Edit: Ry

Việt Vô Hoan nghe xong câu chuyện của các đệ tử Xích Long Tông, bắt đầu suy nghĩ việc Tham Đồng Phái bị cổ trùng diệt môn.

Từ khi ý thức được người nào đó mơ ước với báu vật của lòng mình, Vạn Cổ Môn đã trở thành đối tượng trọng điểm được y chú ý, thường ngày y luôn cố ý nghe ngóng, cộng thêm sự hỗ trợ của Dạ Vũ Các, gần như không buông tha bất cứ tin tức gì.

Vạn Cổ Môn thống trị Tây Lâm, sở hữu mấy mỏ linh thạch và bí cảnh có vật tư phong phú, hưởng thụ sự cung phụng của mười tám tòa thành.

Dân cư Tây Lâm dũng mãnh, khát máu và hiếu chiến, chỉ tôn vinh kẻ mạnh, cũng không ngại đồng tộc tương tàn.

An Long là cổ sư thiên tài giỏi nhất từ trước tới nay của Vạn Cổ Môn, sau khi hắn trở thành Cổ Vương đã dùng thủ pháp đẫm máu để trấn áp những kẻ không phục, tạo thành hòa bình bên ngoài, nhưng thật ra bên trong vẫn còn sót lại rất nhiều thế lực. Chúng giống như những con cổ trùng kịch độc được nuôi chung trong một chiếc bình Tây Lâm, cắn nuốt lẫn nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo ra một Cổ Vương mới.

Bọn hắn thích hủy diệt và cướp bóc, lại không thích chiếm giữ một vùng đất lâu dài hoặc tạo dựng lãnh dịa mới.

Vạn Cổ Môn có quan hệ phức tạp và cục diện rắc rối như vậy đã mang đến cho Dược Vương Cốc chút hi vọng sống.

Việt Vô Hoan từng lo lắng nếu An Long phát hiện Tống Thanh Thời xảy ra chuyện, hắn sẽ thừa cơ điều động lực lượng từ Vạn Cổ Môn, tấn công Dược Vương Cốc với quy mô lớn, hoàn toàn hủy diệt và thôn tính thế lực lẫn địa bàn. Thậm chí vì thế mà y còn làm sẵn chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ Dược Vương Cốc, mang theo Tống Thanh Thời và một phần tài nguyên rút lui.

Thế nhưng, An Long lại không.

Hắn lựa chọn giấu diếm chuyện này, không mượn sức của Vạn Cổ Môn, một mình xông pha, ngàn khó vạn hiểm cũng không tiếc.

Điều này chứng tỏ, dù có làm tổn thương chính mình, hắn cũng không muốn mang đến một chút nguy cơ hủy diệt nào cho Dược Vương Cốc.

Việt Vô Hoan cẩn thận điều tra những chuyện xấu của hắn, phát hiện tất cả đều là giả, thậm chí ngay cả đám nữ tu đến cổng Dược Vương Cốc gây chuyện năm đó cũng là con rối bị độc tình khống chế tạm thời, mục đích là dụ Tống Thanh Thời ra khỏi Dược Vương Cốc gặp hắn.

Hắn giống một con sói đói tham lam nhìn chằm chằm vào con mồi, nhưng lại nhẫn nại đến đáng sợ, mang tới hơi thở khiến người ta bất an.

Đây cũng không phải là sự chung tình thường thấy, dường như còn có nhân tố điên cuồng kỳ quái nào đó ở trong.

Mặc kệ loại tình cảm ấy là cái gì, đều thật ghê tởm...

Thế giới này vì sao lại kinh tởm đến như vậy? Khắp nơi trong không khí đều là thứ mùi khó ngửi, có lọc thế nào cũng không làm sạch được.

Vì sao cái thích của nhân loại lại phải có dục vọng? Sống đơn giản như tôn chủ không tốt hơn ư?

Trên đời nhiều đồ vật bẩn thỉu như vậy, tại sao cứ phải làm bẩn bảo bối sạch sẽ duy nhất của y?

Tôn chủ đã tỉnh, y rất vui, nhưng lại không thể giấu cậu vào phòng kín, phải đổi một cách khác để che chở cho thật tốt.

Con sói dữ An Long này đã không còn giá trị lợi dụng, lại càng lúc càng nguy hiểm. Phân tích từ những việc trong quá khứ, dường như hắn vẫn luôn thử khiến tôn chủ mở mang đầu óc, rời khỏi Dược Vương Cốc, hiểu được mùi vị của thất tình lục dục. Loại chuyện này tuyệt đối không thể cho phép. Tôn chủ của y nên vĩnh viễn như tờ giấy trắng, vui vẻ chạy nhảy trong Dược Vương Cốc, không nên bị bất cứ thứ gì vấy bẩn, bao gồm cả chính y...

Đáng hận, thật đáng hận...

Móng tay Việt Vô Hoan vô thức bấm vào cổ tay mình, vạch ra từng vết máu trên da.

Đau đớn có thể giúp cho đầu óc của y duy trì sự tỉnh táo.

Y đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp để giết An Long, thế nhưng sau khi tôn chủ tỉnh lại, y nhận ra làm vậy sẽ không bao giờ đủ. Mặc dù tôn chủ không tự nhận ra, nhưng cậu cực kỳ trân trọng phần hữu nghị này, nếu như An Long chết, e là hắn sẽ trở thành nỗi tiếc nuối trong lòng cậu cả đời, mà người chết rồi ở trong ký ức sẽ càng ngày càng trở nên hoàn mỹ, vĩnh viễn đóng quân ở bên trong trái tim, không bao giờ rời khỏi nữa.

Y không thể xóa đi phần ký ức đó, không thể quét sạch người kia...

Lúc đầu tưởng rằng việc này đã đi vào ngõ cụt, cái chết của Quy Nguyên Tiên Tôn lại cho y thấy được cơ hội mới.

Giết người đa số là vì lợi ích, yêu hận, phẫn nộ, báo thù hoặc là bịt miệng.

Tham Đồng Phái nằm ở Nam Sơn, kinh doanh xóm làng chơi và quán đánh bạc, không hề có bất cứ xung đột lợi ích nào với Vạn Cổ Môn.

Tuy Quy Nguyên Tiên Tôn là một lão rác rưởi đạo đức bại hoại, nhưng luôn chèn yếu sợ mạnh, chưa từng trêu chọc cường giả. Cổ Vương Tây Lâm nổi tiếng hung ác, có đặc trưng rõ ràng, lão không thể mù mắt khiêu khích đến trên đầu An Long được, cho nên khả năng căm hận và báo thù không nhiều lắm, cũng chưa từng nghe nói Tham Đồng Phái có kỳ trân dị bảo nổi danh nào...

Việc này có vẻ như là để bịt miệng.

Rốt cuộc mười năm trước đã xảy ra chuyện gì? Đến mức mà An Long cần phải thảm sát đến mức đó để bịt miệng?

Việt Vô Hoan chịu đựng cơn buồn nôn, lật lại toàn bộ ký ức liên quan tới Quy Nguyên Tiên Tôn ở trong đầu...

Y bỗng ngây người.

Y nhớ tới ngày đầu tiên gặp Tống Thanh Thời, cũng là ngày y phải hầu hạ Quy Nguyên Tiên Tôn. Lúc ấy y bị trói trên cây, bị bịt mắt, nên không thể thấy xung quanh, lại thêm tu vi bị phế, y cũng không thể giống như tu sĩ bình thường thỉnh thoảng dùng thần niệm điều tra chung quanh, nghe rõ những tiếng động ở xa.

Lúc ấy y còn bị chuốc thuốc, dược hiệu vẫn chưa tan, cho nên đầu óc có chút hỗn loạn, không thể nào tập trung, nhưng y nhớ loáng thoáng là Quy Nguyên Tiên Tôn đã ngừng lại trong chốc lát, còn thuận miệng cười nhạo: "Không ngờ người này lại có bộ dáng như thế, đúng là nực cười."

Bởi vì câu nói này mà sau đó y mới đi thăm dò xem chuyện gì đã xảy ra, mới gặp được người tốt nhất trên đời...

Y quá căm hận dấu vết nhơ bẩn để lại trong lần gặp nhau tốt đẹp ấy, thế nên luôn cố gắng né tránh đoạn ký ức này, không muốn nghĩ đến nó.

Lúc ấy, y đã tận mắt chứng kiến Tống Thanh Thời nằm trên mặt đất không còn hơi thở, trên người rất sạch sẽ, không có dấu vết đánh nhau cũng như vết máu, cũng không có vết tích chứng tỏ đã bị tổn thương bởi bạo lực, cho nên y tưởng rằng cậu đột ngột phát bệnh, định đi gọi ai đó. Thế nhưng chưa đi được bao xa, y đã thấy Tống Thanh Thời bò dậy, lảo đảo đi đến trong sông, không hiểu vì sao bắt đầu nức nở...

Y tưởng rằng mình nhìn nhầm, cũng không nghĩ nhiều...

Sau khi hai người thân thiết hơn, y đã từng hỏi Tống Thanh Thời, nhận được câu trả lời thuyết phục là có thể do lúc đó linh hồn xảy ra vấn đề, cậu cũng mất đoạn ký ức trước khi hôn mê, sau khi tỉnh lại cực kỳ hỗn loạn, cử chỉ luống cuống.

Về sau, y cũng đã xác nhận linh hồn Tống Thanh Thời có dấu hiệu đã từng phân tách rồi dung hợp, loại tình huống này gọi là ly hồn, mặc dù hiếm thấy, nhưng trong sách cổ cũng có ghi chép. Thậm chí đại năng khi độ kiếp còn chủ động tách rời hồn phách đưa đi ba ngàn thế giới rèn luyện, cho nên y không nghĩ nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là trong đó còn có điểm bất thường?

Chẳng lẽ, người Quy Nguyên Tiên Tôn nói nực cười không phải là Tống Thanh Thời?

Ngày ấy, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì cần giết người bịt miệng?

Việt Vô Hoan bỗng nghĩ ra một chuyện thú vị, tất cả manh mối đều ăn khớp, ánh mắt của y sáng lên, cả người bừng bừng hưng phấn. Y đã tìm được cơ hội để loại trừ người kia ra khỏi lòng tôn chủ, đến lúc đó, y sẽ sửa lại tất cả ký ức tươi đẹp về hắn, đổi hữu nghị thành căm hận... Không, căm hận cũng không được, tốt nhất là lãng quên toàn bộ.

Không vội, từ từ sẽ đến...

Y sẽ khoác lớp da dê này thật tốt, tiếp tục ra vẻ dịu dàng ngoan ngoãn vô hại.

Chỉ cần không làm những chuyện ghê tởm, không chạm vào cấm địa, không vấy bẩn người ấy...

Như vậy, báu vật của y sẽ vĩnh viễn không bị tổn thương.

...

Trong học tập, Tống Thanh Thời là người cầu toàn, chưa từng buông tha bất cứ chi tiết nào.

Cậu lăn lộn Yến Nguyên Tiên Quân đến quá sức, cuối cùng cũng học được rất nhiều cách thức mới, ví dụ như là tâm sự với đồ đệ, uống rượu với đồ đệ, đi dạo phố với đồ đệ, kể chuyện cho đồ đệ trước khi ngủ, vân vân...

Cuối cùng, Yến Nguyên Tiên Quân cũng không biết mình đang nói gì nữa, ngay cả chuyện thay tã đút sữa dê cho đồ đệ ông cũng đã kể...

Tống Thanh Thời cẩn thận so sánh tuổi tác của đồ đệ hai bên, vốn định xóa những kỹ năng không dùng được này khỏi sổ, nhưng cậu chợt nghĩ, lỡ như sau này Việt Vô Hoan bỗng nổi hứng cho cậu một đồ tôn ba tuổi rưỡi thì sao? Vẫn nên lo trước khỏi họa, giữ lại thì hơn, nếu không sau này không biết thay tã cho đồ tôn, bị đồ đệ ghét bỏ chê vô dụng thì phải làm sao bây giờ?

Cậu chợt nghe thấy tiếng Việt Vô Hoan gõ cửa, nhanh chóng cất kỹ ghi chép, giở sách phù trận ra, giả vờ đang chăm chú đọc.

Việt Vô Hoan bê một bát chè vào.

Lần này đi đường, bệnh thích sạch sẽ của y lại càng thêm nghiêm trọng, đã phát triển đến mức ghét bỏ đồ ăn ở ngoài không hợp vệ sinh, lần nào đến quán ăn, y không những tự chuẩn bị bộ đồ ăn cho mình, mà còn chuẩn bị cho cả Tống Thanh Thời nữa. Nhưng y cũng không ăn nhiều lắm, mỗi bữa đều chỉ ăn mấy miếng, phần lớn vẫn là dựa vào Tích Cốc Đan để giải quyết nhu cầu của thân thể, mà Tống Thanh Thời lo y ăn ở ngoài không thoải mái nên cũng không dám ra quán ăn nhiều.

Việt Vô Hoan nói mình gây phiền phức cho tôn chủ, nên rất để ý đến việc bếp núc, hễ là món Tống Thanh Thời cảm thấy hứng thú, dù có là quà vặt hay là món chính, y đều sẽ làm được, mà còn làm ngon hơn và tinh xảo hơn bên ngoài bán, không những thế, y luôn cho thêm chút ngọt để món ăn càng thêm hợp khẩu vị với Tống Thanh Thời.

Dạ dày Tống Thanh Thời bị y chiều đến ngang ngược vô cùng, chẳng những khẩu vị càng ngày càng kén chọn mà bệnh sạch sẽ cũng tăng thêm, mỗi lần cậu nhìn thấy mấy người bán hàng rong ven đường dùng tay không bốc đồ ăn lên cho khách là sẽ cảm thấy khó chịu, vẫn là thiên sứ nhỏ nhà mình làm đồ ngon lành sạch sẽ hợp vệ sinh hơn.

An Long không thể kéo Tống Thanh Thời chạy khắp nơi ăn linh tinh với hắn được nữa, vì thế mà cực kỳ buồn bực.

Tống Thanh Thời vui vẻ tiếp nhận bát chè, nếm thử, hài lòng đến mức đôi mắt cũng nheo lại, luôn miệng nói cảm ơn, khen y: "Khả năng nấu nướng của ngươi vẫn là tốt nhất, ta không quen ăn đồ ở ngoài."

"Đồ bên ngoài đều không sạch sẽ." Việt Vô Hoan dịu dàng cười nói: "Tôn chủ sau này có thể chỉ ăn đồ ta làm cho tiện."

Tống Thanh Thời không ngừng tiếp nhận ý tốt của y, thứ gì cậu cũng thích. Cậu vui vẻ ăn chè, trong lòng càng thêm kiên quyết phải nghĩ cách gia tăng tình cảm, để sau này y có khỏi bệnh cũng không muốn xuất viện, mà chịu lưu lại Dược Vương Cốc làm y sư. Nếu như y tu hành có thành tựu, không muốn ở Dược Vương Cốc nữa mà muốn ra ngoài xông xáo, cậu cũng có thể đi cùng y!

Cậu muốn làm sư đồ với Việt Vô Hoan, làm bằng hữu, làm người nhà...

Thế nhưng, cõi lòng vẫn luôn trống rỗng, cứ cảm thấy mình đã làm sai cái gì, bỏ quên điều gì đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.

Loại cảm giác này khiến cậu bất an.

Việt Vô Hoan cười hỏi: "An đại ca đi đâu rồi? Hai ngày nay cũng không thấy hắn."

"Hả?" Tống Thanh Thời ngẩng đầu khỏi bát chè, cậu không ngờ Việt Vô Hoan còn quan tâm An Long hơn cả cậu, điều này chứng tỏ tình bằng hữu của hai người đã bắt đầu nảy sinh sau khi trải qua phiêu lưu mạo hiểm à? Mấy thứ trong thoại bản thật sự hữu dụng như vậy? Cậu cảm động trả lời: "Đừng lo, hắn rất si mê côn trùng và độc vật, thường chạy vào sâu trong núi bắt trùng, nếu như gặp phải thứ gì đó thú vị thì có khi mười ngày nửa tháng không trở lại là chuyện thường. Chúng ta có thể đến thành Nam Hải trước đợi hắn."

Gương mặt Việt Vô Hoan vẫn tràn đầy lo lắng.

Tống Thanh Thời an ủi: "Hắn là tu sĩ Nguyên Anh, trông còn dữ tợn như vậy, sẽ không ai dám gây phiền cho hắn đâu."

Việt Vô Hoan gật đầu nói: "Do ta nghĩ nhiều rồi."

"Tên kia chỉ biết gây chuyện thôi." Tống Thanh Thời suy nghĩ, nghiêm túc dặn dò: "Ngươi đừng học theo hắn chạy loạn, phải đi theo bên cạnh ta."

Mặc dù hiện giờ thiên sứ nhỏ đã mạnh lên nhiều, nhưng vẫn là một đại mỹ nhân xinh đẹp dịu dàng, kịch độc và Huyết Vương Đằng chỉ là những thứ dùng để tự vệ, không đáng để cân nhắc. Mấy năm qua thiên sứ nhỏ đã vì cậu mà chịu đủ loại oan ức, giờ cậu tỉnh lại rồi nhất định phải trông coi cho thật kỹ, không thể để cho kẻ xấu ức hiếp y nữa.

Việt Vô Hoan nhìn thấu được suy nghĩ của cậu, không nhịn được sửa lại phần tóc rối trên đầu cậu, cười nói: "Vâng."

Vì sao tôn chủ luôn tin tưởng y như vậy, luôn mù quáng với y như vậy...

Luôn tùy tiện đi vào bẫy rập của y, thuận theo ý y mà hành động.

Dược Vương Cốc hoàn toàn bị y nắm trong tay, tài chính vật tư đều bị y khống chế, thói quen sinh hoạt bị y tùy ý sửa đổi, tất cả mọi thứ đều dựa theo mong muốn của y mà tiến hành, dù y có nói gì người cũng sẽ tin tưởng, có làm gì cũng sẽ không bị người chất vấn...

Quá đơn giản? Đơn giản đến khó có thể tin...

Y cúi xuống chăm chú nhìn người này, có chút bất an, muốn thăm dò một chút.

Tống Thanh Thời nhận ra ánh mắt thăm dò của y, bèn hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Việt Vô Hoan nhỏ giọng hỏi: "Tôn chủ, ta đang nghĩ... Hình như trước giờ ngươi chưa từng tức giận với ta?"

Tống Thanh Thời ngẫm lại, rồi tươi cười trả lời: "Vì ngươi chưa từng làm gì khiến ta phải nổi giận."

Vừa dứt lời, cậu phát hiện mấy nhánh Huyết Vương Đằng lặng lẽ duỗi tới quấn quanh người cậu, chúng chậm rãi di động, sau đó càng ngày càng có nhiều nhánh dây leo, tạo thành một lồng giam kín đáo không một kẽ hở, đầu dây leo thử chạm vào eo cậu và tay chân, ngo ngoe rục rịch ngóc đầu... Như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên trói cậu lại.

Tống Thanh Thời nhìn đống dây leo múa may đầy phòng, ngập ngừng hỏi: "Sao vậy?"

"Nếu như ta làm thì sao?" Việt Vô Hoan phát hiện y rất để ý đáp án của vấn đề này, còn nhiều hơn cả tưởng tượng, y nửa đùa nửa thật hỏi: "Nếu như ta không giống như bộ dáng trong tưởng tượng của ngươi, sẽ làm những việc khiến ngươi tức giận thì sao? Ngươi có khi nào sẽ ghét ta không?"

Tống Thanh Thời chưa từng cân nhắc vấn đề này, cậu nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, bỗng nở nụ cười.

"Sẽ không." Cậu nhéo cái mặt nạ hoàng kim, sau đó đùa giỡn dùng sức vò rối mái tóc chỉnh tề của y, vui vẻ nói: "Dù Vô Hoan có làm cái gì ta cũng sẽ không giận, sẽ không bao giờ ghét ngươi."

Việt Vô Hoan ngẩn người, dây leo ngập không gian cũng chậm rãi thu về.

Y thở dài nói: "Ngươi không hiểu gì cả..."

Suốt mười năm y ngắm người say ngủ, cũng đã từng nghĩ tới phần tình yêu ngọt ngào như trong Huyễn Cổ. Thế nhưng mỗi lần nhắm mắt lại, y luôn nằm mơ, trong mộng y là một con thú hoang mất khống chế, không còn lý trí, chỉ muốn chiếm hữu, chế ngự và chi phối. Y sẽ làm ra rất nhiều chuyện quá đáng, lấy oán trả ơn, có những chuyện mà chính y cũng không thể chịu được, lại bị y trút toàn bộ lên người y thương, ỷ vào việc người ấy sẽ không hiểu, sẽ không phản kháng mà muốn làm gì thì làm, đòi hỏi vô độ...

Y đã không còn bị ảnh hưởng bởi dược vật, nhưng dục vọng vẫn mãnh liệt hơn người bình thường, cũng đáng sợ hơn người bình thường, đây có lẽ là bản tính trời sinh.

Rõ ràng y đã từng phải chịu thống khổ, biết tiếp nhận những loại chuyện kia kinh tởm đến mức nào, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn muốn làm vậy với người mình thương, rốt cuộc y trơ tráo đến mức nào?

Thế nên, y không muốn ngủ, không muốn mơ.

Trong mộng vui sướng bao nhiêu, tỉnh mộng sẽ có bấy nhiêu ghê tởm.

Nhưng không sao hết, y sẽ kiềm chế, cho dù phải dùng dược vật, y cũng sẽ kiềm chế thứ bản năng này, sẽ không vấy bẩn người ấy...

Y chỉ muốn làm một chiếc ổ ấm áp thoải mái, cẩn thận đặt cậu vào trong, cẩn thận che chở cho cậu, cách ly khỏi mọi thứ đồ vật bẩn thỉu trên đời, sau đó vui sướng cùng nhau chung sống, không có muộn phiền. Y sẵn lòng vì cậu mà làm mọi chuyện cần thiết, để trong đôi mắt thanh tịnh này chỉ còn mình y, để lòng cậu không thể chấp nhận những thứ lung tung hỗn loạn khác nữa.

Y sẽ che giấu thật kỹ, sẽ không để bóng tối trong lòng bị phát hiện.

Việt Vô Hoan hơi cúi đầu, dứt khoát dập tắt ngọn lửa dục vọng...

"Vô Hoan, có phải ngươi đã làm gì đó không?" Tống Thanh Thời cảm giác hình như y không vui lắm, bèn cẩn thận tiến tới, vỗ vai y, tiếp tục an ủi: "Đừng sợ, dù ngươi có làm chuyện gì, ta cũng sẽ không giận đâu."

Hương thuốc thoang thoảng quẩn quanh, mang đến từng đợt cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

Việt Vô Hoan chôn mặt trên vai cậu, lẩm bẩm: "Không, ta sẽ không làm gì hết..."