Thần chính là có thể nguyên thần xuất khiếu. Cậu nhắm mắt lại, tập trung tầm nhìn trên nguyên thần, rình coi tình huống trong phòng Ô Mãn.

Chỉ thấy thân thể của cú mèo loli lâu ngày không gặp đã trưởng thành hơn tí chút, hiện tại trông giống mười hai mười ba tuổi. Cô vẫn để chân trần ngồi trên bệ cửa sổ, bên cạnh là Ô Mãn đang ôm laptop nằm soài trên bàn lướt web.

Cú mèo nhỏ phía sau Ô Mãn lẳng lặng nhìn màn hình máy tính.

Trên mặt Ô Mãn thoáng hiện ý cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng. Kiều Mạt điều khiển nguyên thần vòng đến trước máy tính, nhìn thấy hình ảnh trên màn hình chính là một hàng gái đẹp diện áo tắm…

Trong đó có cả Đào Di, đặc điểm chung của những cô em xinh tươi đó là: được mùa bưởi.

Kiều Mạt có chút cạn lời, từ ngày ở cùng Kim Trăn, con mắt thẩm mỹ của đã bị hắn quy định giới tính rồi.

Bưởi to cũng được, nhưng phải là cơ ngực, không phải silicon.

Eo thon cũng được, nhưng phải là nhân ngư, không phải rắn nước.

Cho nên, lúc nhìn thấy một đám gái đẹp trơn tuột trắng bóc trên màn hình, Kiều Mạt hoàn toàn vô cảm, thậm chí có chút khinh bỉ ánh mắt kém cỏi của Ô Mãn.

Dạo một vòng trong phòng, không phát hiện cái gì lạ thường, Kiều Mạt hơi thất vọng, chuẩn bị thu hồi nguyên thần. Đúng lúc này, Ô Mãn duỗi eo một cái, khép laptop lại, ngoái đầu bảo cú mèo nhỏ:

“Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi, ngươi cũng ngủ sớm chút đi.”

Dứt lời, Ô Mãn đang định xoay lưng đi về hướng phòng tắm, cú mèo nhỏ trên cửa sổ lại túm phắt lấy cánh tay hắn.

Ô Mãn quay đầu, thấy cú mèo nhỏ khẽ nghiêng đầu, nhìn mình chăm chăm.

Ô Mãn thoáng nhướng mày, toan mở miệng thì thấy cú mèo nhỏ rủ mắt, cúi đầu dòm lồng ngực. Ô Mãn có chút nghi hoặc, cũng nhìn theo ánh mắt cô, di chuyển xuống dưới, dừng trên ngực cô.

Chỉ thấy bộ ngực của thiếu nữ mười hai mười ba tuổi đã xảy ra biến hóa, thong thả phồng lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, hệt như một khinh khí cầu…

Ô Mãn trợn mắt há mỏ, nhìn cổ áo của cú mèo nhỏ bị bầu sữa đang phồng lên kéo căng, lớp áo đen mỏng te phác họa rõ mồn một hình dạng tuyệt đẹp và điểm nổi lên, căng tới độ muốn bật ra ngoài tới nơi…

“Ngươi…” Ô Mãn kinh ngạc đến á khẩu, ngơ ngác dòm cú mèo nhỏ.

Lại thấy cú mèo nhỏ ngẩng đầu, vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc mà lạnh lùng, có điều trong mắt nhiều thêm chút tò mò và lơ mơ, cô nhìn Ô Mãn, hỏi:

“Ê, đủ bự chưa?”

Ô Mãn: …

Vài giây sau, ánh mắt cú mèo nhỏ toát ra vẻ ngạc nhiên, đưa tay sờ sờ nhân trung của Ô Mãn, nói:

“Ngươi, chảy máu.”

Ô Mãn: …

Giờ phút này ở bên kia tường, Kiều Mạt đã cười đến độ sắp không dựng nổi lưng, khinh bỉ đối với Ô Mãn lại tăng thêm 2333 lần.