Kiều Mạt tỉnh dậy, vẫn cảm thấy mỏi eo đau lưng rút chân như cũ, nhưng bất đồng với trước là đan điền nơi bụng dưới tràn ngập sung túc, chân khí thuần khiết dồi dào. Trong lòng cậu có chút mừng rỡ, chỉ cần chân khí không hao hụt, thì đau đớn trên bắp thịt và xương cốt đều không thành vấn đề, khôi phục nhanh lắm.

Trên đầu truyền đến giọng Kim Trăn: “Thức rồi à?”

Kiều Mạt ngẩng đầu nhìn Kim Trăn, cất giọng hơi lo lắng: “Kim Kim, thân thể anh sao rồi?”

Kim Trăn nhìn mặt Kiều Mạt, đáp: “Anh không sao, kinh mạch thông rồi.”

Kiều Mạt lập tức ra chiều vui mừng, nói: “Coi bộ kim đan này vẫn có hiệu quả nha.”

Sắc mặt Kim Trăn thoạt nhìn khá nghiêm trọng, ánh mắt lại hàm chứa sự thân thiết, hắn ôm lấy Kiều Mạt, bảo:

“Dược tính của viên thuốc kia rất kỳ quái, về sau đừng ăn nữa thì hơn.”

Kiều Mạt gật gật đầu, vẫn chìm trong sung sướng, miễn kinh mạch của Kim Trăn hồi phục, dù không ăn tiên đan cũng chả sao hết, mai này chỉ cần song tu theo từng bước bình thường là được.

Hoàng tử nhỏ càng nghĩ càng hưng phấn, hận không thể thử nghiệm ngay và luôn, bèn rúc vào lòng Kim Trăn, vươn một chân cọ cọ đùi Kim Trăn, sau đó ngẩng đầu chu môi với hắn, ra sức nháy mắt.

Kim Trăn: …

Uống thuốc rồi sao vẫn chả xi nhê.

“Kim Kim…” Kiều Mạt còn chưa nói xong, Kim Trăn đã ngồi dậy khỏi giường.

Kiều Mạt tức khắc tỏ vẻ thất vọng, quyến rũ thất bại rồi.

Kim Trăn đứng dậy bế Kiều Mạt vào phòng tắm, bấy giờ Kiều Mạt mới chú ý thấy drap giường dưới thân hai người ướt rượt. Nhớ đêm qua cơ quan nào đó của mình cứ mở không ngừng như vòi nước, mặt Kiều Mạt thoáng đỏ lên, cũng cảm thấy trên người dinh dính rất không dễ chịu.

Hai người tắm rửa thoải mái mà đứng đắn một phen, hoàng tử nhỏ cảm thấy cơ bắp thoáng chốc giảm đau nhức hơn nửa, quả nhiên trong bụng có chân khí cái là khác liền, khôi phục nhanh gấp bội.

Kiều Mạt nhìn cơ thể Kim Trăn bằng đôi mắt sáng hấp háy, ngắm cơ bụng rắn chắc và cơ mông tròn đầy của Kim Trăn, cậu liếm liếm môi, tự dưng thấy mình tối qua sai quá sai, sao lại nhảy lên cưỡi theo thói quen chứ, cơ hội phản công hiếm thấy cứ vậy bị mình bỏ lỡ…

Nhìn ánh mắt hệt sói đói của Kiều Mạt, Kim Trăn nhíu mày, vươn tay nắm eo cậu, nói:

“Đốc mạch của anh thông rồi.”

Kiều Mạt gật đầu trong niềm vui rạo rực, sau đó ngẩn ra, có chút chột dạ mà ngẩng đầu dòm Kim Trăn. Trên mặt Kim Trăn lộ ra biểu cảm như cười như không, tay đang bóp eo Kiều Mạt khẽ tăng thêm lực, cất giọng khá lạnh:

“Tiểu Cửu, gần đây em nghĩ hơi nhiều nhỉ.”

Kiều Mạt nghe vậy, lập tức nghiêm túc đáp: “Kim Kim, tụi mình nên thử nghiệm một vài điều mới mẻ, biết đâu sẽ có thu hoạch bất ngờ.”

Kim Trăn ôm Kiều Mạt, ghé tai cậu nói nhỏ: “Ừm, muốn anh nhắc nhở em là có vài điều mới mẻ ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ không?”

“Ờ.” Kiều Mạt tội nghiệp nhìn Kim Trăn, bĩu môi nói: “Em biết, có câu tục ngữ gọi là mông cọp hổng rờ được.”

Kim Trăn: …

Hoàng tử nhỏ rốt cuộc hoàn toàn từ bỏ tâm tư này, cậu lặng lẽ an ủi mình, ai biểu hàng của mình không bự bằng Kim Kim. Dưới đáy lòng cũng định cho mình một mục tiêu: sớm muộn gì cũng có ngày mài Kim Kim từ sắt thành kim, vậy mình có thể diễu võ dương oai trước mặt ảnh rồi.

Hiệu quả của kim đan tối qua khiến Kiều Mạt tin tưởng đan dược của Thái Thượng Lão Quân không phải đồ giả, cũng khiến cậu chuyển sang ôm thái độ thận trọng với đan bổ. Dựa theo tu vi hiện tại của cậu, sức mạnh của kim đan quá mãnh liệt, bản thân không cách nào hấp thu toàn bộ, phần dư thừa đều lãng phí trên drap giường. Cho nên, Kiều Mạt nghe lời Kim Trăn, quyết định về sau tạm thời không dùng số kim đan còn lại, mà cất hết bốn viên phân dê đi.

Buổi trưa, Lục Tường đến tìm Kim Trăn và Kiều Mạt, thông báo với hai người là ngày mai bắt đầu trở lại làm việc, còn phải quay mấy cảnh ở đây nữa.

Trải qua đợt giày vò này, các diễn viên trong đoàn phim đều tương đối mệt mỏi, mấy ngày nay rất nhiều nhân viên xung phong làm tình nguyện trong vùng, trợ giúp những nạn dân cần cứu trợ. Trong số ấy có một nam diễn viên đóng vai thị vệ của Vụ Linh sơn chủ lại trực tiếp nói với Lục Tường rằng không muốn quay tiếp những cảnh sau nữa, muốn ở lại đây làm công ích. Thân là một diễn viên quần chúng chẳng được lên hình bao nhiêu, hắn nghĩ ở đây càng thể hiện rõ giá trị của mình hơn.

Lục Tường đồng ý yêu cầu của hắn, thông báo Đầu Trọc tìm diễn viên khác thay thế. Hôm nay Lục Tường đến tìm Kim Trăn cũng vì chuyện đó, Kim Trăn nghe xong cũng không phản đối, vẫn trả đủ cát xê theo hợp đồng cho diễn viên kia.

Hôm sau, đúng hạn bấm máy, vẫn tại bên kia hồ, song Kiều Mạt nhận thấy sát khí trong hồ nhạt đi rất nhiều, có lẽ lục tảo yêu kia không dám mò ra tác quái nữa đâu.

Cảnh đối chiến của Mạc Vũ Sinh và Hoa Dung quay mấy lần đều không thuận lợi, cảm xúc của hai người dường như cũng bị ảnh hưởng đôi chút, tiến vào trạng thái khá chậm. Lục Tường sầm mặt, nhưng nể tình cả hai vừa mới xuất viện nên không trách móc nặng nề.

Tới trưa rốt cuộc quay xong phần diễn của hai người, tiếp theo chính là cảnh Thanh Vu xuất hiện rồi bị đâm trúng, chết trong lòng Lộc Dương.

Lúc ăn trưa, Kiều Mạt ngồi bên cạnh Kim Trăn, giơ kịch bản cười nói với hắn:

“Kim tổng, tiểu nhân muốn xin chỉ thị của ngài, cảnh chiều nay ngài xem qua chưa ạ?”

Kim Trăn nhìn bộ dạng ton hót của cậu, khóe miệng không kiềm được mà khẽ cong lên, hỏi:

“Vẫn chưa, có lộ chỗ nào không?”

Kiều Mạt cười bảo: “Khải tấu Kim tổng, hổng có chỗ lộ, nhưng có chỗ sáng, chiều nay tiểu nhân phải nhào vào lòng tên đàn ông khác nên đặc biệt đến thỉnh tấu.”

Kim Trăn kéo phắt Kiều Mạt vào lòng, khẽ liếm xương quai xanh của cậu, hỏi: “Ôm như vầy à?”

Kiều Mạt lắc đầu: “Tiểu nhân còn muốn giữ lại mạng nhỏ mà, nào dám chớ, nhưng sau khi bị đâm trúng thì phải dựa lên cánh tay Lộc Dương, sau đó nằm trên đất, tựa vào vai hắn.”

Kim Trăn: “Hử? Chỉ thế thôi hả? Vậy có gì phải xin chỉ thị.”

Kiều Mạt bĩu môi bất mãn, lầm bầm: “Còn hổng phải tại người nào đó bụng dạ hẹp hòi thích ghen tuông sao…”

Kim Trăn nghe vậy thì khẽ cắn ngực Kiều Mạt cách lớp áo, tiếp theo thả cậu ra, nói:

“Lúc quay phim nhớ nghiêm túc một chút, tranh thủ một lần là qua, đừng lăn lộn giống lần trước, phải ôm bảy tám lần mới xong.”

Kiều Mạt cười đáp: “Tuân chỉ.”

Sau đó buông Kim Trăn ra, quay lưng chạy về phía Mạc Vũ Sinh, vừa chạy vừa la:

“Anh Mạc ơi, giúp em luyện tập cảnh ôm ấp chiều nay đi…”

Kim Trăn: …

Thông minh như Mạc Vũ Sinh hiển nhiên chẳng đời nào rờ vảy ngược của Kim Trăn, anh chỉ giảng giải điểm mấu chốt trong động tác cho Kiều Mạt, giúp cậu bày vài tư thế, đồng thời dặn đi dặn lại vấn đề biểu cảm quá lố. Chứ không thực sự lấy thân luyện tập cảnh ôm cùng Kiều Mạt, anh mới vừa xuất viện, không muốn quay lại lần nữa đâu.

Buổi chiều khi chính thức quay phim, Kiều Mạt tràn đầy tự tin, nhớ kỹ lời Mạc Vũ Sinh, lúc nhìn Hoa Dung có hai điều cần nhớ, một là mở to mắt chuyên chú nhìn hắn, hai là mỉm cười hộc máu.

Kiều Mạt có bí quyết diễn xuất độc môn của Mạc thị nên cực kỳ tự tin, quả nhiên việc ghi hình diễn ra suôn sẻ.

Mộc Lê và Lộc Dương đao quang kiếm ảnh, ánh mắt Lộc Dương chợt lóe sáng, hắn khẽ nhếch mép cười lạnh, vừa quay người tránh thoát công kích của Mộc Lê, đồng thời tay trái phóng một thanh đoản kiếm về phía Mộc Lê. Ngay khoảnh khắc đoản kiếm sắp đâm trúng Mộc Lê, một roi thanh hoa vung tới từ bên cạnh, quấn lấy thân kiếm, Lộc Dương thất kinh, ngẩng đầu nhìn Thanh Vu đang cầm roi gần đó.

Thanh Vu vung tay ném đoản kiếm sang một bên, cậu mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, bi tương nhìn Lộc Dương. Lộc Dương giận dữ, sắc mặt thoắt cái xanh mét, mở miệng nói:

“Thanh Vu, không ngờ đệ lại giúp bọn chúng.”

Thanh Vu đứng bên cạnh Mộc Lê, nặng nề nhìn Lộc Dương, bảo:

“Nhị sư huynh, quay đầu là bờ.”

Trong mắt Lộc Dương ánh lên tia đau xót, đáp: “Hắn điểm nào cũng không bằng ta, dựa vào cái gì mà luôn may mắn hơn ta, sư phụ coi trọng hắn, Tuyết Lung thích hắn, giờ ngay cả đệ cũng giúp đỡ hắn ư?”

Sắc mặt Thanh Vu tái nhợt, môi run run, nhưng không phát ra âm thanh.

Lộc Dương ngẩng đầu nhìn Mộc Lê, nỗi hận trong mắt càng đậm, cắn răng nói: “Chỉ cần giết ngươi, hết thảy sẽ thuộc về ta.”

Dứt lời, hắn giơ song kiếm trong tay lên, đâm về hướng Mộc Lê, bả vai Mộc Lê bị thương, sau mấy chiêu đã rơi xuống hạ phong. Thanh Vu ra tay che chở Mộc Lê, ánh mắt Lộc Dương càng giận dữ hơn, nhắm chuẩn thời cơ vung kiếm đâm về phía ngực Mộc Lê, định tặng hắn một kích chí mạng.

Ai ngờ Thanh Vu bên cạnh lại xoay người một phát, chắn trước mặt Mộc Lê, Lộc Dương hoảng hốt, kiếm trong tay lại không kịp thu hồi, đâm mạnh vào ngực Thanh Vu.

Lộc Dương lập tức sợ hãi, tiếp theo bối rối không thôi, trong mắt hiện vẻ đau đớn, lao tới đón được thân thể Thanh Vu.

“Thanh Vu, Thanh Vu, đệ…” Lộc Dương cất giọng run rẩy, cánh tay đỡ Thanh Vu cũng phát run.

Thanh Vu nhìn Lộc Dương, khẽ mỉm cười, máu tươi chậm rãi trào ra từ khóe miệng.

Lộc Dương đặt thân thể Thanh Vu lên đất, để cậu tựa vào ngực mình, kinh hoảng lau máu trên khóe miệng cậu.

“Thanh Vu, xin lỗi, xin lỗi, đệ sẽ không sao đâu, nhất định không sao đâu, đệ đừng chết, xin đừng rời bỏ ta.” Giọng Lộc Dương đã bắt đầu nghẹn ngào.

Thanh Vu dựa lên vai Lộc Dương, ánh mắt chuyển hướng ra giữa hồ, trong mắt dâng trào hơi ấm, mở miệng nói:

“Nhị sư huynh, huynh, huynh còn nhớ ngày xưa chúng ta từng cùng nhau múa kiếm ở đây không?”

Lộc Dương dốc sức gật đầu: “Nhớ, nhớ, ta vẫn còn rất nhiều kiếm pháp chưa dạy đệ, Thanh Vu, đệ sẽ ổn thôi, chúng ta vẫn sẽ cùng nhau luyện kiếm.”

Nụ cười bên khóe môi Thanh Vu trở nên nhợt nhạt, ánh sáng trong mắt dần ảm đạm, môi run lên:

“Ngày ấy… thật đẹp, thật đẹp…”

Sau đó, Thanh Vu chậm rãi nhắm mắt, đầu tựa vào ngực Lộc Dương, ngậm cười ra đi.

Cảnh diễn này không phải cảnh nhập vai cực nhất của Kiều Mạt, nhưng lại là cảnh mang hiệu quả rung động nhất. Lúc cậu và Hoa Dung ngồi dựa vào nhau, cả đoàn phim đều lặng như tờ, mọi người đều lẳng lặng nhìn cảnh Thanh Vu chết đi. Thanh Vu bản tính hồn nhiên, vô cùng đơn thuần, cực giống tính cách của Kiều Mạt, cảnh này cũng không có động tác và biểu cảm phức tạp gì nên cậu diễn rất trôi chảy.

Vết máu đỏ tươi và áo trắng trên người cậu hình thành đối lập rõ ràng, khiến người ta cảm thấy chói mắt mà thắt lòng. Màn cuối cùng kia, khóe môi Thanh Vu vẫn lưu giữ hai lúm đồng tiền nho nhỏ, giây phút lông mi thật dài khép lại, cơ hồ tất cả mọi người đều xúc động.

Kim Trăn ngồi sau màn hình theo dõi, nhìn bóng dáng trắng thuần của Kiều Mạt, trong lòng như bị thứ gì đập mạnh. Tuy biết rõ đây chỉ là phim, nhưng trong thoáng giây thấy Kiều Mạt nhắm mắt, đáy lòng Kim Trăn vẫn không khỏi co rút đớn đau.

Nhưng đúng lúc này, chân khí trong cơ thể hắn cũng dao động mãnh liệt theo sự biến hóa cảm xúc, một luồng sóng nhiệt trong đan điền chạy thẳng lên theo đốc mạch.

Khung cảnh đêm qua tái hiện, luồng chân khí hệ mộc giống như chất xúc tác gõ lên cánh cửa ký ức trong đầu Kim Trăn. Cảnh tượng trước mắt như đã từng quen biết, những đoạn hồi ức vụn vặt dần được xâu chuỗi.

Trong khung cảnh bông tuyết đầy trời, một bóng lưng thuần trắng đứng giữa thiên địa, mái tóc đen dài chấm đất tung bay theo gió tuyết. Thật lâu sau, bóng dáng kia thong thả xoay người, khuôn mặt chàng trai xuất hiện, đây là lần đầu tiên Kim Trăn thấy rõ mặt chàng trai áo trắng trong ký ức.

Mặt như quan ngọc, mắt tựa sao sáng, trong ôn nhã tuấn tú thấp thoáng nét đẹp âm nhu, ánh mắt chứa đựng thâm tình và bi thương của hắn nhìn thẳng vào mình.

Sau đó, tầm mắt Kim Trăn rơi xuống ngực chàng trai, chỉ thấy trên chiếc áo trắng nhiễm vết máu đỏ tươi mà chói mắt. Chàng trai mỉm cười, dòng máu chậm rãi chảy xuống từ khóe miệng, thân mình ngã xuống nền tuyết…

Kim Trăn chỉ cảm thấy thị giác trong ký ức thoắt cái kéo gần, đôi tay ôm lấy thân thể chàng trai áo trắng, run rẩy vỗ nhẹ lên gương mặt lạnh băng mà tái nhợt của hắn. Kim Trăn cảm thấy cõi lòng bị sự đau xót tập kích, hắn nhíu mày, nỗ lực kiềm chế ảnh hưởng của ký ức đối với mình. Hắn niệm tâm pháp tu luyện kia, nín hơi ngưng thở, cố gắng kiểm soát chân khí trong cơ thể, chân khí hệ kim chạy dọc theo nhâm mạch tỏa ra toàn thân, từ từ giảm bớt ảnh hưởng của mạch khác.

Ký ức trong đầu rốt cuộc chậm chạp rút đi, tại hình ảnh cuối cùng, dường như Kim Trăn trông thấy chàng trai trong ngực mở mắt, ánh mắt chan chứa dịu dàng mà kiên định, mở miệng nói một câu, rồi lập tức khép mắt.

Kim Trăn không nghe được giọng chàng trai, nhưng hắn biết người nọ nói gì, ba chữ kia dường như đã khắc sâu vào linh hồn hắn từ rất lâu, rất lâu rồi…

“Tôi chờ cậu…”